Things you miss...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơn mưa ám lấy ngôi trường suốt cả tuần qua cuối cùng cũng đã ngớt và mặt trời lười biếng cũng đã xuất hiện nơi hừng Đông. Hôm nay có vẻ sẽ là một ngày tuyệt vời để tập Quidditch. Seungcheol vui lắm khi đã độc chiếm được sân Quidditch cho buổi tập dượt cũng như là luyện tập vào cuối tuần này. Anh đã cố liều mình vào những ngày mưa, nhưng anh có dự cảm rằng những cơn mưa sẽ lại càng lớn hơn. Và bây giờ đồng đội của anh đã di chuyển đến sân tập. Không ngạc nhiên lắm khi mà Andrea và Molly là hai người khoác tay nhau đến đầu tiên, còn Sam thì xa tít ở phía sau. Sam trông vẫn mệt mỏi như thường ngày và Cheol luôn tự hỏi làm thế nào mà cô Tầm thủ của anh có thể giữ bản thân mình tỉnh táo khi đứng trong sân được. Bằng một cách nào đó mà dù trông cô buồn ngủ vkl, Sam vẫn có thể ném chiếc 180 vào trong sân, hoàn thành việc của mình. Cô ấy vốn là một trong những Tầm thủ giỏi nhất trong trường.

"Sáng tốt lành!"Andrea và Molly đồng thanh nói.

Cả hai hành động như thể mình là một cặp song sinh vậy.

"Chào buổi sáng. Mình rất vui khi thấy hai bồ đều phấn khởi như thế này."
"Bồ đang chọc tụi này đó hả?" Andy cười.
"Sau cơn mưa dài ngoẵng đó, mình rất vui khi cuối cùng cũng thấy lại được mặt trời." Molly bày tỏ.
"Mình cũng vậy. Mọi người cứ lo lắng là cơn mưa sẽ không chấm dứt. Bồ ổn cả chứ Sam?"
"Ừ, yeah. Mình chỉ cần một chút caffeine. Mình đã ngủ quên và thậm chí còn không kịp ghé qua Đại sảnh," cô ấy trả lời với một cơn ngáp.

Cheol mỉm cười trong khi Molly và Andrea quấy nhiễu Sam bởi mấy cái lý do không thể hiểu được. Mingyu, Seokmin và Felix bước vào lúc mấy cô gái đang mải tranh luận. Cả ba đều nở một nụ cười tỏa nắng và nói "chào buổi sáng" trước khi ngồi xuống. Felix đang cầm cái gì đó trông như cái phích nhỏ ở trong tay. Cheol nhướn mày. Thi thoảng có một số đứa lẻn mang mấy món của tụi Muggle vào lâu đài, nhưng bằng một cách nào đó, anh vẫn chưa nhìn thấy một cái phích bao giờ. Nhưng nếu thực sự nghĩ lại thì nó cũng không tệ đến thế. Anh thoáng băn khoăn rằng tại sao Felix không nhắc gì đến cái phích đó ở nhà ngủ chung. Bọn họ ngồi cạnh những cô gái, Felix dịch mông sang để ngồi kế Sam và đưa cho cô chiếc phích. Cheol nghe thấy thằng chả đang nói mấy câu đại loại như "Mình không thấy cậu ở bữa sáng, nên mình nghĩ rằng cậu sẽ cần cái này." trước khi anh hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người. Cả sáu gương mặt đều quay lại nhìn anh.

"Trước tiên thì xin xin cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây đúng giờ, trong trạng thái tốt nhất. Buổi tập dượt hôm qua đã rất tuyệt nhưng mình mừng là mọi người vẫn chịu khó tập hợp lại với nhóm. Mình dám cá là mọi người đều đang tập luyện chăm chỉ. Dù sao đi nữa thì, đây cũng là buổi tập đầu tiên của chúng ta trong năm và mọi người hẳn cũng đã nghe qua về buổi thi đấu giữa bọn mình và bên Slytherin rồi. Mình không muốn đặt nặng áp lực lên bất kể ai trong số các cậu cả, nhưng mà bên chúng nó đã quyết định chơi theo kiểu y hệt năm ngoái và sẽ có thêm cả Jeonghan giúp chúng nó về lối chơi và cả phần luyện tập."
"Chứ không phải là tụi nó cần có thêm một Người tìm kiếm mới à? Hood vừa mới tốt nghiệp năm ngoái rồi," Seokmin hỏi.
"À, tui có nghe nói chúng nó định làm một buổi tập dượt vào chiều nay, nhưng mà nói thế để cho công bằng thôi, tại bên tụi nó có người rồi," Molly trả lời trước khi Seungcheol định mở miệng.
"Có phải là cậu trai năm hai không? Bố của cậu ta chơi cho đội Quidditch Châu Á đó. Mọi người nói rằng cậu ta đã biết bay trước khi biết đi cơ," Molly tiếp tục.
"Ôh! Channie á hả? Cậu ta là Tầm thủ á? Tui tưởng cậu ta là Tấn thủ cơ. Hẳn là phải có động cơ đằng sau chuyện này." Felix nói thêm.
"Felix, làm thế quái nào mà mày lại biết thằng Chan đó vậy?" Mingyu bối rối hỏi.

Sam chỉ theo dõi mọi người với đôi mắt mệt mỏi trong khi nhấp một ngụm cà phê và Cheol thì tiếp tục câu chuyện.

"Được rồi, thì, trông có vẻ như tất cả mọi người đều có nhiều thông tin hơn mình nhỉ. Nhưng nếu như cậu ta giỏi như những gì chúng ta dự đoán, thì Sam sẽ có một vài cuộc so tài và chúng ta sẽ phải luyện tập rất cmn nhiều đấy. Hôm nay chúng ta chỉ ra ngoài và luyện tập một vài set thôi. Molly với Andrea, nhớ chú ý đến trái bludger đấy. Mình không muốn chúng ta lặp lại cái lỗi năm ngoái đâu."

Andrea ngượng ngùng còn Molly thì cứ nhìn xuống mu bàn chân. Mingyu với Seokmin chỉ cố nhịn cười.

"Hiểu gòy." Andrea gật đầu trả lời.

"Vậy thì, chuẩn bị đi. Chúng ta đang tốn thời gian ở đây đấy, và như mọi người đã nói, Slytherin sẽ chiếm sân vào buổi chiều nay. Seokmin với Gyu, hai tụi bây bê cái hòm bóng ra đây được không?"

Mingyu gật đầu và cả hai đi ra bê hòm bóng. Cheol cầm lấy cái còi của mình và ra khỏi phòng thay đồ. Anh là người đầu tiên ra sân. Cảm giác ngay khi bước ra ngoài khiến anh tiếc nuối đến bao nhiêu khi đã bỏ lỡ cơ hội được bay trong suốt mùa hè vừa qua. Thành phố London có quá nhiều thứ dành cho anh, nhưng một không gian để bay lượn mà không lo lắng đến việc có thể bị chú ý, thì lại hoàn toàn không có. Anh đã quá tập trung vào những suy nghĩ của mình mà không để ý rằng có hai bóng hình "đơn côi lẻ bóng" đang đứng ở trên khán đài. Cả hai đều chú ý vào Cheol và quan sát anh với nụ cười.

"Ê Cheol, nghe có vẻ ông có khách kìa," Felix mỉm cười nói.

Seungcheol quay lại nhìn về phía ánh mắt của Felix đang chĩa chằm chằm tới. Cặp song sinh đang đứng ở đó với nụ cười đậm chất Cheshire giống hệt nhau.

"Mình sẽ lo vụ này. Sam, bắt đầu đi. Molly với Andrea, cả hai có thể buông lỏng trái bludger khi mà mọi người đang bay. Felix, Gyu với Seokmin tụi pây có thể bắt đầu mà không có kao, lát nữa kao sẽ quay trở lại," anh nói.

Cheol quan sát mọi người đang chuẩn bị để bay lên. Sam là người đầu tiên. Như thường lệ, tất cả những sự buồn ngủ của cô nàng dường như đã tan vào làn gió và trông tỉnh táo hơn so với những lần Cheol nhìn thấy cổ trong tuần vừa qua. Molly và Andrea thì đang nói ngọt Mingyu để cậu ta bắt trái bludger cho mình vào cuối giờ tập  (ừ thì họ thành cmn công rồi =))) trước khi bay lên với mấy con dơi của họ. Hai truy thủ cùng nhau bay thẳng đến gôn đối diện nơi hai người nọ vẫn đang đứng nhìn. Cheol thở dài và quay lại nhìn hai cậu trai. Anh dựng cây chổi của mình lên và bay về phía họ. Anh dừng lại đủ gần để vừa có thể để mắt đến trái bludger đang bay loạn xạ với Molly và Andrea đang cười khành khạch đuổi theo đằng sau.

"Hai người đáng lẽ ra không nên ở đây," Cheol nói.
"Well, xin chào buổi sáng nha mặt trời nhỏ bé cục cưng của tôi ơi =)) Mình đã nghĩ cậu sẽ có chút lịch sự để chào tụi này trước khi đá cổ cả hai ra ngoài chứ," Jeonghan nháy mắt.

Joshua che miệng mình bằng tay, cố để nhịn cười. Tuy là nó không có tác dụng gì mấy. Cheol đảo mắt.

"Chào buổi sáng Joshua," anh nói.
"Chào Cheol. Buổi sáng tốt lành," Joshua trả lời với một nụ cười.
"Giờ thì mọi người đang ngó lơ mình hả?" Jeonghan nói, giả vờ đau đớn gục ngã.

Mặc dù đôi mắt của cậu ấy rưng rưng lấp lánh, nhưng Cheol biết rằng cậu ta chẳng tổn thương một chút nào. Cheol thở dài và ném cho Joshua cái nhìn đầy khẩn thiết. Joshua mỉm cười một cách dịu dàng vào lần này, gần giống như một lời xin lỗi.

"Jeonghan chỉ muốn đến chào hỏi một tí thôi. Cậu ấy đã cằn nhằn rằng cậu ấy đã không thấy cậu kể từ khi bắt đầu học kỳ mới." Joshua giải thích.
"Ôi Shua, mình đâu có phàn nàn tí nào đâu. Đừng có nói dối trắng trợn như thế chứ. Mình chỉ đơn thuần muốn chào hỏi thôi mà." Jeonghan trả lời lại.
"Cậu đã định đi lòng vòng suốt cả bữa sáng và cuối cùng phải tự ngồi một mình giữa mớ bạn của cậu ấy chỉ vì cậu đã không thể bắt kịp được người ta." Joshua nói với khuôn mặt vô cảm.

Cheol theo dõi cuộc nói chuyện và có gì đó đang nhộn nhạo trong người mình khi nghe được điều Joshua vừa tiết lộ. Anh có thể cảm thấy gò má của mình nóng bừng lên. Ngay sau đó Andrea bay đến gần và vung cây gậy lên để đánh trái bludger đang bay đến gần chỗ anh. Cô ấy hét lên một tiếng xin lỗi rồi sau đó lập tức bay đi. Cheol quay lại chỗ hai người vẫn còn đang mải tranh cãi, hắng giọng để thu hút sự chú ý. Cả hai im bặt và quay lại nhìn anh.

"Cảm ơn nhé Jeonghan. Cậu không nhất thiết phải làm những chuyện rắc rối vậy đâu-"
"Cậu không cần phải cảm ơn đâu bro," Jeonghan trả lời với một nụ cười trông có vẻ thật lòng.

Thật kỳ lạ khi thấy Jeonghan ngượng ngùng như thế. Điều đó khá là kỳ lạ so với thường ngày của Cheol nếu bạn có thắc mắc.

"Như mọi khi, cậu có thể gặp mình ở hội trường. Nói nè, mình cũng có thể gặp cậu vào bữa trưa nếu cậu muốn. Chúng ta mua gì đó ăn rồi sau đó qua chỗ bờ hồ đi. Cả ba chúng ta hén?" Cheol đề nghị.
"Thực sự điều đó nghe khá tuyệt đấy." Joshua trả lời.

Cậu ấy nở một nụ cười đầy thấu hiểu khiến Seungcheol còn cảm thấy căng thẳng hơn cả khi thấy nụ cười tương tự từ Jeonghan. Chàng trai trông quá nhẹ nhàng và ngọt ngào để so sánh với thằng bạn thân của cậu ấy, nhưng có một lý do nào đấy mà mọi người lại gọi hai tụi nó là một cặp song sinh mặc dù hai đứa chúng nó chẳng có quan hệ họ hàng gì.

"Vậy thì hai cậu có phiền không..?"
"Rời đi á hả?"  Jeonghan trả lời với một nụ cười. "Tụi mình chuẩn bị rời đi đây thưa cậu chàng khó tính. Tuy nhiên thì cậu không cần phải lo lắng về việc đó đâu. Mình khá là rảnh vào hôm nay và có thể là vài tháng sau nữa. Mình đã cảnh báo đội trưởng của tụi này rằng rất có thể sẽ có một cuộc xung đột lợi ích nên mình sẽ cố không can dự vào."
"Ồ, ô kê?" Cheol nhướn mày. Có điều gì đó bất ổn trong câu nói vừa rồi.
"Chris nắm bắt vấn đề khá là tốt. Anh ta nói rằng tại vì Jeonghan đã giúp họ bằng cách quan sát cả trận đấu và chỉ ra mấy lỗi sai của tụi nó, nên là thằng chả cũng không cần gì hơn,"  Joshua cắt ngang dòng suy nghĩ của Cheol.

"Chris là một đứa thông minh đấy. Cậu ta chắc chắn có thể làm tốt hơn những gì Hood có thể," Cheol trả lời.
"Mình ước rằng Chris là đội trưởng từ sớm hơn cơ. Hood tuy có thể ở cùng nhà với tụi mình nhưng cậu ta cuối cùng cũng chỉ là một thằng ngoo." Jeonghan trả lời nốt.

Cả ba cười phá lên và cùng thảo luận về điều đó. Hood đã không được yêu thích, ngay cả ở trong chính nhà của mình.

"Ê Jeonghan! Chúng mình cần Thủ quân của đội có mặt. Nói tạm biệt với ông bạn trai của cậu đi!" Giọng của Felix ồm ồm.

Cheol quay lại để thấy ba ông Truy thủ đang cười khằng khặc. Khuôn mặt của anh lại bắt đầu đỏ ửng lên.

"Thôi đi mấy đứa. Cho thằng Cheol thêm 5 phút nữa đê!" Andrella vừa hét lên vừa bay lại gần.
"Yé! Không phải buổi tập nào họ cũng đến gặp cậu ấy. Và hai đứa nó đã không được thấy nhau cả một mùa hè rồi đó!" Molly tiếp lời.
"Sao cậu biết hay zậy?' Mingyu trông có vẻ thực sự tò mò về điều đó.
"Con gái có lối đi riêng của mình!" Molly nâng tông giọng lớn hơn so với âm lượng cần thiết và quăng cái gậy về phía ba ông Truy thủ. Cả ba né ra trong khi Andrea và Molly thì cười vỡ bụng. Lại một cuộc tranh cãi khác nổ ra. Anh sẽ phải nói chuyện với team của mình sau. Anh quay trở lại Joshua và Jeonghan, hai người một lần nữa lại nở nụ cười trông y hệt nhau.

"Xin lỗi các cậu về điều đó," anh gãi cổ.
"Không cần lo lắng đâu bro. Lix vẫn luôn như vậy mà. Cậu ấy vẫn luôn thích trêu trọc mình." Jeonghan nói.
"Hai cậu biết nhau hả?"  Cheol hỏi, không khỏi giấu đi sự ngạc nhiên.
"Cậu ấy lớn lên cùng mình. Tụi mình là hàng xóm mà =)) " Joshua trả lời. "Khi mà nhà mình mới chuyển đến đó, cậu ta cứ luôn chạy sang kiếm chuyện. Sau đó thì mình trở thành bạn với Jeonghan và cậu ấy quyết định sẽ nhận nuôi Hannie như một thằng em trai nhỏ đáng iu."
"Mình không biết điều này đó. Mình chưa từng thấy các cậu nói chuyện với nhau bao giờ," Cheol nói.
"Yè, ừ thì, cậu đã bỏ lỡ khá nhiều thứ xung quanh mình đó. Nhưng mà không sao, tụi mình sẽ kéo cậu về. Hẹn gặp lại ở bữa trưa nhé. Tụi mình sẽ đứng đợi ở cửa số 2," Jeonghan nói, choàng tay vào Joshua.
"Chúc may mắn với buổi tập nhé. Gặp lại cậu sau," Joshua nói với lại trước khi bị lôi đi xềnh xệch.

Cả hai vẫy tay rồi sau đó rời đi và Cheol thì vẫn đứng yên nhìn bọn họ. Sau một vài phút hoặc hơn thế, anh bắt đầu cảm nhận được sức nặng của cả đống cặp mắt đang chỉa chằm chặp về lưng mình. Anh quay lại để thấy cả team đang mỉm cười toe toét giống hệt Joshua vừa lúc nãy. Như thể cả lũ biết rằng có điều gì đó mờ ám và Cheol là người duy nhất bị cho ra rìa. Anh bay trở lại phía cả đội. Không ai bình luận gì nhưng anh có thể cảm thấy rằng tụi nó thực chất đang muốn nói gì đó. Cheol hướng dẫn một vài động tác và di chuyển về phía vị trí của mình ở đằng trước khung gôn. Sam đã phóng tít ra đằng sau anh để đuổi theo trái Snitch. Nghĩ lại thì, đó là lần đầu tiên Cheol thấy cô ấy kể từ khi cô bắt đầu bay. Chà, anh sẽ có thể phải đối mặt với bộ năm câu hỏi và những lời bình đầy bối rối của Sam như thường lệ.

Notes:
Có lẽ nếu tui đủ tự tin, tui sẽ đăng một bộ oneshort khác mà tui viết về các thành viên còn lại và những trò tai quái của họ ở Hogwarts (bởi vì tui không thể tự mình viết ra được). Dù sao thì, hy vọng rằng điều đó không kết thúc một cách quá khó xử. Chúng đã lởn vởn trong đầu tui suốt một ngày và rồi thành phẩm nè. Nếu bạn đã đọc được đến đây, thì xin cảm ơn rất nhìuuu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC