Thiếu Niên Bạch Mã xem phim 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháu trai của thiên quân 4

Thời gian: Cuộc Đông chinh của Diệp Đỉnh Chi, thời điểm tử vong

__________________________________

[ "Ta đệ đệ, đối với nữ tử có hơi đa tình nhưng lại đối với nam tử như thế . Nhân giới nói không có lửa làm sao có khói, U Lan biết danh tiếng của tướng quân ở linh giới, vẫn mong tướng quân chú ý lời nói hành động đừng làm liên lụy đến đệ đệ ta" U Lan vẻ mặt không mấy tốt đẹp dạy bảo Mặc Phương,lại bị Thẩm Ly bước tới chặn

"Đệ đệ đó của cô đâu cần có lửa tự hắn cũng có thể tạo ra khói"

"Đây là chuyện một vào tay vỗ không nên tiếng"

"Ta thấy Phất Dung Quân tự vỗ tay mình cũng vang lắm mà"

Phất Dung nghênh ngang ngồi trên ghế cầm cây chỉ trỏ:"Ta là vương gia các ngươi tương lai phu quân, bích thương vương phủ này đương nhiên cũng là của ta"

Hắn bị Mặc Phương đánh bay khỏi ghế

"Kẻ nào dám lật ghế của ta"

"Bích thương vương phủ cũng dám vào, chán sống hết rồi à"

Phất Dung ra sức kêu gọi môi ị người, bị Mặc Phương kẹp cổ lôi đi lại la hét dữ dội hơn.

Trên phố Phất Dung mua đồ không trả tiền, bị đám đông bu quanh kề kéo vô cổ. Mặc Phương giải vây cho hắn, vùa mất tiền vừa mất mặt.

"Vương gia có biết Mặc Phương tướng quân ở đâu không"

"Ngươi tìm Mặc Phương làm gì"

"Hôm qua ta uống rượu bất cẩn giật mất ngọc bội của hắn"

Thẩm Ly hồi tưởng, Phất Dung uống say chọc phá bà chủ quán bị Mặc Phương phát hiện kéo ra:"Đứng dậy cho ta"

Mặc Phương xin lỗi bà chủ qu ạ ns rượu cho hắn, Phất Dung mơ màng đem kéo tới hôn, Mặc Phương tặng cho hắn một đấm ngất đi kéo theo ngọc bội trên người Mặc Phương.

"Các người tiên giới phong thủy tốt, lại nuôi ra cái loại quái vật gì đây" Thẩm Ly trợn mắt chất vấn Hành Chỉ.

Hành Chỉ lắc đầu:"Vương gia có hỏi, Hành Chỉ cũng không biết đây là loại quái vật gì"

Quay trở lại Nhục Nha bưng trà nói:"Mặc Phương tướng quân đang ở doanh trại luyện binh"


Phất Dung đứng dậy muốn tới doanh trại tìm Mặc Phương thì bị Thẩm Ly cản, hắn đánh lạc hướng Thẩm Ly ,biến mất.

Phất Dung theo đuổi Mặc Phương ,bị Mặc Phương đuổi.

Thẩm Ly đang căn dặn Mặc Phương, Phất Dung phụt cười. Cùng lúc bị bốn viên đạn liếc.

Hắn bị Mặc Phương đi ngang ngạc qua một bên.

Mặc Phương uống say dụa vào góc cột nôn.

"Mặc Phương"

Phất Dung tới dang tay muốn ôm Mặc Phương.

Hắn bị Mặc Phương đá như bịch muối bay dính cột. ]

"Nàng làm phiền Thẩm Ly cũng không sao, sao lại muốn làm khó dễ Mặc Phương" Cảm xúc của Diệp Đỉnh Chi bỗng nhiên tuôn trào, khi nhìn thấy Mặc Phương lồng ngực của hắn bắt đầu đau âm ỉ.

"Bích thương vương sao có thể để tỷ tỷ ta giáo huấn. Mặc Phương là người ít nói, có thể thấy Phất Dung Quân không phân biệt phải trái nhiều lần tìm hắn gây chuyện, mà chuyện lại là chuyện gì"

"Diệp Đỉnh Chi a... Ngươi lúc nãy che chở hắn? Như vậy liền rất giống như dùng trêu chọc nữ tử, để trêu chọc hắn"Tư Không Trường Phong nói.

Diệp Đỉnh Chi cái con người này, trong mắt chỉ có Dịch Văn Quân. Kể cả Thẩm Ly có xuất hiện trước mặt hắn , hắn cũng không chút dao động. Vậy mà khi đối mặt với Mặc Phương hắn lại lộ ra chiếm hữu chưa từng có.


"Ta không biết... Ta, ta chỉ sợ hắn bị tỷ tỷ ta bắt nạt, truyền ra ngoài sẽ bị người khác chỉ trích"Diệp Đỉnh Chi gãi gãi trong dạ, tự đưa ra suy đoán.


"Ta thà rằng ngươi tính khí như hắn, khi cần phải vướng mắc chuyện trần tục"Bách Lí Đông Quân đối với hành vi vô sỉ của Phất Dung Quân không nói nên lời, duy nhất cảm thấy tốt là Phất Dung Quân không có mặt mũi, da dày , tâm tư dễ lung lay. Thẩm Ly hay Mặc Phương gì đó đều là người qua đường của hắn.

"Cùng nam nhân này thật không minh bạch, lại muốn Văn Quân đi theo ngươi" Minh Đức đế không kiên nhân gõ mặt bàn, cười lạnh lẽo.

"Ngươi nói cho rõ ràng! Cái gì mà cùng nam nhân thật không minh bạch"Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nổi giận, nhưng bên dưới lòng lại cất giấu yếu ớt chút bối rối không chịu nổi. Không chỉ có vợ con, còn có Thẩm Ly. Còn Mặc Phương người này dù không có kiên nhẫn lại đối với hắn rất tốt.


"Người sáng suốt đều có thể nhìn ra ngươi có hứng thú với hắn. Ngươi cho rằng ngươi lừa gạt được mọi người sao? Trên thế giới này người đều mù sao? ngươi là ma giáo thủ lĩnh, là thiên quân cháu trai, ngươi lại dám không dám thừa nhận " Minh Đức đế không hề sợ hãi, hắn cho dù Diệp Đỉnh Chi dẫn Ma giáo Đông chinh cũng không có ý định để Văn Quân quay về với kẻ này.


"Đỉnh Chi, có thật không? Huynh thật sự thích một nam nhan như hắn nói... Hắn làm sao có thể xứng với huynhvà An Thế?"

Dịch Văn Quân lúc đầu có chút do dự, nhưng sau khi nhắc đến chuyện này, nàng mới nhận ra hành vi của Diệp Đỉnh Chi giống như là để thu hút sự chú ý của tiểu cô nương,như Thẩm Lệ cũng vậy,đột nhiên nàng rơi nước mắt. Nàng chướng mắt loại phong lưu này

Nhưng làm sao nàng có thể thua một nam nhân?

Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác, bỏ qua trong nội tâm đau nhức, hắn cố giả bộ vui vẻ "Sao có thể như vậy? Hắn là Phất Dung Quân còn ta là Diệp Đỉnh Chi có liên quan gì nhau"

Hắn cũng không có làm trái ý chính mình, hắn chỉ nói hắn không phải là Phất Dung Quân thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net