Chương 367: Điện thoại của Tư Hành Bái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Đôi lời muốn nói:
Bạn nào đã đọc được đến chap này thì cũng có lẽ đã quá quen thuộc với nhân vật trong truyện này rồi, bạn nào muốn đọc những phần trước thì vui lòng qua Truyenfull đọc nhé, ở đó mình đọc đến chương 366 rồi, mà đau lòng không ai edit tiếp, cho nên mình tự thân vận động, đi dịch trực tiếp từ bản tiếng Trung, ở đây mình chỉ đính chính lại một chút tên nhân vật và cách gọi trong truyện:
1. Đầu tiên là cách thủ hạ của Tư Hành Bái gọi anh là "Đoàn Toạ". Trên các trang dịch thì gọi là Đoàn Toà, nhưng khi mình xem bản tiếng Trung thì là chữ 座 này:phiên âm là Toạ, còn chữ phiên âm là Toà thì là chữ 坐 này. Nên dịch theo đúng phiên âm của chữ Trung thì nên gọi là Đoàn Toạ, chữ 座 này cũng có nghĩa là cách gọi quan lớn vào thời xưa, nên mình nghĩ gọi Đoàn Toạ là hợp lý hơn cả.
2. Tên nhân vật Tư Phương Phi. Tên trong bản tiếng Trung là 司芳菲,chữ 菲 này có 2 phiên âm, một là Phi nghĩa là mùi thơm, hương thơm, còn lại là Phỉ, có hai nghĩa, một nghĩa là rau củ cải, một nghĩa là nhỏ bé, đạm mạc, nhỏ mọn. Dựa vào hai điểm này nên mình quyết định lấy tên là Phi, vì Đốc Quân sẽ không đặt tên cho con gái là rau củ cải hay nhỏ bé gì đâu nhỉ. Trùng hợp là Phương Phi trong tiếng Trung có nghĩa là mùi thơm, thơm ngào ngạt, nên có nhiều bản dịch khi câu văn chỉ xuất hiện hai chữ Phương Phi thì bản dịch tự động sẽ dịch thành mùi thơm, đó là lí do vì sao các bạn thấy Đốc Quân hay mọi người gọi Phương Phi là mùi thơm, thực tế mọi người chỉ là đang gọi tên nàng một cách rất bình thường Phương Phi mà thôi.
3. Mình chỉ là dân ngôn ngữ tay ngang đi vào dịch truyện, không phải dân chuyên văn, hành văn đôi khi còn không hay cho lắm, hi vọng các bạn khi đọc sẽ không chê bai.
4. Mình dịch trực tiếp từ bản Tiếng Trung, tiêu hao nhiều thời gian chắt lọc câu chữ, nên hi vọng bạn mang truyện đi thì vui lòng ghi rõ nguồn dịch.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
.....................................
Người đem Cố Khinh Chu gọi ra ngoài chính là Vương Hiến, là một trong những phó quan thân tín của Tư Hành Bái. Trước khi Cố    Khinh Chu đón Mộc Lan và Mộ Sơn đi thì bọn chúng đều là do Vương Hiến chăm sóc.
Cũng chính vì ân tình đó mà Cố Khinh Chu sẽ không gây khó dễ cho Vương Hiến, càng không bán đứng tin tức cho quân Chính Phủ.
Tư Hành Bái biết rõ điểm này, mới phái Vương Hiến trở về tìm nàng.
Vương Hiến đang trên đường đi đến thành phố quân chính phủ đã được chuẩn bị xong của Tư Hành Bái thì nhận được điện báo, tạm thời trở về Nhạc Thành nhận nhiệm vụ.
Tư Hành Bái đã nhìn thấy tờ báo đó.
Bức ảnh của Cố Khinh Chu và Tư Mộ, hai người đứng chung một chỗ, dáng vẻ cao to của Tô Mộ càng làm nổi bật lên sự mềm mại nhỏ bé của Cố Khinh Chu, rất xứng đôi.
Xứng đôi đến vậy, làm cho Tư Hành Bái càng tức giận.
"Là Vương phó quan." Cố Khinh Chu có chút thương cảm. Cảnh còn người mất, giờ lại nhìn thấy vị phó quan quen thuộc, trong lòng Cố Khinh Chu tràn ra từng trận chát chúa.
Nàng nỗ lực kiềm chế, vẫn là không có cách nào thắng được sự thống khổ trong lòng, thanh âm cũng có chút khác thường.
Vương phó quan nhìn thấy nàng như vậy, liền biết nàng không phải là loại người không có lương tâm, trong lòng cũng vui mừng thay Tư Hành Bái, đại khái cảm thấy vui vẻ yên tâm hơn.
"Cố tiểu thư, ngài đi theo tôi." Vương phó quan nói.
Trên vách tường của con hẻm nhỏ bên cạnh, có một cánh cửa nhỏ, sau khi Vương Hiền gõ cửa, thì liền có người mở cửa ra.
Anh mời Cố Khinh Chu vào.
Gian phòng quanh năm không thấy ánh mặt trời, thật âm u ẩm thấp, cánh cửa vừa mở, không khí ẩm mốc và hàn khí phả vào mặt, Cố Khinh Chu có chút không thích ứng.
Nàng theo bản năng bịt chặt mũi miệng.
Cố Khinh Chu do dự trong nháy mắt, vô thức siết chặt cái nĩa trong tay, lại nhìn mắt Vương Hiến.
Hiện tại, nàng cùng Vương Hiến là quan hệ đối địch, nàng lí ra nên đề phòng anh ta.
Thế nhưng dáng vẻ tươi cười của vị binh lính thật thà phúc hậu này, lộ ra mấy phần chân thành, lại thêm ân tình trước đây từng nuôi dưỡng Mộc Lan và Mộ Sơn, nàng quyết định tin tưởng anh ta.
Nàng cùng Vương Hiến bước vào phòng.
Trong phòng có vài người, tất cả đều là thuộc hạ cũ của Tư Hành Bái, họ ào ào hành lễ với Cố Khinh Chu: "Cố tiểu thư."
Thái độ của bọn họ vô cùng cung kính.
Cố Khinh Chu chưa từng làm gì to lớn cho Tư Hành Bái, thế mà thuộc hạ của hắn đều cực kỳ kính trọng Cố Khinh Chu, chỉ vì Tư Hành Bái yêu Cố Khinh Chu.
Cấp dưới của Tư Hành Bái, trung thành và tận tâm đến nỗi, yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ dành cho Cố Khinh Chu sự tôn trọng tương  đối cao.

Cố Khinh Chu cảm xúc dâng trào, thật vất vả mới kiềm chế được.
"Có việc gì?" Cố Khinh Chu quay đầu hỏi Vương Hiến.
"Đoàn toạ muốn nói chuyện với ngài." Vương Hiến nói.
Bọn họ thông qua vô số lần mắc nối, lại có thể đem điện thoại đường dài từ Côn Minh thông đến Nhạc Thành.
Cố Khinh Chu hơi chau mày.
Ngay tại lúc nàng còn đang phân vân thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
Đầu bên kia không ngừng chuyển tiếp, sau khi cuối cùng đã thông suốt, phó quan nôn nóng nói: "Nhanh nhanh nhanh, một lát nữa là lại bị cắt mất!"
Có thể từ Côn Minh gọi đến thì đã là kì tích rồi.
Lại còn có thể kiên trì không bị cắt đứt trong một phút, càng là việc hiếm thấy.
Cho nên điện thoại vừa thông, phó quan lập tức chuyển ngay cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu thế mà lại không nghe máy.
"Cố tiểu thư, xin nhờ ngài!" Vương Hiến giống như khẩn cầu, nhìn Cố Khinh Chu nói.
Cố Khinh Chu lúc này mới cầm lấy ống nghe.
Đưa đến kề bên tai mình, nàng "A lô" một tiếng.
Đầu bên kia, tạp âm rất ồn ào, nàng nghe thấy thanh âm không quá rõ ràng của Tư Hành Bái: "Khinh Chu?"
Nàng từ đỉnh đầu cho đến ngón chân, mỗi một tấc da thịt đều như bị kéo căng, thần kinh có chút tê dại, làm cho nàng không có cách nào động đậy, cũng như không có cách nào mở miệng.
"Khinh Chu, cuộc sống nàng có ổn không?" Tư Hành Bái hỏi.
Điện thoại đường dài, bên trong trải qua vô số lần chuyển tiếp, âm thanh mơ hồ không rõ.
Nhưng Cố Khinh Chu biết là hắn.
Mỗi một âm tiết trong thanh âm của hắn, Cố Khinh Chu đều rất quen thuộc.
Ngón tay nàng cứng đờ.
Hắn không đợi Cố Khinh Chu trả lời, tiếp tục nói: " Khinh Chu, ta rất nhớ..."
Lời vẫn chưa nói hết, đầu dây bên kia đã hoàn toàn cắt mất, trở nên im lặng.
Phó quan vội nói: "Lần sau lại thông, cần phải đợi nữa tiếng nữa, Cố tiểu thư đừng sốt ruột, lại đợi thêm chút nữa."
Cố Khinh Chu chậm rãi hoàn hồn.
Đầu lưỡi nàng đã có thể hoạt động trở lại, nàng hắng giọng, lạnh nhạt nói: " Không phải đợi cái gì cả, không cần phải gọi nữa. Các ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, bằng không ta sẽ nói với Đốc quân, đem các ngươi tất cả đều bắt lại hết."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Có vị phó quan còn muốn khuyên nhủ, liền bị Vương Hiến ngăn cản.
Vương Hiến khẽ nói: "Chúng tôi phải đi rồi, cảm ơn Cố tiểu thư! Đoàn toạ nói, ngài nếu như có khó khăn gì, có thể liên lạc với chúng tôi, ngài đến lúc đó..."
"Không cần đâu, ta không có khó khăn gì cả." Cố Khinh Chu ngắt lời anh.
Nàng xoay người rời đi.
Nàng giống như đang chạy thoát thân, cấp tốc rời khỏi con hẻm nhỏ đó.
Ra khỏi con hẻm, nàng cũng không xác định phương hướng, cứ nhắm phía trước mà đi, đi càng lúc càng nhanh, cơ hồ như là chạy bước nhỏ.
Mãi đến khi có một trận gió thổi lùa qua má, nàng mới tỉnh táo đôi chút.
Cảnh sắc chung quanh không giống với quang cảnh ban nãy, nàng mới biết bản thân đã đi ngược hướng rồi.
Lúc này hai gò má lạnh buốt, nàng mới phát hiện ra, trên mặt chỉ toàn là nước mắt.
"Cố Khinh Chu, ngươi đúng là một kẻ hèn nhát vô năng!" Nàng mắng chính mình. "Nhũ nương cho ngươi ăn cơm mười mấy năm, còn không bằng cho chó ăn! Tư Hành Bái hại chết bọn họ, ngươi lại vì cái gì mà còn chưa buông bỏ?"
"Sư phụ truyền cho ngươi một thân y thuật, một lòng dạy ngươi làm người làm việc, ngươi lại vì một gã đàn ông, ngay cả kế hoạch báo thù cũng đều không có.!"
Nàng trong lòng tức giận, bước đi càng nhanh, gần như là chạy bước nhỏ.
Nàng men theo con phố mà chạy, đã đi ngược đường rồi, nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi đến đâu cũng không quan trọng.
Chân bị trẹo, đau buốt mới khiến nàng hồi thần trở lại.
Bạn bè của nàng vẫn đang đợi nàng, nàng không thể khiến người khác lo lắng, thế đạo không thái bình, nàng đi mất rồi, chí ít Nhan Lạc Thuỷ và Hoắc Long Tĩnh, còn có nghĩa phụ nghĩa mẫu là thật sự hoảng hốt lo sợ.
Cố Khinh Chu chầm chậm quay đầu trở về.
Thời điểm quay trở lại, nỗi buồn của Cố Khinh Chu đã dần hồi phục, nước mắt trên mặt cũng đã lau sạch, may mà thời tiết lạnh, làm cho hai gò má ửng hồng, tuy rằng đôi mắt có chút ươn ướt, nhưng cũng không nhìn ra điểm khác thường.
Quả nhiên Nhan Lạc Thuỷ và Hoắc Long Tĩnh đều đã đến rồi.
"Ngươi là hẹn chúng ta, ngược lại bản thân ngươi lại đến trễ!" Nhan Lạc Thuỷ trêu chọc nàng."Trông càng có bộ dáng của thiếu nãi nãi, làm bộ làm tịch quá đi!"
"Đến trễ thì phải mời khách, mua cho ta một bộ châu báu đi, ta nhìn trúng một chiếc nhẫn hồng ngọc." Hoắc Long Tĩnh đùa giỡn nói.
Cố Khinh Chu cười, trong nụ cười có mấy phần không lưu loát:" Ngươi nếu như là làm ngũ tẩu của ta, ta liền mua cho ngươi."
Mọi người cùng làm ầm ỹ một trận, nỗi buồn của Cố Khinh Chu mới chậm rãi ẩn đi, nàng cũng sẽ không để nó lại một lần nữa ngoi lên.
Mấy vị phó quan trốn trong con hẻm nhỏ cũng đã dọn dẹp đồ đạc, lái xe rời khỏi thành.
Có vị phó quan không hiểu, hỏi Vương Hiến:" Vương phó quan, đoàn toạ thật kì quái, ngàn nan vạn hiểm khiến chúng ta đem điện thoại gọi đến cho Cố tiểu thư, ngài ấy sao không để chúng ta bắt cóc Cố tiểu thư đem đi chứ?"
"Bắt cóc, bắt cóc!" Vương Hiến dùng sức đánh vị phó quan đó mấy cái thật hung bạo. " Chỉ biết bắt cóc, ngươi là thổ phỉ sao?"
Vị phó quan bị đánh hì hì cười, sờ sờ đầu.
Vị phó quan khác cũng nói: "Bắt cóc ngược lại cũng không tồi."
"Một đám thô tục các ngươi!" Vương Hiến hiển nhiên là một người có dũng có mưu, hắn nói:" Đoàn toạ là muốn cùng Cố tiểu thư trải qua những ngày tháng lâu dài, bắt cóc Cố tiểu thư đi rồi, Cố tiểu thư không tức giận sao? Một khi đã tức giận rồi, ngài ấy lại chạy ra ngoài gả cho người khác thì phải làm sao bây giờ?"
Mọi người bị hắn chọc cho cười vui vẻ.
Lúc Cố Khinh Chu gả cho Tư Mộ, đến nỗi Đoàn toạ còn nói phải cướp trở về, thì những người làm lính như bọn họ, cũng cảm thấy việc cướp trở về là lẽ đương nhiên.
Cố Khinh Chu cũng không bán đứng những người này, bọn họ liền thuận lợi rời khỏi Nhạc Thành.
Buổi tối trở về nhà mới, Cố Khinh Chu một bên cho sói ăn, một bên lâm vào trầm tư, xuất thần một lúc lâu.
Nữ hầu lên gọi nàng ăn cơm tối, sau khi nàng xuống lầu, cũng là cùng Tư Mộ lặng lẽ không tạo ra tiếng động mà ăn.
Tư Mộ uống xong canh mới hỏi nàng: " Tiệc rượu đã chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Không có gì phải chuẩn bị cả." Cố Khinh Chu hoàn hồn, trả lời Tư Mộ: "Cha chỉ là muốn thử thách ta thôi, muốn biết khả năng dùng người của ta. Yến hội chỉ cần phân công xuống, tự nhiên sẽ có người đi làm, không cần ta phải động tay."
Tư mộ gật đầu.
Về phương diện lấy lòng Đốc quân, Cố Khinh Chu xuất sắc hơn Tư Mộ.
"Đúng rồi, cha với Đổng Tấn Hiên là bạn cũ, việc này ngươi có biết không?" Tư Mộ hỏi.
Cố Khinh Chu còn đang uống canh, canh còn đang ngậm trong miệng, nàng lắc lắc đầu.
Tư Mộ nói: " Sau khi sư đoàn biển Bắc Dương bị chìm, Đổng Tấn Hiên tháo chạy đến phương Nam, cùng cha đi Nhật Bản du học, làm đồng môn trong suốt ba năm ở trường Lục Quân."
Cố Khinh Chu gật đầu, chẳng trách Tư Đốc quân để Đổng Tấn Hiên qua đây tiếp nhận hải quân.
Trù bị hải quân là do Tư Hành Bái chuẩn bị, vốn là nên để Tư Hành Bái tiếp quản.
Hiện tại Tư Hành Bái phải bội bỏ trốn, Tư Đốc quân khong còn người nào để sử dụng, đành phải tạm thời tìm đến người bạn cũ của ông.
"Trưởng tử Đổng Minh của Đổng Tấn Hiên, năm nay 25 tuổi, quen biết Phương Phi lúc đi du học, hai người bọn họ tình cảm rất tốt, nàng có viết thư về nói với Đốc quân. Đốc quân để Đổng Tấn Hiên đến Nhạc Thành quản lí hải quân, không đơn giản chỉ vì là bạn cũ, mà còn bởi vì sắp trở thành thông gia." Tư Mộ nói.
Tư Phương Phi và trưởng tử Đổng Minh của Đổng Tấn Hiên có thể tính là tự do yêu đương.
Đổng Minh hoàn thành việc học về nước trước một năm, đã đem việc này nói rõ ràng cho cha mẹ, Đổng Tấn Hiên cũng vì thế mà liên lạc với Tư Đốc quân.
Tư Đốc quân cũng rất hài lòng, liền đợi Tư Phương Phi trở về.
Lần này là thời cơ cực kỳ tốt.
"Cũng có thể nói là bọn họ sắp đính hôn rồi?"Cố Khinh Chu đặt thìa xuống hỏi.
Tư Mộ gật đầu.
"Thật là tốt." Cố Khinh Chu nói. "Ta thấy mỗ mụ rất lo lắng hôn sự của Quỳnh Chi, lần này đi Nam Kinh, nhất định sẽ thay nàng tìm kiếm lương duyên. Phương Phi vẫn chưa đính hôn, Quỳnh Chi không thể vượt qua nàng, hiện tại việc của Phương Phi đã định xuống, mỗ mụ cũng yên tâm rồi. Môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp."
Nét mặt của Tư Mộ thật bình đạm.
"Nói đến Đổng Tấn Hiên..." Tư Mộ hơi chau mày.
"Như thế nào?" Cố Khinh Chu nhìn thấy sự lạnh lẽo nơi đáy mắt của hắn, khó hiểu hỏi.
"Hắn...hắn đã từng trấn áp cuộc vận động của học sinh ở Thiên Tân, dùng súng liên thanh bắn phá, thương vong hơn 200 người." Tư Mộ nói.
Tư Mộ và Tư Hành Bái có một điểm tương đồng: Bọn họ đối với việc trấn áp cuộc vận động của học sinh đều cực kỳ phản cảm. Đã từng trấn áp học sinh quân phiệt, đều là con đường rút lui.
Từ trước đến nay Tư Đốc quân cũng không dám cưỡng ép trấn áp học sinh, nhưng ông lại không cảm thấy phản cảm mãnh liệt như vậy.
Huân chương của Đổng Tấn Hiên hôm nay, một nữa là máu huyết của những học sinh đó nhuộm đỏ. Tư Mộ đối với nhân phẩm của lão mà nói là cực kỳ xem thường.
Một người dựa vào việc tàn sát những học sinh tay không tấc sắt để đi lên, chính là loại thập phần tồi tệ.
Nhưng Chính Phủ lại cần những tên đao phủ như vậy.
"Lão không sợ bị lưu danh thiên cổ sao?" Cố Khinh Chu trong lòng cũng rét lạnh.
"Cho nên đối với ta, ấn tượng của lão chẳng  mấy tốt đẹp." Tư Mộ nói.
"Lão đến Nhạc Thành, ta thật không biết có thể hoà thuận sống chung với lão hay không, lão lại còn là thông gia tương lai của Tư gia..."
"Cha nói thế nào?"
"Cha không đặc biệt lưu tâm, ông không cảm thấy đây là vết nhơ gì to lớn lắm." Tư Mộ nói.
Cố Khinh Chu có chút trầm ngâm.
Con ngươi của Tư Mộ khẽ nhúc nhích, liền buột miệng nói ra một câu: "Khinh Chu..."
_RAKUEN NGUYEN_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net