Chương 384: Hôn môi mà mỗi người một tâm tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đốc Quân gọi Cố Khinh Chu đến Đốc Quân phủ.

 Trên đường đi Cố Khinh Chu luôn suy đoán dụng ý của Tư Đốc Quân.

"...... Có phải là việc tối hôm qua Tư Mộ cả đêm không về ngủ hay không?" Cố Khinh Chu nghĩ.

Lại nghĩ, "Không đến mức đó chứ?"

Tư Đốc Quân từ trước đến nay luôn biết điểm dừng. Lần trước đã phá lệ nói phu thê hai người bọn họ, một sự việc tuyệt đối sẽ không lặp lại nhiều lần.

"Vậy lần này lại là chuyện gì đây?" Cố Khinh Chu nghiền ngẫm.

Việc nên dặn dò, Tư Đốc Quân toàn bộ đều đã dặn dò rõ ràng. Hắn cùng phu nhân mang theo nhóm nữ nhi rời đi, việc hậu viện nhà Đốc Quân phủ, tạm thời để Tam di thái của Đốc Quân quản lý, Cố Khinh Chu không cần nhúng tay.

Bọn họ sắp rời đi rồi, tiền viện Đốc Quân phủ không có động tĩnh gì, hậu viện thì lại gà bay chó sủa, Tư phu nhân thu thập hòm xiểng, dường như muốn đem toàn bộ hậu viện đều dọn đến Nam Kinh.

Cố Khinh Chu cũng không đặt chân đến hậu viện, khiến Tư phu nhân ngột ngạt, lập tức đi thẳng tới ngoại thư phòng.

"Cha." Cố Khinh Chu cung kính.

"Ngồi xuống." Tư Đốc Quân biểu tình nghiêm túc, không có bộ dáng hiền lành như lúc trước.

Cố Khinh Chu càng thêm khẳng định, Tư Đốc Quân không phải muốn nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư của Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ, mà là có chuyện càng quan trọng hơn.

Nàng nói vâng, rồi ngồi xuống ghế thái sư làm từ gỗ hoàng dương bên cạnh, dáng người đoan chính.

Tư Đốc Quân lại trầm mặc trong chốc lát.

Cố Khinh Chu cũng an tĩnh chờ ông.

Không có ai tiến vào quấy rầy, ngay cả một ly trà phó quan cũng không mang lên.

"Tối hôm qua A Mộ đi bắn bia suốt một đêm, con cũng biết nhỉ?" Tư Đốc Quân đi thẳng vào vấn đề.

Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ thật sự muốn nói việc này?

"A Mộ từ nhỏ đã ngoan ngoãn, nói cũng không nhiều, tính tình cũng khá tốt." Tư Đốc Quân tiếp tục nói, "Ta đối với nó cũng là nuông chiều nhiều, ít khi khiển trách."

Cố Khinh Chu mờ mịt.

Rốt cuộc muốn nói cái gì vậy?

"....... Hắn không bì kịp ca ca hắn, hành sự trầm ổn lõi đời." Tư Đốc Quân lại nói.

Nói tới đây, Tư Đốc Quân lại thở dài thật sâu.

Sự phản bội của Tư Hành Bái, đến nay vẫn làm Tư Đốc Quân tức giận. Nếu Tư Hành Bái ở trước mặt, Tư Đốc Quân đánh hắn một trận có lẽ sẽ nguôi giận.

Nhưng hắn lại cứ muốn ở ngàn dặm ngoài kia.

Sự tức giận trong lòng này của Tư Đốc Quân đến nay còn chưa phát tác ra hết. Nhắc đến Tư Hành Bái, lửa giận lại bừng bừng bốc lên.

Cố Khinh Chu thì dùng sức siết chặt ngón tay, mới không để cho bản thân lộ ra khác thường.

Nói nửa ngày, chẳng lẽ là muốn nói đến Tư Hành Bái sao?

Đốc Quân có phải đã biết hay không?

Cố Khinh Chu một hơi cũng không dám thở ra, nàng dùng sức nhịn xuống.

"Ta từng nghĩ đến khi rời khỏi Nhạc Thành, đem thứ này giao cho A Mộ. Hiện tại nghĩ lại, còn không bằng đưa cho con càng thêm an toàn." Tư Đốc Quân cuối cùng mới nói tới mục đích của mình.

Ông đem một cái rương nhỏ có ổ khoá, đưa cho Cố Khinh Chu.

Cái rương có vẻ nặng, hình như bên trong chứa không ít văn kiện.

Cố Khinh Chu khó hiểu, có chút thấp thỏm hỏi: "Cha, đây là cái gì?"

Tư Đốc Quân nhẹ nhàng cười, không đợi Cố Khinh Chu mở cái rương ra, liền nói: "Con phải nhớ kỹ, cha thực tín nhiệm con, cố gắng phụ giúp A Mộ!"

Cố Khinh Chu khó hiểu nhìn ông.

Trong một mớ hỗn loạn, Cố Khinh Chu mở cái rương ra.

Thấy rõ ràng đồ vật bên trong, Cố Khinh Chu lật xem từng thứ, lộ ra vài phần khiếp sợ.

"Cha, con....... con sợ không thể đảm nhiệm!" Cố Khinh Chu thấp thỏm, "Con chưa từng học qua quân sự."

"Đây là bùa hộ mệnh cuối cùng, con chỉ cần biết, lúc lâm nguy giao cho Nhan Tân Nông, ông ấy biết phải làm như thế nào." Tư Đốc Quân cười cười, "Khinh Chu, cha đi Nam Kinh nhậm chức, chẳng khác nào giao toàn bộ Nhạc Thành này cho con. Con hiểu ý cha không?"

Cố Khinh Chu cho rằng, người cuối cùng có thể có được những thứ này, không phải Tư Mộ thì chính là Nhan Tân Nông.

Nhưng Tư Đốc Quân lại đưa cho nàng.

Tư Đốc Quân không chỉ một lần hứa hẹn với nàng, tương lai nàng cùng Tư Mộ không thể ở cùng nhau nữa, Quân Chính phủ sẽ có một phần cho nàng.

Đây không phải là lời hứa sáo rỗng.

Tư Đốc Quân đang dùng hiện thực nói cho nàng, nếu Tư Hành Bái không ở đây, nàng mới là người nối nghiệp thứ hai mà Tư Đốc Quân lựa chọn. Năng lực của nàng, vượt xa Tư Mộ.

"Cha, con tuyệt đối sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của người!" Cố Khinh Chu thụ sủng nhược kinh, "Người cứ yên tâm đi Nam Kinh, Nhạc Thành vẫn luôn là hậu thuẫn của người!"

Tư Đốc Quân gật gật đầu.

Cố Khinh Chu cầm những thứ này, thật cẩn thận về tới nhà mới, lập tức gọi phó quan lắp một cái két an toàn đặt trong tủ quần áo của nàng.

Khoá xong, Cố Khinh Chu lại phái người gia cố thêm cửa sổ.

Gõ gõ đập đập cả một ngày, cuối cùng phòng của nàng cũng được chỉnh đốn thành trạng thái nghiêm mật nhất, Cố Khinh Chu vẫn không yên tâm.

Nàng nghĩ nghĩ: "Đi đem ổ sói dọn vào trong phòng ta."

Nàng muốn đem Mộc Lan cùng Mộ Sơn nuôi ở trong phòng mình.

Nếu có kẻ nhân lúc nàng ngủ mà vào phòng lục lọi đồ đạc, thì sẽ bị sói cắn chết.

Tư Mộ ngày hôm đó cũng không trở về.

"Thiếu soái đi doanh địa." Phó quan nói với Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu trầm ngâm: "Đốc Quân và phu nhân ngày kia phải khởi hành, ngày mai khẳng định muốn cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, ngươi cho người đi nói một tiếng, nhắc thiếu soái đừng quên."

Phó quan nói vâng.

Hôm sau, thời tiết sáng sủa.

Ngày xuân nắng ráo, trong không khí ngọt ngào ấm áp, có nhuỵ hoa đào gấp không chờ nổi vội vàng nghênh xuân, lặng yên nở ra nụ hoa e ấp, điểm xuyết trên những nhánh cây nâu sẫm.

Xuân ý càng thêm nồng đậm.

Giang Nam dương liễu như khói như mây, sắc xuân mang đến sức sống tràn trề.

Cố Khinh Chu dậy sớm liền đến Đốc Quân phủ.

Tư phu nhân đã thu xếp ổn thoả, toàn bộ đồ dùng của chính viện đều được niêm phong cất vào kho, cho nên trống không, chỉ còn lại một bộ sô pha.

Tư Quỳnh Chi cùng Tư Phương Phi đều không có ở đây.

"Nghe nói ngươi với Mộ nhi lại cáu gắt nhau?" Tư phu nhân đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Trong lời nói cực kỳ không khách khí.

"Không có." Cố Khinh Chu cười khanh khách, tươi cười ôn nhu lại rực rỡ, đối với Tư phu nhân cũng rất là cung kính.

Vươn tay cũng không đánh người đang cười, Tư phu nhân một bụng không vui, cũng không tiện duỗi tay đi quản việc trong phòng của nhi tử, nhịn rồi lại nhịn.

"Đừng lúc nào cũng xả giận lên người nó, nó về sau cũng đủ mệt rồi, sự vụ trong quân phức tạp. Ngươi thân là thê tử, thường ngày săn sóc nó một tí, mọi việc lấy nó làm trọng." Tư phu nhân dạy bảo Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu vào tai này ra tai kia, một bộ dáng rất dịu ngoan lắng nghe.

Tư phu nhân không thể khẳng định nàng nghe lọt tai được hay không, lại cũng không thể chỉ trích nàng, rốt cuộc thì thái độ của nàng vẫn là rất khiêm tốn.

Còn muốn tiếp tục nói kỹ càng hơn, thì người hầu tiến vào bẩm báo: "Nhị thái thái tới."

Nhị thái thái, là thím của Tư Mộ, nhị thái thái Tư công quán, bà cũng tới tặng lễ cho gia đình Đốc Quân.

Tư phu nhân cùng nhị thái thái hai chị em dâu có chuyện nói, Cố Khinh Chu liền đứng lên.

"Con ra vườn đi dạo đi, một giờ sau lại vào ăn cơm." Tư phu nhân dặn dò.

Cố Khinh Chu nói vâng.

Nàng không tiện đến chỗ Quỳnh Chi, dù gì cũng đã xé rách mặt với nhau rồi; lại không thể đến chỗ Phương Phi, bởi vì không quá thân quen.

Vô cùng buồn chán, Cố Khinh Chu chỉnh lại y phục đi về phía hậu hoa viên.

Cảnh xuân xanh tươi, hậu hoa viên lá xanh che phủ những chồi non mới, xanh um tươi tốt.

Đi ngang đường mòn qua rừng trúc, Cố Khinh Chu nghe được âm thanh nói chuyện.

"...... Ta mới đi ba năm." Cố Khinh Chu nghe được tiếng cười của Tư Phương Phi.

"Ta nhớ nàng thì phải làm sao?" Một người nam nhân nói.

Âm thanh này cũng quen thuộc, là Đổng Minh.

"Nam Kinh có không ít nhà quyền quý mua nhà ở Thượng Hải và Nhạc Thành, những ngày phải làm việc bọn họ đều đến Nam Kinh để đi làm, cuối tuần về nhà làm bạn với thê tử, có xe chuyên dụng chạy vào mỗi thứ sáu, vừa nhanh vừa tiện.

Chàng nếu là nhớ ta, chín giờ tối thứ sáu ngồi xe chuyên dụng, rất nhanh liền đến rồi." Tư Phương Phi không để bụng.

Vòng eo yểu điệu mềm mại của nàng, sớm đã bị Đổng Minh ôm lấy.

Đổng Minh hôn môi nàng: "Nàng lại nhẫn tâm đến như vậy!"

Dựa vào nhau một lát, hắn lại nói, "Đừng đi nữa! Từ lúc ta về nước, chúng ta xa nhau đã hơn một năm; bây giờ lại là ba năm, ta sợ tâm nàng sẽ thay đổi"

Tư Phương Phi cười rộ lên.

Nàng thanh âm ôn nhu mà quyến luyến.

"Cái này cũng khó nói." Tư Phương Phi nói, "Nếu tâm ta thật sự thay đổi, cũng là do chàng không đủ ưu tú, bị người khác vượt mặt mà thôi."

Đổng Minh liền véo eo nàng.

Hai người triền miên say sưa, thì nhìn thấy Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu đang lùi về phía sau, lúc chuẩn bị lùi ra được bên ngoài rồi, thì vừa vặn đụng phải ánh mắt của Đổng Minh cùng Tư Phương Phi.

"Nhị tẩu." Tư Phương Phỉ biểu cảm nhu hoà điềm tĩnh, không có nửa phần xấu hổ, cánh tay trắng thuần trong suốt vén tóc ra sau tai, ôn nhu nhìn Cố Khinh Chu cười.

Đổng Minh lại có chút mất tự nhiên.

Nghĩ đến nữ nhân mình yêu thích phải rời khỏi hắn, tất cả đều vì Cố Khinh Chu, ánh mắt Đổng Minh hiện ra vài phần hung ác. Sự hung ác đó nhẹ nhàng lướt qua, Đổng Minh cũng kêu một tiếng: "Thiếu phu nhân."

Cố Khinh Chu mỉm cười: "Ta không biết các ngươi lại ở chỗ này, quấy rầy rồi, ta đây lập tức đi ngay."

Nàng không có gì phải áy náy.

Là Đổng phu nhân đối với Nhan Lạc Thủy hạ sát chiêu, cuối cùng lại bị Cố Khinh Chu tính kế, làm cho Tư Đốc Quân không tín nhiệm Đổng gia, muốn mang Tư Phương Phi đi.

Cố Khinh Chu không cần phải chịu trách nhiệm, việc này nàng vẫn chưa tìm Đổng gia tính sổ, cũng chưa tìm tên đồng loã là Đổng Minh tính sổ.

Ánh mắt hơi híp lại, Cố Khinh Chu đem thần thái của Đổng Minh thu vào trong mắt, trong lòng tức khắc nổi lên một chủ ý.

 Suy xét nhiều lần, Cố Khinh Chu liền bất động thanh sắc.

"Nhị tẩu, chúng ta cũng phải đi rồi." Tư Phương Phi cười nói.

Cố Khinh Chu vẫn là bước nhanh rời đi.

Nàng đi rất nhanh, mái tóc dài đen dày kia, ở sau lưng tạo thành một vòng sáng màu đen nhạt,  toả ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa như một vòng cung thanh nhã.

"Nữ nhân này thật đáng ghét!" Đổng Minh đột nhiên nói.

Tư Phương Phi quay đầu lại, nhìn mắt Đổng Minh.

Đổng Minh oán hận nói: "Nếu không phải vì nàng ta, nàng cũng sẽ không phải đi Nam Kinh."

"Chàng luyến tiếc ta đến như vậy?" Tư Phương Phi đùa giỡn, không muốn Đổng Minh tiếp tục đề cập đến người Tư gia.

"Đương nhiên!" Đổng Minh nói, "Chỉ có nàng mới không có lương tâm như vậy !"

Đổng Minh mê luyến Tư Phương Phi, cũng không phải một hai ngày.

Thời điểm bọn họ còn đang du học, phân nửa thời gian của Đổng Minh đều là theo đuổi Tư Phương Phi.

Nhưng Tư Phương Phi đối với hắn, trước sau đều là không nóng không lạnh, cái này làm cho Đổng Minh càng thêm nỗ lực trả giá.

Hắn bị Tư Phương Phi dắt mũi đi.

Mẫu thân hắn nói hắn vô dụng, cũng nói Tư Phương Phi đang cố ý câu con cá lớn là hắn, nhưng hắn không để tâm. Hắn chính là yêu Tư Phương Phi, nàng dùng thủ đoạn gì đối với hắn, hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.

Chính là không muốn rời xa nàng.

"Vậy chàng đi Nam Kinh với ta đi." Tư Phương Phi cười nói.

Đổng Minh lại trầm xuống.

Không phải hắn không muốn đi, mà là có người không để hắn đi.

Hắn lần này đi theo phụ mẫu đến Nhạc Thành, chủ nhân sau lưng không phải là phụ thân hắn, mà là một người khác.

"Ta......"

"Ta luôn cảm thấy, chàng vẫn luôn đang nghe lời của người nào đó." Tư Phương Phi đùa giỡn nói, "Người đó, chàng đối với hắn rất kính sợ, có lẽ không phải là phụ mẫu chàng."

Đổng Minh trong lòng chấn động.

Hắn khống chế cảm xúc, không lộ ra manh mối nói: "Ngoại trừ nàng, ai nói ta đều không nghe!"

Dứt lời, hắn cúi đầu hôn môi Tư Phương Phi, đem ngờ vực của nàng toàn bộ lấp kín.

Tư Phương Phỉ ôm eo hắn, trong lòng nhanh chóng trù tính việc gì đó.

Hai người hôn môi, nhưng đều mang theo tâm tư riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net