Chap 21- Sự Hối Hận Muộn Màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong phòng tạm giam hết bà nó cả một đêm thì Baji mới thấy tên Rindou lóc cóc đi đến chỗ khỉ ho cò gáy, lạnh thấy mụ nội này bảo lãnh cho mình.

Là một công tử ngậm thìa vàng từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải qua cảm giác nằm dài trên nền đất lạnh lẽo mà không phải chăn êm đệm ấm, Baji thật sự đã qúa mệt mỏi rồi.

Anh em cột chèo với nhau biết bao lâu nay vậy mà đám đó lại dám quên béng đi gã, để gã phải chịu lạnh ở nơi đây đến 11 giờ đêm gần 12 giờ khuya lắc khuya lơ, ngoài đường cũng đã văng vẳng tiếng chó sủa nơi đầu hẻm và Baji gã cũng đang nung náu ý định cùng nó làm thành bè lũ để sủa chết bọn anh em cây khế của mình.

Vừa mới được thả ra ngoài, đằng này còn được nghe lý do đằng sau việc đến chỗ này trễ càng khiến cho Baji chết nhiều chút trong tim.

- Bọn tao vốn là định để̀ cho mày ngủ lại một đêm trong đó cho trải sự đời vì biết đâu sau này còn có cơ hội được ngồi thêm một lần nữa thì sao?  Từ sáng đến giờ thằng nào thằng nấy bị bỏ thuốc cho tiêu chảy xanh mặt có lết đi nổi đâu, vì không có đứa nào tình nguyện đi nên đành phải chơi oẳn tù xì đến tận bây giờ nè.

- Vậy mày thua-

- Câm con mẹ lại, nói ra chỉ tổ nhục mặt nhau thôi, mày thấy tao giờ cô hồn này đứng thù lù ở đây là hiểu rồi. Về lẹ đi cho tao nghỉ ngơi coi.

Baji thấy Rindou mặt mũi trắng bệch nhắm chừng dư âm còn dữ lắm nên thế là dù có mệt mỏi khó chịu vẫn là đành ngồi ngay ghế lái luôn để chạy xe về cho nhanh chứ không thôi một thằng vừa ra khỏi phòng giam là cùng lúc thằng kia có thẳng một vé vào bệnh viện nghỉ dưỡng thì thế nào đây?

Cả hai về đến nhà thì cũng là đã hơn 12 giờ đêm rồi, ngoài đường tất nhiên thì đã tắt đèn vắng tanh như chùa bà đanh còn nếu có thấy ai đó bóng dáng lờ mờ nhẹ nhàng lướt nhẹ ngoài đường thì xin chúc mừng, bạn đã gặp phải cô hồn múa quạt rồi đấy.

Tuy nhiên trên đời mà, muốn trở thành tâm điểm thì phải nổi bật nhất.

Đêm hôm khuya khoắt không một nhà nào sáng đèn duy chỉ có nhà của bọn họ là tầng dưới vẫn còn ánh sáng hắt ra.

Ngoài phòng khách tối thui là ánh sáng từ chiếc tivi, tiếng máy lạnh thổi hù hù cùng tiếng nhai chóp chép rồm rộp của một thằng lùn tóc vàng dở hơi nào đó ngồi trùm chăn kín mít xem phim kinh dị.

Baji cùng Rindou bốn mắt nhìn chằm chằm Takemichi, trong đầu không hẹn mà tự hỏi rằng bộ hồi xưa Takemichi cậu có té giếng hay không mà sao thần kinh không được bình thường vậy. Sắp 1 giờ sáng con mẹ nó rồi mà không chịu đi ngủ, giờ này vẫn còn thức đầu tóc bù xù như tổ quạ đi ngồi coi phim kinh dị, vừa ăn snack vừa uống coca bày bừa đầy ra trên mặt bàn thế kia.

- Tao mệt rồi, coi như tao bị đui nên không thấy cái con lười kia đi. Đi ngủ đây, cẩn thận không thôi nó lại tung cước đá mày vô phòng tạm giam như hôm nay nữa đó.

Rindou vỗ vai Baji vài cái rồi lững thững lê thân mình để đi ngủ chứ cái kiểu này chưa chết vì tuổi già thì đã chết vì mất sức lẫn tinh thần rồi. Anh trai của hắn cứ luôn mồm bảo rằng Takemichi chỉ là một con chuột nhắt muốn ném lúc nào thì ném.

Ừ, đúng là muốn ném lúc nào thì ném nhưng là Takemichi ném cả bọn vô làm bạn với nhà vệ sinh đấy.

Giờ thì thằng cha đó cũng bị nghiệp quật với sự mạnh miệng của mình rồi đấy...

Rindou hắn không hiểu sao nhưng lại có cảm giác từ khi thằng nhóc tóc vàng kia cứ không ổn kiểu gì ấy.

Nếu Hikari là mùa xuân ấm áp nhẹ nhàng, cười một cái thôi thì cứ như hoa sẽ nở rộ lên thì cái tên Takemichi này thì hoàn toàn ngược lại, cứ như nó được đẻ vào ngày rằm tháng bảy, toàn âm binh chướng khí thôi. Đi đâu cũng gây họa, đi đâu cũng có thể tạo nghiệp được từ nhỏ cho đến lớn, cái bản tính láo nháo ngáo ngơ chẳng thể sửa đổi một chút nào.

Này chắc chắn là người tình trong mắt hóa Tây Thi rồi, Takemichi điên hết mẹ phần thiên hạ mà Hikari lúc nào cũng luôn mồm bảo cậu là người đáng yêu nhất trên quả đất này.

Dễ thương ngoan ngoãn cái cù lôi!

Cắn lộn với con người ta đến nỗi vô phòng tạm giam trong sở cảnh sát luôn thì hiền chỗ nào?!

Tại sao cả hai ở chung một nhà mà lại khác nhau quá vậy? Cứ như là nước ngọt với nước mắm, một người khiến con người ta cảm thấy dễ chịu muốn che chở, còn người còn lại thì chỉ muốn túm cổ ném đại đi chỗ nào cho rồi....

- Hikari chắc chắn ở chung quá lâu với thằng nhóc kia nên cũng không bình thường theo nó luôn rồi. Mình phải mau chóng cưới Hikari về để giải thoát cho nó khỏi con khỉ đầu chó kia mới được.

Vừa đi về phòng, Rindou vừa lập lên kế hoạch để loại trừ "tình địch" nặng đô nhất của mình. Nếu mà để cho Takemichi biết chuyện này chắc cậu sẽ cười rớt cái nết còn sót lại của mình luôn mất.

Baji thì chỉ lẳng lặng bên nhà dưới nhìn Takemichi vô tâm vô phế thản nhiên ăn uống no say đến hai má phồng lên, đôi mắt xanh to tròn đôi khi vì những pha hù dọa trong phim mà mở lớn hết cỡ do giật mình.

Càng nhìn càng thấy ngáo sao sao ấy...

- Về rồi đó hả? Nè xem phim chung không, có sẵn đồ ăn luôn nè.

Takemichi sau khi qua một cảnh phim đầy kịch tính thì mới để ý bóng người đứng thù lù sau lưng của mình. Cậu thản nhiên đưa tay đập đập vài cái vào chỗ ngồi êm ái của cái sô pha bảo gã cùng ngồi cạnh mình.

- Ngồi xem phim chung luôn đi em trai, chú em đứng đó chi hoài vậy?

Tuy nhiên đợi mãi vẫn không thấy Baji có động tĩnh gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, Takemichi khẽ nhíu mày sau đó hơi lùi ra xa, hai tay giơ lên đặt chéo ngay ngực tỏ vẻ phòng hờ.

- Nè nha, chuyện gì qua thì cứ cho qua đi để bụng làm chi, làm người thì phải sống thoáng lên. Mày đánh tao, tao cắn ngược lại mày, cả hai đứa đều có một vé miễn phí bị nhốt trong sở cảnh sát một ngày coi như là huề nhau. Mắc con mẹ gì mà đứng sau lưng tao cho hoài vậy? Định làm gì tao à?

Hít sâu một hơi, Takemichi lại nói tiếp.

- Baji, trải nghiệm một lần là đủ rồi đừng để từ tạm giam trở thành ăn cơm nhà nước, không đáng đâu nên cho qua chuyện hôm nay đi. Vậy nha!

Baji càng nghe càng bực bội nhưng cũng chỉ có thể siết chặt nấm đấm, răng nghiến ken két vì gã biết nếu như bản thân lúc này mà sôi máu nhào vô đánh nhau thêm một hiệp nữa với Takemichi thì gã chắc chắn sẽ bị Hikari cạch mặt cho coi.

Ai đời nào đang cua ghệ lại muốn bị ghệ ném thẳng vào bản mặt mình một tấn bơ đâu?

- Tao không có muốn làm gì mày hết! Tao đứng đây chỉ là muốn chúc mày tối nay ngủ ngon giật cà đùng cà đùng trên giường thôi!

Gã hừ một cái rõ to rồi ôm cục tức bỏ đi tuy nhiên lại không ngờ Takemichi ngang ngược nói lại với mình.

- Vậy tao cũng chúc mày ngủ ngon nha nhưng coi chừng đêm khuya bị ai đó kéo giò xuống gầm giường có biết chưa?

Mày im họng lại một hôm cũng không ai nói mày bị câm hay miệng quạ đâu thằng lõi đầu vàng kia!

Rốt cuộc là ban đầu thằng khốn nào đề xuất cho cái tên chướng khí đầy mình này đến đây vậy hả?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net