Chương 387: Thiết lập ván cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khinh Chu chưa đem việc của Tư Mộ nói cho Đốc Quân.

Đốc Quân mới vừa đi Nam Kinh, bộ tư lệnh hoàn toàn mới, mạng lưới quan hệ nhân mạch không có, đủ để ông đau đầu, Cố Khinh Chu không nghĩ sẽ đem việc Nhạc Thành đi làm phiền ông.

Lúc ông rời đi, Cố Khinh Chu đáp ứng giúp ông không có bất kỳ nỗi lo nào, nàng muốn nói được làm được.

Cố Khinh Chu rất lo lắng cho Tư Mộ.

Chính là vì Tư Mộ do dự thật lâu.

Không biết là bị áp lực bức bách, hay là đã hoàn toàn tỉnh ngộ, Tư Mộ lại lần nữa đi tìm bọn người hợp tác với hắn — Tên buôn bán súng ống đạn dược người Đức Tá Thụy Cách, để ngừng hợp tác với hắn.

Tư Mộ tuy rằng tức giận, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy Cố Khinh Chu nói có lý.

"Thiếu soái, một cơ hội tuyệt vời như vậy, ngài thật sự muốn từ bỏ sao?" Tên buôn bán súng ống đạn dược Tá Thụy Cách rõ ràng là không cam lòng, "Nếu chúng ta đem cơ hội này cho người khác, hắn có thể đánh hạ Quân Chính phủ Nhạc Thành, đến lúc đó cái gọi là đại nghĩa dân tộc của huynh, cái gọi là hoài bão yêu nước, huynh đi đâu để thực hiện?"

Những việc này, Tư Mộ đều biết.

Hắn lúc đầu chính là nghe xong những lời này, mới quyết định dùng quặng sắt để đổi lấy súng ống đạn dược.

Hắn khi đó cảm thấy, súng ống đạn dược mới là tất cả. Việc mua bán này hắn không làm, người khác cũng sẽ làm.

Một khi nguy cấp, còn nói đến cái gì mà hoài bão với yêu nước chứ?

Nhưng Cố Khinh Chu không cho phép, nàng thậm chí uy hiếp hắn.

Tư Mộ cảm thấy ánh mắt Cố Khinh Chu thật thiển cận.

Nhưng mà, khi Đốc Quân rời Nhạc Thành, đem con dấu của chính mình, thẻ lệnh điều động quân đội thậm chí chìa khoá kho phủ của Quân Chính phủ cùng đối bài, toàn bộ cho Cố Khinh Chu.

Chính là nói, Cố Khinh Chu mới là người chân chính có thể ra lệnh tại Nhạc Thành!

Nàng không đồng ý, việc buôn bán này của Tư Mộ liền làm không xong.

Chỉ cần Cố Khinh Chu không đồng ý, quặng sắt của Tư Mộ đều không thể vận chuyển ra khỏi Nhạc Thành!

Đốc Quân đối với nhi tử của chính mình quá độc ác!

"Ta tự có chủ trương!" Tư Mộ lạnh nhạt nói, "Lần sau lại bàn tiếp vậy!"

"Thiếu soái, ngài sợ vợ à?" Đối phương đột nhiên nói.

Tư Mộ phẫn nộ nhìn hắn.

Tâm tư bị xuyên thấu, Tư Mộ rất khó xử.

Đối phương cười cười: "Có phải quý phu nhân không cho phép ngài làm như vậy? Ngài đường đường là một nam nhi cao bảy thước, lại muốn đem việc quốc gia đại sự giao cho một nữ nhân thiển cận?"

Tư Mộ lạnh lẽo nhìn hắn.

Đối phương đắc ý, cho rằng dùng phép khích tướng liền có thể giữ lại được Tư Mộ, nhưng Tư Mộ lại là thu lại thần sắc.

Ngừng một chút, Tư Mộ nói: "Như vậy đi, ta lại suy nghĩ thêm một chút."

Dứt lời, hắn rời khỏi nơi gặp mặt.

Hắn cũng nghĩ hắn có thể làm chủ .

Đáng tiếc tất cả con dấu đều ở trong tay Cố Khinh Chu, Tư Mộ chẳng lẽ cương quyết đoạt lấy? Hắn nếu như dám làm như thế, phụ thân hắn nhất định sẽ trở về làm thịt hắn.

Nhưng mà, ngồi trong xe, Tư Mộ mơ hồ liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn đột nhiên nhớ đến tên buôn bán súng ống đạn dược Tá Thuỵ Cách kia có nói: "Ngài sợ vợ à?"

Những lời này, Tư Mộ cẩn thận ngẫm nghĩ, không còn khó xử, thay vào đó là lập tức kinh hãi, toàn thân phát lạnh.

Hắn bỗng nhiên đạp nhanh chân ga, về ngay nhà mới.

Vừa về đến, Tư Mộ liền lên lầu gõ vang cửa phòng Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu mở cửa.

Đúng lúc định hỏi, thì Tư Mộ đã nghiêm túc nói với Cố Khinh Chu: "Đa tạ nàng!"

Hắn không có châm biếm, ngược lại bộ dáng như tâm sự đầy bụng.

Cố Khinh Chu khó hiểu: "Vào trong rồi nói."

Bản thân đã cản trở cơ hội mà  hắn cho rằng là tốt nhất, hắn thế nào lại có thể thốt ra hai chữ đa tạ? Câu đa tạ này của hắn, là tình ý chân thành, hay là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

Tư Mộ liền vào phòng ngủ của nàng.

"Chuyện gì vậy?" Cố Khinh Chu ngược lại bị làm cho hồ đồ.

Tư Mộ tiến vào, thuận tay đóng cửa phòng.

Trong thần sắc của hắn, không có khó chịu, cũng không có lạnh nhạt cùng tức giận, mà là một mảnh chân thành.

Hắn tự mình ngồi xuống sô pha của Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu cũng ngồi xuống đối diện hắn. 

Thấy thần sắc của hắn, bộ dáng có phần sâu xa, Cố Khinh Chu lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Tư Mộ liền từ lúc bắt đầu mà kể lại.

"Ta vốn là có chút qua lại với Đại sứ quán trụ sở tại Thiên Tân của nước Đức, trưởng ban hệ thống tình báo của bọn họ, là bạn học của ta.

Lần này người tìm ta hùn vốn, lại không phải bằng hữu của ta, mà là nghe danh rồi tự đến cửa tìm ta, nói là bọn họ đã đặt kế hoạch xây dựng xong hết rồi, chỉ chờ khách hàng lớn tới cửa nữa thôi.

Đúng lúc ta biết Đốc Quân phải đi, lại nghĩ đến nắm đấm mới là đạo lý mạnh nhất. Ở nơi loạn lạc như thế này, quân sự hùng mạnh mới có tư cách bàn đến chuyện kinh tế, ta liền lập tức đáp ứng." Tư Mộ nói.

Tư Mộ giải thích với Cố Khinh Chu, hắn cảm thấy chỉ có quân sự mới có thể đảm bảo an toàn và ổn định cho một khu vực.

Không có ổn định, cái gì  mà kinh tế, ái quốc, tất cả đều là nói suông, đây là ý nghĩ ngay lúc đó của Tư Mộ.

Hắn nói tới đây, Cố Khinh Chu gật gật đầu.

Nàng cảm thấy ý nghĩ này không sai.

Chỉ là, súng ống đạn dược của Nhạc Thành vậy là đủ rồi, không cần lại dệt hoa trên gấm.

Ý tưởng thì rất tốt, nhưng cách làm thì tuyệt đối không thể thực hiện.

"Hôm nay ta đi cự tuyệt Tá Thụy Cách, nàng biết hắn nói gì không?" Tư Mộ thần sắc nghiêm trọng.

Người làm ăn với Tư Mộ, chính là vị người Đức tên gọi là Tá Thụy Cách kia.

"Hắn nói gì?" Cố Khinh Chu nghe đến đó, cũng lộ ra vài phần tò mò.

"Hắn hỏi ta có phải sợ vợ hay không." Tư Mộ nói.

Cố Khinh Chu kinh ngạc nhìn hắn.

Trong nháy mắt, Cố Khinh Chu cũng minh bạch.

"Tá Thụy Cách biết nội tình của Quân Chính phủ, hắn biết là ta mới là người quyết định mọi việc!" Cố Khinh Chu hoảng sợ, "Hắn biết Đốc Quân đã đưa tất cả con dấu cho ta!"

"Đúng!" Tư Mộ nói.

Tư Mộ ngay từ đầu đều không nghe ra những lời khích tướng của Tá Thụy Cách, lúc trên đường trở về, Tư Mộ càng nghĩ càng thấy không hợp lý: Việc Cố Khinh Chu nhận được con dấu của Đốc Quân, chỉ có vài người biết, Tá Thụy Cách tại sao lại biết được?

Nếu Tá Thụy Cách không biết, hắn vì sao phải nói như thế? Nữ nhân rất khó cản trở đối với vấn đề quân sự, thê tử bình thường, làm sao phải khiến trượng phu sợ hãi?

Đây là việc mua bán súng ống đạn dược, không phải nạp thiếp, sao lại bàn đến sợ vợ ở đây.

Chính là bởi vì những lời này của Tá Thụy Cách, lập tức thức tỉnh Tư Mộ.

Đốc Quân đem tất cả con dấu, bao gồm con dấu điều động quân sự, toàn bộ đều đưa cho Cố Khinh Chu, việc này chỉ có bốn vị tướng lĩnh cấp cao của Quân Chính phủ biết.

Đến cả Tư Mộ cũng không nắm rõ ràng.

Nếu không phải chuyện này, Cố Khinh Chu vì đe doạ hắn, Tư Mộ căn bản không biết sau lưng Đốc Quân lại để cho Cố Khinh Chu nắm quyền quản lý Quân Chính phủ.

Nhưng một tên buôn bán úng ống đạn dược người Đức, hắn lại biết một vấn đề cơ mật vô cùng quan trọng như vậy của Quân Chính phủ!

Tá Thụy Cách biết Tư Mộ đổi ý, là bởi vì phu nhân hắn không đồng ý.

Đoán chính xác như vậy, giải thích một điều, Tá Thụy Cách có tình báo!

"Nói cách khác, Quân Chính phủ có nội gián!" Cố Khinh Chu nói.

"Không sai, đây chỉ là một vỏ bọc!" Tư Mộ cũng là sởn tóc gáy.

Hắn cũng là đầu óc mê muội, mới bị Tá Thụy Cách mê hoặc, nghĩ đến việc dùng súng ống đạn dược để cường quốc.

Không có quân sự cường hãn để bảo đảm, thì cần quặng sắt có ích lợi gì?

Hắn lúc ấy là nghĩ như vậy.

Hiện tại hắn mới biết được, bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn, thiếu chút nữa bước vào một cái bẫy, là Cố Khinh Chu kịp thời kéo hắn trở lại.

"Chỉ cần ta cùng Tá Thụy Cách ký kết thoả thuận, như vậy rất nhanh thì Nam Kinh, thậm chí cả nước đều sẽ biết, ta âm thầm đem quặng sắt đưa cho người Đức." Tư Mộ nói, "Đến lúc đó, chụp cho ta cái mũ quân phiệt bán nước, báo chí cả nước đều sẽ tấn công ta!"

Nghĩ đến sự kiện Nhiếp Vân kia, Tư Mộ đối với sự tấn công của báo chí liền không rét mà run.

Mà việc lần này, nếu là thật sự bị đối phương tính kế thành công, Tư Mộ gặp phải sự tấn công của báo chí, sẽ nghiêm trọng gấp trăm lần ngàn lần so với sự kiện của Nhiếp Vân kia!

Thậm chí Nam Kinh có thể sẽ giam Đốc Quân, sau đó xuất binh tấn công Nhạc Thành.

Đến lúc đó lập tức dấy lên một phen chiến hỏa.

Tư Mộ tự cho là có bản lĩnh, thẳng cho đến hiện tại, hắn mới cảm thấy Cố Khinh Chu có bao nhiêu nhạy bén!

Nàng lập tức liền ngửi ra mùi âm mưu!

"Khinh Chu, đa tạ nàng!" Tư Mộ nói, "Đa tạ nàng mắng tỉnh ta!"

Cố Khinh Chu cười.

Đồng thời, nàng cũng thay đổi cái nhìn đối với Tư Mộ.

Tư Mộ bởi vì từng tiếp nhận giáo dục phương Tây, cách nhìn của hắn đối với một số vấn đề tương đối vượt mức quy định, không phù hợp với thế cục của Nhạc Thành cùng Hoa Hạ, nhưng hắn cũng không phải là một kẻ ngu dốt.

Hắn có cảnh giác, liền từ đôi câu vài lời của tên buôn bán súng ống đạn dược người Đức, tìm ra được vấn đề mấu chốt.

Chỉ là, phản ứng của hắn vẫn là tương đối chậm, phải thong thả ung dung mới có thể nghĩ rõ ràng, năng lực ứng biến không mạnh.

"Huynh kỳ thật cũng là một người rất có tài cán." Cố Khinh Chu cũng nói.

Hai người liếc nhìn nhau.

Cảm xúc nơi đáy mắt của Tư Mộ, cơ hồ không thể khống chế, Cố Khinh Chu liền dịch chuyển ánh mắt.

Hôm nay, hai người bọn họ nói chuyện thật lâu.

Bọn họ nói việc của Quân Chính phủ trước.

Cố Khinh Chu đem những việc mà nàng biết, nói cho Tư Mộ: " Việc Đốc Quân đem toàn bộ con dấu đưa cho ta, chỉ nói cho nghĩa phụ, Sư trưởng Sư đoàn hai Lý Minh An, phó tướng Chu Thành Ngọc, tham mưu Hoàng Thành."

Chuyện này, Cố Khinh Chu vốn không có ý định nói, Tư Đốc Quân cũng không định để cho Tư Mộ biết.

Giờ đây hai bên thẳng thắn, trong lòng Tư Mộ có chút khúc mắc, rốt cuộc cũng không tiện phát hoả.

Hắn biết quyết định của Đốc Quân càng chính xác.

"Bốn người này, khẳng định có một người là nội gián." Cố Khinh Chu nói.

Tư Mộ gật đầu.

Tá Thụy Cách chính là đã biết bí mật, mới nói ra để lôi kéo Tư Mộ như vậy.

"Chúng ta nên nghĩ một biện pháp, để tóm được nội gián." Cố Khinh Chu nói.

Tư Mộ lại nhìn nàng một cái: "Nghĩa phụ cũng bị tình nghi, cũng phải tính chung vào, chờ sự tình xác định rõ ràng, mới có thể giải quyết theo lẽ công bằng."

Cố Khinh Chu gật đầu: "Việc này là tất nhiên."

Hai người bọn họ thương lượng một giờ, liền thống nhất được một biện pháp đáng tin cậy.

Sau khi bàn xong, liền chiếu theo kế hoạch mà tiến hành.

Tư Mộ nói xong chính sự, lập tức chuyển sang nói đến việc tư.

"Khinh Chu, nàng cảm thấy hai chúng ta có thể đi bao xa?" Tư Mộ nói, "Là thoả thuận kết hôn trong ba năm này, hay là càng dài lâu?"

Đề tài này xoay chuyển quá nhanh, khiến Cố Khinh Chu sửng sờ trong chốc lát.

Hoàn hồn trở lại, Cố Khinh Chu trong lòng thở dài một hơi.

 "Là ba năm này!" Cố Khinh Chu chắc chắn nói.

Nàng không cho Tư Mộ bất luận hy vọng gì.

Việc của ba năm sau, không ai có thể nói chính xác được, nhưng nàng không nghĩ  khiến cho Tư Mộ lòng mang hy vọng lại thất vọng.

Vẫn là không nên có hi vọng.

"Nàng cảm thấy chỉ có ba năm, ta cảm thấy là càng dài lâu." Tư Mộ nói, "Chúng ta có thể thực hiện dự định càng dài lâu này không?"

Cố Khinh Chu lắc đầu.

Tư Mộ lại kiên trì.

Hắn tự phê bình bản thân.

"Ta vẫn luôn biết có một vị hôn thê ở nông thôn chưa chết, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới cuộc hôn nhân này có thể thực hiện được, chưa từng cùng nàng liên lạc, ta lại có người yêu để yêu đương.

Nàng đến Nhạc Thành, ta với nàng lần đầu gặp mặt cũng có hiểu lầm, nàng bán đứng tin tức của ta, ta vì thế ghi hận nàng đã hơn một năm, chưa từng trợ giúp nàng lấy một lần.

Ta sau lại cùng Ngụy Thanh Gia vương vấn không dứt được, thẳng đến khi Ngụy Thanh Gia trở về, ta mới khẳng định tình cảm mà chính mình muốn đã không phải là nàng ấy. Nhưng mà trong quá trình này, ta lại khiến cho nàng đau lòng." Tư Mộ nói từng chút một.

Cố Khinh Chu kinh ngạc nhìn mắt hắn.

Đây là xướng vở tuồng gì vậy?

Tư Mộ còn muốn nói cái gì đó, Cố Khinh Chu đã ngồi không yên.

"Khinh Chu, ta muốn cùng nàng bắt đầu lại một lần nữa." Tư Mộ nói, "Chúng ta có thể."

"Lúc đầu chúng ta kết hôn, cũng không phải là nói như vậy!" Cố Khinh Chu trầm mặt, "Tư Mộ, chúng ta đừng gây khó xử lẫn nhau, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net