Chap 8- Muốn Ức Hiếp Tôi? Không Dễ Đâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt nhìn sang từng góc một của khu vườn hoa, bãi cỏ xanh thẳm, cây đại thụ to cao giữa sân, đài phun nước, chiếc xích đu gỗ được trang trí bằng hoa lá tuy đã cũ kĩ nhưng lại chứa đầy kỉ niệm.

Thì ra là bọn họ vẫn luôn gìn giữ nó từ đó cho đến tận bây giờ hay sao...

Chiếc xích đu đó là do hồi nhỏ Hikari đã đòi chơi lúc ở lại đây. Hồi nhỏ, vì là bạn của nhau nên Hikari hay đến ngôi biệt thự này còn cậu là quản gia nên cũng phải đi theo. Lúc đó cậu đã cùng mấy tên khó ưa kia cùng nhau chia nhỏ việc ra mỗi đứa làm một phần, phải mất tận nửa ngày trời mới xong được chiếc xích đu gỗ kia. Dù khi đó phải vừa cưa gỗ lại còn sơn phết trang trí đủ kiểu nhưng khi thấy cậu chủ của mình chơi đùa vui vẻ thì cậu cũng liền không mệt mỏi nữa.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là điều mà Hikari anh muốn thì Takemichi dù phải có lên núi đao xuống biển lửa cũng cam lòng nói chi là một cái xích đu cỏn con.

- Còn nhớ cái xích đu đó hả? Vì lúc nhỏ Hikari luôn miệng bảo thích nên tụi tao cũng đã cố gắng giữ gìn nó tới giờ đấy. Lâu lâu Kisaki nó cũng hay ôm vài quyển sách ra đây ngồi trên đó để đọc nữa.

Đi bên cạnh cậu từ ban đầu, không khó để Hanma có thể nhìn ra ánh mắt của Takemichi là đang nhìn thứ gì. Không chỉ là chiếc xích đu thôi, mọi thứ mà Hikari từng bảo thích dù chỉ một món thôi thì họ cũng đều cố giữ gìn tất cả, đợi đến khi Hikari chấp nhận mở lòng thì sẽ trao lại mọi thứ cho người kia.

Không còn vẻ bông đùa như thường ngày, một Hanma nghiêm túc và trầm ổn là điều mà Takemichi không bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện ở người này.

-....Thật sự phải nhất định là cậu chủ hay sao? Không thể là người khác dù cậu ấy không muốn?

Takemichi nhẹ nghiêng đầu, đôi mắt xanh màu trời nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của Hanma tựa như đang cố gắng len lỏi từng chút một vào tâm trí của người kia mà tìm ra một tia cảm xúc.

Hanma hướng ánh mắt xuống người con trai thấp hơn mình hơn hẳn một cái đầu nên chỉ thấy mỗi quả tóc xù mềm mại màu nắng của người kia. Gã phì cười một cái sau đó đặt tay lên vai cậu.

- Phải, nhất định phải là Hikari, không một ai có thể thay thế cậu ta.

Tuy nhiên bàn tay vốn đang để hờ trên vai cậu ấy vậy mà dần dần từng chút một dùng sức mà siết chặt lại, Takemichi không lường trước được nên ăn đau mà nhăn mặt một chút.

Tên thần kinh này dám bấu vai của cậu!

- Bởi vậy nếu cậu đã biết rõ rồi thì cũng nên nhanh chóng mà rời khỏi người sắp đính hôn với chúng tôi mà đúng không Takemichi?~

Gã khẽ cúi người xuống kề môi mình sát cạnh vành tai trắng nõn của Takemichi mà thì thầm.

- Một con chó con thì nên biết thân biết phận của nó, đừng nên chạy loạn không thôi sẽ bị người ta chán ghét nếu không sẽ chết lúc nào không hay đó nhé, cún con nhỏ bé.

Hanma cười nhạt rồi bỏ tay ra một đường đi thẳng về phía trước bỏ mặc Takemichi vừa đau đớn vừa bực bội ôm lấy bả vai của mình cực khổ kéo vali lộc cộc đi theo phía sau.

Muốn thị uy với ai hả thằng kia? Bố mày sợ mày quá cơ! Bố mày đẻ mày ra luôn kia kìa ở đó chó với chả cún!

Takemichi ghét bỏ ở sau lưng Hanma mà giơ ngón giữa, trong lòng đã mắng người trước mặt muốn nát bét luôn rồi mà không biết hành động cục súc lén lút của mình đều bị Hanma khéo léo quan sát biết hết.

Tên nhóc này càng cứng đầu cứng cổ thì lại càng làm ra nhiều trò hề. Từ khi quen biết Takemichi hồi còn nhỏ, bọn họ đã liền đem cậu gán mác là con chó con của Hikari cùng chúa hề thích làm trò giải trí rồi.

Thích làm trò gì thì cứ việc, miễn đừng có mà quá phận khi ở đây là được.

Hanma đi trước dẫn đường cho Takemichi đi đến căn phòng dành cho mình để cất vali trước sau đó liền đi đến thư phòng làm việc chung của mọi người.

- Nhân vật chính đến rồi nè sao không ra chào mừng đi nè?

Hanma phấn khích mở toang cửa ra rồi đẩy Takemichi vào bên trong. Tình cảnh hiện tại Takemichi có cảm giác hệt như bản thân vừa rơi vào động bàn tơ của mấy con yêu quái nhền nhện ấy, mười mấy cặp mắt cùng lúc hướng thẳng về phía của cậu khiến cho Takemichi không tự chủ mà nổi cả da gà.

- Không ngờ gia chủ Takahashi với Hikari thật sự để cho tên ngốc này qua đây tận một tháng đó nha~

Nahoya Kawata hay còn được biết đến là Smiley cất lời, hắn với tay lấy một nắm đậu phộng rang để trên bàn vừa mang khuôn mặt xem trò hề quan sát cậu vừa cho từng viên đậu vào miệng nhai rôm rốp.

- Mà khoan, hay là bị Hikari vứt bỏ không cần nữa nên liền nhanh chóng đáp ứng yêu cầu mà ném người qua cho bọn này vậy? Tính ra tình cảm cũng không quá tốt nhỉ?

- Smiley, ăn nói cho đàng hoàng vào. Tao với cậu chủ không phải là cái thể loại điên rồ mà tụi bây tưởng tượng trong đầu đâu.

Takemichi nheo mắt nhìn về phía Smiley trước thái độ bỡn cợt của hắn.

Chẳng lẽ đám này thiếu não đến nỗi nghĩ cậu và Hikari sẽ có một mối quan hệ nào đó vượt xa chủ-tớ hay sao?

Đúng là nhảm nhí.

Takemichi không hề tỏ ra kiêng dè trước ánh mắt hệt như hổ rình mồi của đám người trong phòng mà thản nhiên ngồi xuống bộ ghế da mềm mại đắt tiền bên cạnh.

- Nhìn gì mà nhìn? Tụi bây ích kỷ đến nổi tính không cho tao ngồi nghỉ mệt luôn à? Hay là sợ tôi là người thấp hèn làm bẩn mất ghế của mấy người đây?

Không một ai thèm trả lời hay là để ý đến cậu Takemichi cũng lười quan tâm chẳng muốn so đo từng chút khi mà chỉ mới bước vào căn phòng này mới được có 5 phút thôi.

Cậu chỉ muốn yên ổn thở, không muốn bị thiếu oxi hay nhồi máu cơ tim khi phải khắc khẩu với đám người này.

Tốt nhất là cứ giữ nguyên luôn trạng thái câm như hến này luôn đi.

Cạch.

Đĩa bánh dâu tây bỗng dưng được đặt trước mặt, Takemichi đôi mắt ngạc nhiên khẽ mở to mà nhìn lấy bàn tay kia là của người nào.

- Ăn đi, bánh kem chúc mừng mày đã bước chân vào địa ngục trong một tháng đó, ăn cho ngon vào mà không chừng có thuốc cho mày đi vệ sinh đủ một tuần trong đó luôn đấy.

Sanzu độc mồm thốt ra câu nào là Takemichi liền muốn tương tác vào mồm gã câu đó, nhưng vì đồ ăn không có tội, đằng này nhìn cũng rất ngon miệng nữa nên cậu sẽ quyết định bỏ qua thái độ bố láo kia mà mắt nhắm mắt mở để ăn.

- Không biết tiền vốn lần này đầu tư vào có nên lấy lại không nhỉ?

Miếng bánh sắp cho vào miệng bỗng khựng lại, Takemichi khó hiểu nhìn Izana trước mặt lật lật mớ giấy tờ trên tay nhưng đôi mắt tím kia lại không hề nhìn vào mớ tài liệu mà đồng thời cũng đang đối mắt với cậu.

- Này là ý gì? Muốn rút vốn đầu tư là sao?

Izana nhếch mép, hắn liếc mắt nhìn Kakuchou đứng phía sau mình với thái độ hệt như đang muốn kéo thêm người vào trò vui của mình.

- Đây chẳng phải là điều đương nhiên hay sao Takemichi? Số tiền đầu tư đó chính là một phần sính lễ nhưng vì mày mà Hikari đã không chịu đồng ý lời cầu hôn của bọn tao. Có lẽ số tiền kia cũng nên cân nhắc lại rồi, dù sao đó cũng chẳng phải là một khoản nhỏ.

Takemichi càng nghe càng khó chịu đến độ hai tay bấu chặt lấy đùi của mình.

Hạng mục lần này vô cùng quan trọng đối với gia tộc Takahashi, nếu như sơ suất thì mọi danh tiếng trên thương trường trước giờ liền sẽ bị lung lay và ảnh hưởng vô cùng nặng nề. Tuy nhiên dù đã biết như vậy nhưng đám người này vẫn đem chuyện hệ trọng này ra làm trò bỡn cợt.

Một lũ chó má hùa nhau ức hiếp người!

Phập!

Cầm lấy chiếc nĩa trên tay, Takemichi không ngần ngại khoảng cách một chiếc bàn mà trèo qua leo thẳng về phía Izana lạnh lùng ghim nó thẳng vào mặt ghế sô pha cạnh mặt của hắn, đôi mắt xanh trừng trừng đối diện với ánh tím lập lòe nơi đôi mắt của người đối diện đầy lạnh lùng.

Mặt đối mặt, mùi hương nước hoa gỗ tuyết tùng vốn là mùi hương yêu thích của cậu nhàn nhạt phả ra vốn sẽ vô cùng dễ chịu nếu như đó không phải là xuất phát từ trên người của Izana.

Giờ mùi này hệt như mùi c*t ấy!

- Đừng có mà quá đáng, muốn trút bực bội thì cứ đổ lên người tao, đừng có mà làm ảnh hưởng đến cậu chủ cùng gia tộc Takahashi nếu không...

Takemichi rút chiếc nĩa đang cắm trên ghế ra mà kề xuống ngay cần cổ của Izana như có như không hơi ấn nhẹ xuống.

- Izana! Takemichi mày_

- Kakuchou, đứng im đi tao không sao, tao đây là đang muốn xem tên nhóc này làm gì được tao.

Kakuchou vốn muốn nhào đến can ngăn liền bị Izana đuổi ra phía sau, hắn ban đầu chỉ là muốn chọc tức cậu một chút thôi nhưng không ngờ Takemichi lại phản ứng dữ dội như vậy.

Này cũng có chút khiến hắn bất ngờ đấy.

- Tiếp đi, nếu không thì sao nào?

Izana trong phút chốc bất ngờ đưa tay kéo lấy vòng eo của Takemichi khiến cậu mất đà mà áp sát vào mình nhưng cậu đã kịp thời đưa tay đặt ngay lồng ngực của hắn vịn lại nếu không lại sẽ có thêm một trận mất mặt.

Này chắc chắn là cố tình!

Bố tiên sư thằng điên, ăn nói đàng hoàng không được hay sao mà lại đi chơi trò lôi lôi kéo kéo vậy hả?

- Nếu không thì nhớ cẩn thận, biết đâu sau này chiếc nĩa này chính tay tao sẽ đâm vào cổ của từng tên từng tên một đấy!

Chống tay lên ngực của Izana mà đẩy người ra, Takemichi đứng dậy chỉnh lại quần áo ngay ngắn, lam nhãn lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt vào từng người bên trong căn phòng này rồi đùng đùng bỏ đi.

Một tháng! Chỉ cần đúng một tháng thôi thì liền sẽ xong xuôi mọi chuyện.

- Mà ban nãy cái giò heo của tên đen thui kia đặt ngay eo mình thì phải? Thôi thôi tranh thủ về phòng tắm không thôi lại lây bệnh dại thì khổ.

Takemichi co giò thẳng tiến về phòng của mình mà không biết rằng đang có người ngay góc hành lang đang lẳng lặng quan sát nhìn mình.

- Dám tới một mình hay sao? Này là đang muốn tìm đường chết sao cho nhanh nhất rồi, vẫn ngu ngốc hệt như hồi nhỏ vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net