Chương 382: Lễ vật của Tư Hành Bái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thần sắc của Cố Khinh Chu vô cùng đau thương, dọa đến Mộ Tam Nương cùng Hà Mộng Đức.

Lúc hoàn hồn trở lại, nhìn thấy bọn họ khẩn trương đứng trước mặt mình, Cố Khinh Chu thu lại nỗi lòng nói: "Sư phụ con ông ấy cũng chưa bao giờ để ý thanh danh của chính mình, chỉ để ý  đến an nguy của phía bệnh nhân, rất giống với dượng!"

Mộ Tam Nương rốt cuộc cũng hiểu được nguyên ngân khiến Cố Khinh Chu biến sắc.

Cố Khinh Chu là nghĩ tới sư phụ của mình.

Hà Mộng Đức trong suốt buổi nói chuyện, câu câu chữ chữ đều là vì bệnh nhân mà suy xét, cực kỳ giống sư phụ của Cố Khinh Chu.

Trong nháy mắt đó, ký ức về sư phụ tràn đến, bao phủ lấy Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu không thể kiềm chế được sự đau lòng, liền lộ ra thần sắc khác thường.

Mộ Tông Hà đã chết, Cố Khinh Chu lập mộ chôn quần áo và di vật, cũng đem tình hình thực tế nói cho Mộ Tam Nương.

Khi còn nhỏ Mộ Tam Nương đã ly biệt Mộ Tông Hà trong  khoảng thời gian rất dài, tình cảm của bà đối với vị huynh trưởng, vẫn chỉ dừng lại trong trí nhớ mơ hồ.

Bà có đau buồn, nhưng lại không nhiều như nỗi đau của Cố Khinh Chu.

Người thì cũng đã chết rồi, những người còn sống còn phải vì củi gạo mắm muối mà nhọc lòng, Mộ Tam Nương đến thời gian để đau khổ cũng không có.

Người chân chính cực kỳ bi thương, là Cố Khinh Chu.

"Khinh Chu, con cũng đừng khổ sở nữa. Con không buông xuống được như vậy, sư phụ con cùng vú nuôi cũng không an tâm mà ra đi." Mộ Tam Nương cầm lấy tay Cố Khinh Chu, thấp giọng khuyên giải an ủi nàng.

Cố Khinh Chu gật đầu: "Vâng, con không sao."

Sắp xếp lại nỗi lòng, Cố Khinh Chu lại nói với Hà Mộng Đức, "Dượng, con có nắm chắc, ngài yên tâm đi! Con cũng giống như ngài, sẽ không lấy thân thể bệnh nhân  ra để mà đùa giỡn, càng sẽ không tuỳ tiện kê ra một phương thuốc mà con không nắm chắc. 

Sư phụ con nói, muốn học y trước hết phải học y đức, lấy tâm đại từ đại bi, cứu rỗi những linh hồn đau khổ của thế gian. Con còn chưa học nhận biết thuốc, thì đã phải học y đức trước rồi."

Hà Mộng Đức gật gật đầu.

Mộ Tông Hà chỉ là người trong truyền thuyết, mỗi lần nhắc tới ông ấy, Hà Mộng Đức đều là vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Khinh Chu trầm mặc trong chớp mắt, lại cúi đầu viết ra hai phương thuốc đưa cho Hà Mộng Đức.

"Nếu Trịnh tiên sinh ba ngày sau lại đến tái khám, bệnh tình còn chưa giảm bớt, ngài hãy đem  phương thuốc này đưa cho ông ấy, đây là liều tăng thêm cho canh "Long đảm tả gan", cho ông ấy uống thêm ba ngày. Lại qua ba ngày, nếu vẫn còn không giảm bớt, ngài lại gọi điện thoại cho con." Cố Khinh Chu đưa một tờ giấy cho Hà Mộng Đức.

Dặn dò xong rồi, thì Cố Khinh Chu lại đưa tiếp tờ thứ hai: "Đây là liều giảm bớt cho canh "Long đảm tả gan", nếu bệnh tình của ông ấy chuyển biến tốt đẹp, người lại bốc cho ông ấy hai ngày liều thuốc như thế này. Uống xong rồi, nếu là hoàn toàn khoẻ lại, thì không cần tái khám."

Cố Khinh Chu dặn dò những điều này, chứng minh nàng ba ngày sau sẽ không lại đến đây tái khám cho Trịnh tiên sinh.

Bệnh của Trịnh tiên sinh, đối với Hà Mộng Đức mà nói thật nghiêm trọng, nhưng đối với Cố Khinh Chu lại tựa hồ vô cùng đơn giản.

"Việc này con yên tâm, ta sẽ dặn dò rõ ràng." Hà Mộng Đức đảm bảo với Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu gật đầu.

Cố Khinh Chu hôm nay là đến thăm Hà Vi, lát sau lại bị Hà Mộng Đức kéo qua đây chữa bệnh.

Bệnh thì đã xem xong rồi, cũng biết tình hình của Hà Vi rất tốt, Cố Khinh Chu cũng phải đi rồi.

Rời khỏi Hà thị Bách Thảo Đường, Cố Khinh Chu về tới nhà mới.

Hà Mộng Đức lại cả ngày không an tâm.

Buổi tối lúc đi ngủ, Mộ Tam Nương nhìn ra trượng phu tâm sự nặng nề, liền hỏi ông: "Làm sao vậy?"

"Vẫn là chuyện kia của Khinh Chu." Hà Mộng Đức nói, "Ta thật sợ phương thuốc của nó vô dụng."

Mộ Tam Nương trách móc: "Truyền nhân của Mộ gia chúng ta vô dụng, vậy ông hữu dụng sao?"

"Không phải." Hà Mộng Đức vội vàng nhận lỗi nói, "Khinh Chu mấy ngày nay tinh thần đều ngẩn ngơ, huống hồ nó cũng rất lâu chưa khám bệnh trở lại, ta không nên lo lắng sao?"

Mộ Tam Nương cũng trầm mặc.

Bà nghe Hà Mộng Đức giải thích kỹ càng tỉ mỉ trường hợp hôm nay, làm bà cũng lo lắng.

Bà sợ việc Mộ Tông Hà cùng Lý mẫu qua đời, làm tâm thái của Cố Khinh Chu chưa điều chỉnh lại được, về mặt y thuật của nàng sợ là lực bất tòng tâm.

"...... Đừng bận tâm nữa, dù sao thuốc đó uống cũng không chết người." Mộ Tam Nương nói.

Hà Mộng Đức vừa nghe lời này, thập phần "Lang băm", không xem trọng mạng người cùng bệnh tật, lập tức nóng nảy với bà: "Ăn không chết thì đáng tiêu tiền chịu tội sao?"

"Xem kìa, xem kìa, ông lại như vậy nữa, ta lại không phải đại phu!" Mộ Tam Nương trầm mặt, "Dù sao cũng ba ngày sau mới tái khám, ông gấp cái gì!"

Hà Mộng Đức liền ôm loại lo sợ bất an này mà đi ngủ.

Ngủ được một lát ông lại hỏi, "Hay chúng ta đón Khinh Chu đến đây ở vài ngày?"

"Không tiện đâu, Khinh Chu hiện tại là con dâu của Quân Chính phủ rồi." Mộ Tam Nương thở dài nói.

Đến buổi sáng ngày thứ tư, Hà Mộng Đức thỉnh thoảng  nhìn về phía cổng.

Tiểu nhị cười hỏi: "Chưởng quầy, ngài chờ ai thế?"

"Ngươi không cần bận tâm, đi làm việc của mình đi." Hà Mộng Đức nghiêm túc nói.

Tiểu nhị thấy vị chưởng quầy xưa nay nhân hậu ôn hòa hôm nay vẻ mặt lại khẩn trương, liền biết có chuyện phát sinh, lập tức không dám nhiều lời, lui đến sau quầy sửa sang lại dược liệu.

Gần đến 10 giờ, Trịnh tiên sinh tới.

Lúc hắn bước vào, hiệu thuốc có vài vị khách đang bốc thuốc, Hà Mộng Đức còn đang cùng người khác giải thích, vừa thấy Trịnh tiên sinh,  lập tức liền bỏ qua các vị khách khác.

"Trịnh tiên sinh." Hà Mộng Đức bước đến, đánh giá Trịnh tiên sinh.

Trịnh tiên sinh tươi cười đầy mặt, lại chắp tay thi lễ với Hà Mộng Đức: "Hà chưởng quầy, thật là cảm kích quá, thuốc của cửa hàng ngài, đúng là tiên dược nha!"

Hà Mộng Đức vội vàng đem Trịnh tiên sinh mời đến gian phía sau.

Lại lần nữa bắt mạch cho Trịnh tiên sinh, chứng gan nóng của hắn đích xác đã lui.

"...... Lúc vừa mới uống thuốc, khó khăn lắm ngủ được hai tiếng đồng hồ. Tuy rằng không thể so được với người khoẻ mạnh, nhưng lại làm cho ta thoải mái dễ chịu ngủ được một giấc.

Tối hôm qua chưa tới sáu giờ ta liền bò lên giường, ông đoán xem thế nào, chưa tới chín giờ ta đã ngủ rồi, ngủ tới tám giờ sáng nay mới dậy! Một giấc này nha...!" Trịnh tiên sinh cảm thán.

Hắn từ đầu đến chân đều lộ ra thoải mái vui vẻ!

Loại vui sướng này, từ mỗi câu nói của hắn, mỗi biểu cảm đều lộ ra hết!

Trịnh tiên sinh trắng trẻo mập mạp trong ánh mắt tất cả đều là thần thái phấn chấn.

"Vậy là tốt rồi." tâm Hà Mộng Đức, toàn bộ đều lập tức giãn ra.

Lo lắng của mấy ngày hôm trước, cũng biến mất tăm mất tích.

"Y thuật của Thiếu phu nhân thật cao minh!" Trịnh tiên sinh vừa cảm kích, vừa nịnh hót, "Ngài nói Hoa Đà ở cổ đại, chính là giống Thiếu phu nhân như vậy sao?"

Hà Mộng Đức không biết nên khóc hay cười.

Trịnh tiên sinh lại tự mình chiếu cố đem Cố Khinh Chu tâng bốc thêm một lần nữa.

Những lời này, đều là phát ra từ tận đáy lòng của hắn.

"Thiếu phu nhân rất ít khi tự đem mình so sánh với người đã khuất......." Hà Mộng Đức cười nói.

 Ý của ông vốn là Cố Khinh Chu tôn trọng người chết.

Trịnh tiên sinh lại nghe thành "Thiếu phu nhân cảm thấy so sánh với cổ nhân không may mắn", lập tức cũng liền ngừng nói bốc nói phét.

"Thiếu phu nhân hôm nay sẽ đến tái khám sao?" Trịnh tiên sinh hỏi.

" Tình trạng phục hồi của ngài, Thiếu phu nhân đã đoán được trước rồi, đây là phương thuốc  nàng kê cho ngài." Hà Mộng Đức nói.

Ông lấy ra một tờ giấy.

Trịnh tiên sinh đón lấy.

Phương thuốc lần trước Cố Khinh Chu kê, sau khi bốc thuốc xong Trịnh tiên sinh liền mang đi, hiện giờ nhìn lại, quả nhiên là bút tích của Thiếu phu nhân, lập tức vui sướng.

"Thiếu phu nhân liệu sự như thần!" Trịnh tiên sinh nói.

Hà Mộng Đức cười cười, tâm tình cũng cực tốt, bốc thuốc cho Trịnh tiên sinh.

Dặn dò vài câu, Hà Mộng Đức tiễn Trịnh tiên sinh ra cửa.

Bệnh của Trịnh tiên sinh có thể giải trừ, ngồi trên ô tô nhà mình, nhìn phương thuốc này, liền xem giống như là bùa hộ mệnh,  cẩn cẩn thận thận gấp lại, đặt ở trong túi áo sơmi.

Đột nhiên, xe phanh gấp lại, Trịnh tiên sinh không để ý, đầu lập tức liền đụng vào lưng ghế điều khiển.

Hoàn hồn trở lại, chuẩn bị mắng, lại thấy có người dùng sức mở  cửa xe.

Xuất hiện vài người, vây lấy ô tô hắn.

Trịnh tiên sinh đại kinh thất sắc: "Các ngươi....... Các ngươi muốn làm cái gì?"

 Cửa xe bên cạnh hắn thong thả mở ra, một người trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trịnh tiên sinh tức khắc liền dừng hô hấp.

Hà Mộng Đức không nhìn thấy một màn như vậy.

Sau khi Trịnh tiên sinh rời đi, Hà Mộng Đức liền gọi điện thoại cho Cố Khinh Chu.

"...... Khinh Chu, ta thật muốn cùng con học lại y thuật!" Hà Mộng Đức nghiêm túc nói, "Rất nhiều thời điểm, ta suy nghĩ quá đơn giản rồi."

Cố Khinh Chu ở đầu bên kia điện thoại cười.

"Dượng, y thuật của ngài đã rất tốt rồi, không cần tự coi nhẹ mình." Cố Khinh Chu cười nói.

Hà Mộng Đức tự thẹn không bằng.

"Ngài nếu muốn học, chờ sau khi con đem hết thảy mọi việc đều  quyết xong xuôi hết rồi, con lại đến dạy ngài vậy." Cố Khinh Chu lại nói.

Hà Mộng Đức vội nói: "Được, được, được."

Nghĩ một chút, Cố Khinh Chu lại nói: "Con có việc, cũng muốn cùng cô cô thương lượng, lần sau lại nói vậy."

"Chuyện gì?"

"Qua mấy ngày nữa, con lại tự mình đi một chuyến,  đến nơi gặp mặt nhau hẵng nói vậy." Cố Khinh Chu mềm mại cười.

Tắt điện thoại, Cố Khinh Chu lên lầu.

Nàng có một quyển sổ rất lớn, trên đó ghi chép rất nhiều chữ.

Nàng lại lập một cái kế hoạch, muốn ổn định tương lai của chính mình .

Hầu gái lại tới gõ cửa.

"Thiếu phu nhân, y phục ngài đặt làm tới rồi."

Cố Khinh Chu nhíu mày.

Nàng đâu có đặt làm y phục.

Mở cửa phòng ra, trong tay hầu gái cầm một túi y phục đưa cho Cố Khinh Chu.

Từ bên dưới túi y phục, có thể nhìn thấy một bộ sườn xám màu nguyệt bạch.

"Đây là một bộ trong số đó, còn có mười một bộ ở dưới lầu. Thiếu phu nhân, ngài muốn xem qua trước, hay là cầm đi giặt trước?" Hầu gái hỏi.

Cố Khinh Chu chau mày.

"Ai đưa tới?" Cố Khinh Chu hỏi.

"Là tiểu nhị của tiệm may, hắn còn ở dưới lầu đấy ạ."

Cố Khinh Chu hơi trầm ngâm.

Nàng để người hầu cầm, cùng người hầu xuống lầu.

Một tiểu nhị mặc áo dài, ước chừng hai mươi mấy tuổi, cung cung kính kính hành lễ với Cố Khinh Chu: "Thiếu phu nhân."

"Sườn xám này là do ai làm?" Cố Khinh Chu chỉ vào hầu gái đang xuống lầu phía sau.

Tiểu nhị nói: "Đây là thợ cả La tự mình làm, có vị khách đặt cọc tiền, để chúng tôi làm xong thì đưa lại đây. Vị khách đó nói, gần đến xuân yến, yêu cầu chúng tôi trước mùng hai tháng hai phải làm xong."

"Vị khách nào?" Cố Khinh Chu hỏi.

Kỳ thật, trong lòng nàng mơ hồ cũng đã đoán được.

Tiểu nhị này nói là thợ cả La, tên gọi là La Ngũ Nương, là sư phụ may sườn xám nổi danh nhất Nhạc Thành. Lúc trước Nhan Nhất Nguyên từng nói, sườn xám của thợ cả La đều phải đặt trước nửa năm mới có.

Là ai nửa năm trước đặt làm cho Cố Khinh Chu, việc này còn cần phải hỏi sao?

Tiểu nhị đem sườn xám, từng cái chỉnh chỉnh tề tề bày lên trên sô pha, sợ vò nát.

Cố Khinh Chu cảm xúc cuộn trào, nàng rất nỗ lực mới có thể khống chế được chính mình, không lộ ra sắc mặt lạ lùng.

"Số sườn xám này, là khi nào đặt?" Cố Khinh Chu vẫn là hỏi thêm một câu.

Tiểu nhị lập tức nói: "Là lúc ăn tết đặt ạ, mấy ngày này thợ cả  La từ chối tất cả các đơn hàng, để mà tập trung thay ngài gấp rút may ra."

Tâm của Cố Khinh Chu, bất thình lình co rút lại.

Vậy mà không phải là nửa năm trước đặt .

"Tiền đã đưa rồi à?" Cố Khinh Chu lại hỏi.

Tiểu nhị nói: "Đã đưa, Thiếu phu nhân!"

Cố Khinh Chu nhìn mắt hầu gái: "Đi lấy năm đồng tới đây."

Hầu gái nhanh chóng đi.

Cố Khinh Chu đưa tiền cho tiểu nhị: "Cầm đi uống trà."

Tiểu nhị hoan thiên hỉ địa nói lời cảm tạ.

Cố Khinh Chu lại bảo hầu gái, đem toàn bộ sườn xám lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC