chap 1:gia thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng kín với những ánh đèn lập lòe chớp tắt một thân ảnh nhỏ bé đang cố vùng vẫy để giành giật sự sống.Những tiếng hét,tiếng kêu gào thảm thiết phát ra để cầu xin tha thứ,nhưng đáp lại nó chỉ là những đòn roi mạnh bạo.Phía xa kia,một người đàn ông cao lãnh,đang ngồi vắt chéo chân,hút điếu thuốc một cách nhàn hạ.

"Ngài Vương,đã đủ hai trăm gậy"-tên hạ nhân tiến đến và nói.

Hắn xua tay như thay lời nói,đám thuộc hạ như hiểu ra mà lui xuống.Đứng lên phuổi phuổi những nếp nhăn trên bộ quần áo đắt tiền,nhẹ nhàng bước đến chỗ Y rồi ngồi xuống.Đôi bàn tay thon dài vỗ vỗ nhẹ hai cái lên gò má,đôi mắt Y ngấn lệ ngước lên nhìn,một khuôn mặt khả ái đầy máu tươi.

"Đau không?"-vừa nói môi hắn vừa hiện ra một nụ cười khiến người khác phải lạnh sống lưng.

Chưa để con người trước mặt trả lời hắn đã quay lưng bước đi.Bóng lưng khuất dần,Y cố gắng ngồi dậy,nước mắt cứ vô thức mà trào ra.
"Đau không?"đau,đau chứ nhưng Y biết làm gì được ngoài việc kêu la,và khóc lóc bây giờ?Nở một nụ cười chua chát cho cuộc đời đau khổ này,rồi lại thu mình vào một góc.

Nhìn thảm cảnh trước mắt mấy ai biết được rằng Y và tên ác ma kia đã từng yêu nhau một cách nồng nhiệt và say đắm như thế nào nhỉ?Vậy tại sao lại ra như thế này ư?chuyện gì rồi cũng phải có nguyên do của nó mà cả.

Tầm khoảng 20 năm trở về trước,ở Thượng Hải xa hoa diễm lệ,cứ hễ nhắc đến Vương gia là không một ai là không biết tới.Nơi ấy không chỉ nổi tiếng về sự giàu có mà còn được mệnh danh là một gia đình vô cùng hạnh phúc.
 
  "Vương Vĩ Thành"một người đàn ông tuy đã gần 40 nhưng lại vô cùng điển trai,ông mang một vẻ đẹp sắc sảo vô cùng nam tính và đồng thời cũng là một tỉ phú khét tiếng thời bấy giờ.Ông còn sở hữu trong tay hàng nghìn lô đất và rất nhiều căn biệt thự ở Tây vùng ngoại.Và những công ty lớn nhỏ trong và ngoài nước
  "Trương Như Ý" Một nữ doanh nhân vô cùng thành đạt,từ nhỏ đến lớn được nuôi dạy cực kỳ nghiêm khắc,không chỉ thế bà còn sở hữu một gương mặt kiềudiễm,làm bao nam nhân mê mẩn,chết mê chết mệt mà theo đuổi.Hay gọi theo cách khác chính là "tài sắc vẹn toàn"

    Chẳng biết vì sao hai người họ trong một lần giao dịch lại nhà đất lại đem lòng yêu nhau,và rồi tiến đến hôn nhân.Hảo~ phải nói là đây chính là một cuộc hôn nhân vô cùng "môn đăng hộ đối"-một cuộc tình tràn đầy hạnh phúc.
     "Mau,mau chuyển sang phòng cấp cứu,nhanh lên,cô ấy sắp không chịu được nữa rồi "
   Cửa phòng sinh mổ bật mở các bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy chiếc giường kia sang phòng cấp cứu,trên giường bệnh chính là Vương phu nhân đang đấy tranh với sinh tử để đứa con của mình được ra đời một cách an toàn.
    Vương Vĩ Thành ngoài này cũng chẳng nhẹ nhõm gì,từ lúc vợ mình vào phòng sinh, ông lúc nào cũng nơm nớp lo sợ hai tay đan chặt,vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi và lo lắng cho người mình yêu.
    "Vợ tôi,vợ tôi.. sao phải chuyển sang phòng cấp cứu thế?"ông vừa chạy theo dòng người vừa năm tay vợ mình sợ hãi hỏi.
      "Ông Vương,vợ ông sinh khó lại nhất quyết sinh thường dẫn đến mất máu quá nhiều, chúng tôi lo sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng nên chuyển gấp sang phòng cấp cứu,mời ông ở ngoài cho!"nói rồi cô y tá đóng cửa lại,để lại người đàn ông suy sụp ngồi ngoài cửa ôm mặt mà khóc.
     Đúng!khóc thật rồi,hơn mười mấy năm qua,bao chuyện ập tới chẳng làm lay động ông ta nhưng đến ngày hôm nay  lại khóc rồi.Đúng là người đàn ông chỉ khóc vì người mà họ yêu mà thôi.
      Sau mấy tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng đèn cấp cứu đã tắt,bác sĩ bước ra với dòng mồ hôi chảy thành hột:
      "Chúc mừng ông,Vương phu nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch,đứa bé cũng đã trào đời một cách an toàn"
       Lúc này,Vương Vĩ Thành như muốn nhảy dựng lên,không tin vào tai mình nữa rồi liền chạy vụt vào phòng mà ôm chầm lấy vợ mình
(5năm sau)
Thời gian thấm thoắt trôi qua cũng đã được năm năm đứa trẻ kia cũng sắp vào lớp một,như được thừa hưởng gen từ ba mẹ mình.Ngay từ khi còn bé,nhóc con đó đã là tiểu một soái ca mang một vẻ đẹp ngây thơ trong sáng,khiến ai gặp cũng tí tắp khen ngợi,cầu mong sau này con của họ cũng xinh đẹp như đứa trẻ này.Và cậu cũng là đại thiếu gia của Vương gia-Vương Nhất Bác.
 
Nhưng trong cuộc sống này đâu có gì là mãi mãi đâu.Dù hạnh phúc ra sao rồi cũng có lúc sóng gió ập đến mà thôi.!
      

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx