CHƯƠNG 392: NỘI GIÁN SA LƯỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đèn măng-sông chiếu lên khuôn mặt của mỗi người.

Mọi người cho tay vào bát thuốc.

Sau khi ngâm một hai giây, dùng khăn lông lau khô, bọn họ nhìn lòng bàn tay của mình, lại trộm nhìn bàn tay của người khác, muốn nhìn thử xem rốt cuộc ai mới là kẻ trộm.

Thì ngay lúc này, điện sáng trở lại.

Trước sau chưa đến một phút, công tắc nguồn điện đã được sửa xong.

"Được rồi, mọi người đều cho tay hết vào nước thuốc rồi phải không?" Tư Mộ nói, "Người đâu, đem bát nước đi, đừng để đây lại vướng tay vướng chân."

Phó quan nói vâng.

Nước thuốc trước mặt mọi người, được phó quan lần lượt bê xuống.

Khăn lông thì vẫn để lại cho bọn họ.

Toàn bộ người ở đây đều đã cho cả hai tay ngâm vào nước thuốc, lại dùng khăn lông lau khô.

"Thiếu soái, bát này của ngài có cần mang xuống không ?" Phó quan hỏi.

Tư Mộ lại lắc đầu: "Đặt ở đây đi, một chút nữa còn có chỗ dùng."

Mọi người nhìn mắt Tư Mộ.

Tay đều đã ngâm hết rồi, thiếu soái còn giữ lại một bát nước thuốc, là muốn làm gì đây?

Bọn họ cảm thấy thú vị.

Dù sao thì bọn họ cũng không bị dính bột thuốc, trong lòng đều chắc chắn, mỗi người đều mang theo tâm tình xem kịch vui.

Bọn họ thậm chí hy vọng Tư Mộ tìm không ra tên trộm,như vậy bọn họ có thể lấy được một năm quân lương mà Tư Mộ đã hứa hẹn, đó là một khoản tiền lớn!

Lúc này, Trần đoàn trưởng ngồi đối diện với Nhan Tân Nông đột nhiên kinh hô: "Tổng tham mưu, ngài......."

Nhan Tân Nông cúi đầu.

Hai tay trái phải của ông, cũng giống hệt với tay trái của Tư Mộ, ửng đỏ hết cả đôi tay .

 Sắc mặt Nhan Tân Nông đột biến.

Không chỉ có Nhan Tân Nông, những người khác mặt cũng biến sắc, toàn bộ nhìn Nhan Tân Nông.

Nhan Tân Nông chính là kẻ trộm?

"Trần đoàn trưởng, ngươi thế nào lại......" Lúc này, một người khác chỉ Trần đoàn trưởng.

Môi Nhan Tân Nông trắng bệch, không biết Tư Mộ và Cố Khinh Chu vì sao phải hãm hại ông, lại thấy Trần đoàn trưởng ở đối diện, đôi tay cũng đang đỏ đậm.

Trần đoàn trưởng sửng sốt.

Kế đó, Trần đoàn trưởng liền giận dữ: "Đây là vu hãm, chẳng lẽ ta cùng Tổng tham mưu hợp mưu sao? Thiếu soái ngươi......"

"A!" Trần đoàn trưởng còn chưa mắng xong, lại có người kinh hô, gấp đến nỗi đôi tay phát run.

Thì ra, đôi tay của người này cũng biến thành đỏ đậm.

Tư Mộ vẻ mặt nghiêm túc .

Thân vệ của hắn, đồng loạt giơ súng lên bao vây tất cả mọi người.

Mọi người ngạc nhiên.

Hành động hiện tại của Tư Mộ, dường như là muốn một lưới bắt hết tất cả mười ba người ở đây! 

Đây là âm mưu quỷ kế gì đây?

Mọi người đồng loạt biến sắc.

"A Mộ, ngươi đang làm trò quái quỷ gì vậy?" Nhan Tân Nông cũng nổi giận, tình hình tới lúc này thật vô cùng kỳ lạ .

Ở đây không chỉ có tay của một người bị biến thành đỏ đậm.

Tư Mộ rốt cuộc muốn vu hãm ai?

Nhan Tân Nông đối với Tư gia là trung thành và tận tâm, đối với Cố Khinh Chu yêu thương có thừa, đột nhiên lại gặp phải loại vu hãm như vậy, tâm ông lập tức triệt để lạnh lẽo.

Hai người này, rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Nghĩa phụ, mời ngài ngồi xuống." Thanh âm của Cố Khinh Chu không cao không thấp.

Súng của các thân vệ đều đã lên đạn, bao vây tất cả mọi người.

Tư Mộ lúc này mới mở miệng.

"Mỗi người ở đây đều đưa tay ra đây đi!" Tư Mộ nói.

Mọi người vừa phẫn nộ vừa kinh hãi.

Bọn họ không nghĩ sẽ đưa tay ra, bởi vì tay đều bị biến sắc, Tư Mộ có thể công khai nói bọn họ là ăn trộm, là đạo tặc, thậm chí muốn dùng quân pháp, lấy mạng bọn họ!

"Vươn tay ra!" Tư Mộ lại một lần nữa lạnh giọng.

Sau đó, từ Nhan Tân Nông bắt đầu trước, mỗi người đều ngồi tại chỗ của mình, đưa tay ra trước ngực, cho mọi người cùng xem.

Thì ngay lúc này, có một đôi tay, to rộng thô ráp, hơi đen, cực kỳ nổi bật giữa hàng loạt đôi tay bị biến sắc đỏ thẩm.

Đôi tay hắn hoàn toàn bình thường, không bị biến sắc chút nào.

Tất cả mọi người nhìn chung quanh, thấy được đôi tay này, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều dán lên trên người hắn.

Tư Mộ ngẩn ra.

Là Chu Thành Ngọc —— phó tướng Chu Thành Ngọc, hắn xem như là một trong những người ủng hộ Tư Mộ. Hắn với Tư Mộ quan hệ cũng không tính là quá thân thiết, Tư Mộ cũng không chán ghét người này, thậm chí còn nghĩ tới sau này sẽ đề bạt hắn.

Tư Mộ kinh ngạc nhìn hắn.

Những người khác cũng kinh hãi: Vì sao bọn họ đều có tội, chỉ có Chu Thành Ngọc là không.

Sắc mặt Chu Thành Ngọc trắng bệch.

Nếu hắn lại không hiểu thì rõ ràng là tên ngốc!

"Hoang đường!" Chu Thành Ngọc giận tím mặt, "Ta rõ ràng trong sạch, các ngươi sao lại thế này thì ta không biết, dù sao ta cũng chưa từng chạm qua bột thuốc."

Lúc này Cố Khinh Chu liền đứng lên.

"Chu phó tướng, ai nói trên văn kiện có bột thuốc?" Cố Khinh Chu mỉm cười, tươi cười tựa nhụy hoa đào kiều diễm.

Mọi người toàn bộ sửng sốt.

Nhan Tân Nông không sai biệt lắm đã hiểu rõ mọi việc. Sự tức giận ban đầu đối với Tư Mộ và Cố Khinh Chu lập tức hóa thành hư ảo, Nhan Tân Nông chỉ biết lắc đầu cười.

Chủ ý này khẳng định là của Khinh Chu!

Thật là một chủ ý cực kỳ hay!

Mọi người nhìn Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu uyển chuyển thay Tư Mộ giải thích: "Thực tế trên văn kiện kia không hề có bất kỳ cái gì gọi là bột thuốc cả, thứ chân chính khiến cho tay của các vị biến sắc, là bát nước thuốc kia."

Mọi người lại lần nữa sửng sốt.

Chu Thành Ngọc trong lòng có quỷ, mặt hắn càng thêm khó coi, hắn biết mình tự sa lưới mất rồi!

Quá sức sơ suất!

"Ta hiểu rồi, nước thuốc mà thiếu soái mang lên, kỳ thật có thể làm cho tay biến sắc. Chúng ta không trộm món đồ đó, đều biết chính mình trong sạch, liền đường đường chính chính cho tay vào bát nước thuốc.

Chỉ có Chu Thành Ngọc, hắn trộm đồ vật. Hắn chột dạ sợ hãi, ngược lại không dám cho tay vào. Kể từ lúc đó, hắn ngược lại liền bị trúng chiêu!" Lý Minh An đột nhiên giải thích.

Cố Khinh Chu mỉm cười.

Đúng là như thế.

Nước mang lên cho bọn họ, mới là nước thuốc Tư Mộ mang từ Đức về, sau khi bị oxy hoá sẽ thay đổi màu sắc.

"Hôm nay trời mưa, trước đó thiếu soái đã dặn dò phó quan, cố ý làm hư hộp cầu chì, rồi lại phái người đi sửa, để cho mọi người biết được hộp cầu chì của nhà chúng ta ở đâu.

Thiếu soái biết, một khi hắn chột dạ, hắn nhất định sẽ phái người giở trò, đến lúc đó nháy mắt ra hiệu cho phó quan bên người, đem điện làm hỏng, trong bóng đêm ai cũng nhìn không thấy hắn rốt cuộc có cho tay vào bát nước thuốc hay không.

Thiếu soái lại thực hiện mọi thứ ở đây, cho các vị thấy được uy lực của loại nước thuốc này, để đạo tặc biết, chỉ cần dính phải nước này thì hết cách thanh minh, hắn thật sự bị dọa đến, tuyệt đối sẽ không dám chạm vào nước này.

Cho nên, nước thuốc vừa mới bê lên, điện liền tắt ngúm. Trong bóng đêm, Chu Thành Ngọc có tật giật mình, không dám cho tay vào bát nước thuốc, mà là giả vờ lấy nước trà đổ lên tay.

Chờ đến lúc có điện trở lại, mọi người đều đang lau tay, mà tay của Chu Thành Ngọc cũng đang ướt nhẹp, cũng không ai thấy được hắn rốt cuộc có cho tay vào hay không!" Cố Khinh Chu cười nói.

Chu Thành Ngọc tự cho là mình thông minh.

Hắn khẳng định cảm thấy, chiêu này của hắn là cực kỳ cao minh.

Tư Mộ làm mẫu tại chỗ, Chu Thành Ngọc liền nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ cần cho tay vào nước thuốc, bột phấn trên tay hắn không có cách nào che lấp được, hắn có chết cũng không dám cho tay vào.

Hắn lại không nghĩ rằng, thứ chân chính làm cho tay bị biến sắc đều nằm hết ở trong bát nước kia.

"Người đâu, đem Chu Thành Ngọc trói lại cho ta!" Tư Mộ giận dữ.

Lúc này mọi người không có bất kỳ nghi vấn gì.

Chu Thành Ngọc chẳng khác nào không đánh đã khai.

"Ta không có!" Chu Thành Ngọc giận dữ, "Thiếu soái, ngươi vì sao phải oan uổng ta?"

Hơn mười vị tướng lĩnh khác, toàn bộ đều nhìn Chu Thành Ngọc cười lạnh.

Đến lúc này rồi mà còn không thành thật!

Không có? Không có thì vì sao lại không dám cho tay vào bát nước thuốc? 

"Vậy vì sao tay ngươi lại không thấm nước thuốc? " Tư Mộ nói, "Ngươi còn ở đây ngụy biện?"

"Tay của ta thô ráp, không thích ứng được với nước thuốc này của ngươi, căn bản là không hiệu quả!" Chu Thành Ngọc lớn tiếng cãi lại.

Kỳ thật, loại bắt bẻ này không hề có ý nghĩa.

Quả nhiên, chén nước trước mặt kia của Tư Mộ, chính là cố ý chờ những lời này của Chu Thành Ngọc.

Tư Mộ đến điểm này cũng đã tính sẵn.

Lý Minh An nhìn thoáng qua Tư Mộ, trong mắt không có ngạo khí, ngược lại nhiều phần kính trọng.

Tư Mộ lập tức liền biết nước cờ này của mình đã đi đúng rồi. 

Tư Mộ cầm bát nước thuốc, hung hăng nhấn tay phải của Chu Thành Ngọc vào.

Lấy ra lau khô, không đến sáu bảy giây sau, tức khắc màu sắc hiện ra rõ ràng.

"Chu phó tướng, quân chính phủ đối đãi với ngươi không bạc, ngươi vì sao lại phải trộm đồ đạc của thiếu soái?" Có người hỏi.

Chu Thành Ngọc nhìn đôi tay đã bị nhuộm màu của mình, nửa câu cãi lại cũng không có.

Hắn hôm nay sai hoàn toàn!

Chiêu này của Tư Mộ, quả thực làm hắn khó lòng phòng bị, hắn lập tức bị Tư Mộ lừa!

Hắn còn tưởng rằng chính mình làm thật sự tinh vi!

Lúc Tư Mộ cho người mang nước thuốc lên, trong lòng Chu Thành Ngọc còn đang chê cười Tư Mộ ấu trĩ. Hắn tùy tiện dùng chút mưu kế, tay không cho vào nước, Tư Mộ có thể làm gì được hắn?

Không nghĩ đến, việc không cho tay vào bát nước thuốc lại làm chính hắn bại lộ!

Mỗi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, Chu Thành Ngọc tự mình nhận tội, Tư Mộ không vu hãm hắn, cũng không bức bách hắn.

"Tư Mộ, ngươi cùng người Đức buôn bán súng ống đạn dược, dùng quặng sắt để đổi, việc này không cần nói rõ ràng sao?" Chu Thành Ngọc muốn cá chết lưới rách, lớn tiếng kéo Tư Mộ xuống nước, "Quân chính phủ giao cho ngươi, sớm hay muộn cũng bị ngươi làm cho tan nát! Văn kiện kia ta giấu trong lớp thứ hai của áo choàng của phu nhân ta, ta sẽ đi lấy ra cho mọi người nhìn xem, tất cả những gì ta làm đều là vì quân chính phủ!"

Mọi người lại nhìn Tư Mộ.

Tư Mộ mỉm cười: "Người đâu, đến chỗ Chu thái thái tìm lấy văn kiện trong áo choàng mang lại đây , đưa cho mọi người xem!"

Phó quan nói vâng, lập tức đi xuống lầu.

Thật nhanh chóng, văn kiện đã được lấy ra từ áo choàng của Chu thái thái.

Quả nhiên giấu thật kỹ càng.

Hôm nay khách khứa đến mấy chục người, nếu không tìm được chứng cứ, chẳng lẽ còn muốn lục soát từng vị từng vị nữ quyến sao?

Đến lúc đó, dù cho tìm được văn kiện đi chăng nữa, cũng sẽ dẫn đến từng cơn oán giận, những lời như Tư Mộ và Cố Khinh Chu không có khả năng lãnh đạo sẽ truyền đi khắp Nhạc Thành.

Hiện tại thì ......

"Tổng tham mưu, mời ngài liếc mắt một cái." Tư Mộ cười đưa văn kiện cho Nhan Tân Nông.

Nhan Tân Nông phục hồi bình tĩnh, cảm thấy hôm nay Tư Mộ và Cố Khinh Chu diễn một tràng thật là xinh đẹp, tâm tình cực tốt, mở văn kiện ra.

"Tổng tham mưu, ngài nhìn vào chỗ ký tên cuối cùng." Tư Mộ nói.

Nhan Tân Nông quả nhiên lật tới trang cuối cùng.

Ông cười.

Ở chỗ ký tên, Tư Mộ dùng lối chữ thảo viết chữ "Đồng Mộ"*.

*Tên của Tư Mộ chữ Hán là 司慕,còn chữ "Đồng Mộ" chữ Hán là 同墓, hai chữ na ná như nhau.

Tư Mộ rõ ràng là đang trêu đùa đối phương.

Đối phương là một người Đức, dáng chữ của chữ Tư Mộ và chữ Đồng Mộ tương tự nhau, hắn có thể đọc hiểu cũng là không tồi rồi, còn khiến hắn có thể nhận ra được sự khác biệt của từng chữ quả thực rất khó ; mà lúc Chu Thành Ngọc lấy được văn kiện, vội vội vàng vàng lật xem, liếc mắt một cái, cảm thấy dáng chữ có chút tương tự, cũng chưa hề xem kỹ càng?

Văn kiện được mọi người truyền tay nhau đọc.

Mọi người đều nở nụ cười.

Dụng ý của Tư Mộ, bọn họ lập tức hoàn toàn minh bạch.

Chu Thành Ngọc thì môi càng là trắng bệch.

Hắn biết bản thân bị Tư Mộ chơi rồi!

"Ta chưa bao giờ nghĩ tới bán nước!" Tư Mộ thu lại thần sắc, "Đích xác có người tìm ta, nhưng là Chu Thành Ngọc muốn gài bẫy ta mà thôi. Ta ngay từ lúc đầu đã biết, mới tương kế tựu kế, đem tên nội gián này bắt lại!"

Ánh mắt của chư vị tướng lĩnh nhìn Tư Mộ, không còn vẻ xa cách hoặc lạnh nhạt giống lúc trước, toàn bộ đều dùng một loại thích thú mang chút kính ý nhìn người thanh niên này.

Tâm cơ từng bước thận trọng như này, quả nhiên khó lường!

Sư trưởng Lý Minh An là người ngạo mạn nhất, dùng một loại giọng điệu thật lười nhác nói một câu: "Quả nhiên hậu sinh khả úy, thiếu soái là tướng môn hổ tử,  thật có tác phong của Đốc quân!"

Hắn khẳng định bản lĩnh của Tư Mộ!

                                                                                                                      ------------------RAKUEN NGUYEN-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net