Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên full 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 457 : Quyết đấu đỉnh phong. (1)

Trương Nhân Nguyện đã án trụ binh mã, ổn định ngồi ở trong quân. Nghe được tiền quân hồi báo, Trình Bá Hiến đã thành công đem địch nhân dụ vào bẫy, nhất thời một trận hồng quang đầy mặt:

- Truyền quân lệnh của ta, đánh trống trận lên, giết tới cho ta! Bắt sống Vương tử Đột Quyết, phần thưởng nghìn vàng, phong Hữu Uy Vệ tướng quân!

- Giết a!

Đường quân phát ra tiếng rống chấn thiên địa, Tần Tiêu xa tận hơn mười dặm cũng có thể nghe được rất rõ ràng. Trương Nhân Nguyện và dụ binh của Trình Bá Hiến quay về tụ hợp lại, hơn một vạn kỵ binh xoay người chém giết đến. Tả hữu hai nhánh quân Mạch Đao thủ dưới trướng Lý Tự Nghiệp và Vạn Lôi cũng đồng thanh hò hét lên, hướng phía trước chém giết tới.

Di Niết đang cưỡi ngựa, đắc ý tràn đầy, lúc này thấy được bốn phía cây đuốc được đốt lên, phục binh ra hết, mới biết rằng đã trúng kế. Cả kinh suýt nữa bảo kiếm cầm trong tay cũng đều đánh rơi xuống mặt đất.

- Lui…lui binh lại! Lui lại! Nam Man tử gi­an trá, cư nhiên dùng âm mưu quỷ kế!

Hai trận chiến bao vây tiêu diệt, hầu như là cùng thời gi­an khai hỏa. Một vạn năm nghìn tinh nhuệ Đột Quyết, mộc côn, mắt thấy sẽ bị Đường quân ăn sống nuốt tươi!

Di Niết ở cách phía sau hơn ba mươi dặm, một thiếu niên cưỡi ngựa mà đứmg ở trên một chỗ cao. Con mắt giống như ngạ lang trên thảo nguyên, lạnh lùng nhưng lại hung hãn nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn không rõ, vì sao tiền quân Di Niết lâu như vậy cũng không phái người truyền tin đến, chính mình phái ra người mang tin tức thám báo cũng chậm chạp không đến hồi báo.

Sóc Phong Phi Dương, một mặt lang kỳ đỏ tươi bay lượn ở phía sau hắn, làm một cây Khổng Tước linh vũ trên anh khôi tại đỉnh đầu của hắn bị thổi lung lay trái phải.

Thiếu niên khẽ nhíu mày, vung tay lên, đối với phó tướng phía sau nói rằng:

- Thổi lên kèn lệnh, điểm binh xuất phát, tiếp ứng Di Niết vương tử! Toàn bộ lang sư, lập tức xuất động!

Một nơi ở phía sau Trương Nhân Nguyện ba mươi dặm, Tần Tiêu nhận được tin tức thứ nhất làm hắn vô cùng lo lắng “Bộ đội hậu viên Đột Quyết là do Khuyết Đặc Lặc suất lĩnh ba vạn lang kỵ! Đang xuất phát, hướng phía đại quân của Trương Nhân Nguyện thẳng tiến”.

Tần Tiêu mày kiếm dựng thẳng lên, trợn trừng mắt:

- Truyền quân lệnh của ta, gia tốc đi tới, hướng phía trước trợ giúp Trương đại soái!

Một vạn kỵ binh Đường quân, như hỏa thiêu lửa cháy lan ra đồng cỏ, phô thiên cái địa hướng phía trước vọt mạnh tới!

Tần Tiêu từ lâu đã lòng nóng như lửa đốt, nhưng một cổ hưng phấn không hiểu đã trắng trợn xông tới. Khuyết Đặc Lặc! Khuyết Đặc Lặc đại danh đỉnh đỉnh! Ngươi rốt cục đã xuất hiện sao?

Dưới màn đêm sa mạc, cuồng sa nổi lên bốn phía, dị thường lạnh và khô ráo.

Trương Nhân Nguyện suất lĩnh Đường quân, lại sôi trào nhiệt huyết, đem một hồi chiến tranh bao vây tiêu diệt đánh cho tiếng gió thổi!

Hai vạn năm nghìn quân Đường đem Đột Quyết Di Niết Khả Hãn bao vây quanh, thắng bại đã rõ ràng rồi.

Trương Nhân Nguyện càng già càng dẻo dai xung phong đi đầu, một đầu thiết sóc đâm tới trong vòng vây của Đột Quyết, cư nhiên vang lên tiếng kêu lớn.

Di Niết từ lâu đã sợ đến ba hồn bảy phách đều mất, lớn tiếng hô lên:

- Bảo vệ ta! Bảo vệ ta! Lui lại!

Mười mấy tên thân vệ bên cạnh người, gắt gao đem Di Niết vây quanh ở chính giữa, không dám có nửa điểm thư giãn.

Trương Nhân Nguyện phi ngựa vọt tới trong trận, cách xa Di Niết chỉ mười bước, rống to một tiếng như lôi đình:

- Đột Quyết tiểu nhi, nạp mạng đây!

Di Niết cả kinh quát to một tiếng:

- Mau, đem cờ soái tướng hạ xuống, hắn sẽ không tìm được ta!

- A?

Ở bên cạnh tướng sĩ cả kinh nói:

- Nhị vương tử, soái kỳ làm sao có thể hạ xuống được?

Di Niết giận dữ, huy kiếm một phát chém tới người nọ:

- Nói nhiều làm gì! Ta bảo hạ là hạ!

Lang kỳ Đột Quyết cứ như vậy không một tiếng động hạ xuống, nhất thời, đại quân Đột Quyết biến thành một đoàn cát vụn, sĩ khí giảm xuống nghìn dặm, chỉ đợi mặc cho địch nhân đồ sát! Toàn bộ chiến sĩ Đột Quyết đều cho rằng người cầm đầu đã trận vong!

Trương Nhân Nguyện cất tiếng cười to:

- Bại hoại! Nghĩ không ra, Mặc Xuyết lão hồ đồ kia cư nhiên còn có thể sinh ra được loại nhu nhược giống như ngươi! Chúng tướng sĩ, cùng ta tiến lên bắt giữ Di Niết!

Chính vào lúc này, phía bắc chiến trận đột nhiên truyền đến một trận tiếng hô rống rung trời và tiếng móng ngựa đạp đất vang lên, Đột Quyết lang đầy khắp núi đồi điên cuồng xông qua đây. Đi phía trước dưới một cây đại kỳ, một thiếu niên mặc giáp, cưỡi hắc mã, tựa như Mãnh Hổ xuất quan hét lớn lên:

- Các nam nhi, theo ta giết vào trong trận, cứu ra Nhị vương tử!

Trong chiến trận, Trương Nhân Nguyện từ xa xa nhìn thấy, viễn phương một mảnh quân đội Đột Quyết như phô thiên cái địa xông đến, trong lòng không khỏi lo lắng, lớn tiếng quát dẹp đường:

- Chúng tướng sĩ, đi đầu đánh chết Di Niết Khả Hãn!

Dứt lời mạnh mẽ ghìm cương ngựa lại, cầm trong tay cây thiết sóc múa đến loạn ảnh tung bay, nhắm thẳng hướng Di Niết trong vòng vây giết đến!

Quân Đường thấy chủ tướng phát bưu, đồng thanh rống to lên, tựa như bài sơn đảo hải hướng phía trước xung phong liều chết đến. Di Niết cùng một vạn nhân mã bị vây tại hạch tâm, bị quân Đường nuốt chửng thôn tính, vòng vây cấp tốc thu nhỏ lại, dần dần bức đến một đoàn, tựa như sơn dương khoanh tay chịu chết.

Lý Tự Nghiệp cũng không biết từ lúc nào đem áo giáp trên người đều ném đi, để trần cánh tay, múa cây Mạch Đao sở trường nhất của hắn, giống như phát điên, nhắm phía trong trận doanh của người Đột Quyết xung phong liều chết. Tiếng rống lớn tựa như lôi đình kia đủ để đem người ta chấn tới choáng váng! Một đao chém xuống phía dưới liền đem một đầu vai người Đột Quyết chặt bỏ, thẳng đến thắt lưng, bắp chân, hợp với đem yên ngựa và thân ngựa chém thành hai đoạn. Khối nhân mã kia tựa như bị xé rách ầm ầm từ trong đó đứt đoạn ra.

Lý Tự Nghiệp phát ra tiếng cười lớn:

- Ha ha! Thống khoái a! Đám tạp chủng Đột Quyết dám xâm phạm Đại Đường ta!

- Giết!

Lại là một tiếng rống to, một đại mã Đột Quyết hướng phía Lý Tự Nghiệp vọt tới, bị hắn cầm Mạch Đao một phát chém lên đầu ngựa, cả người lẫn ngựa ngã ngang ra ngoài, giống như đánh bóng chày vậy! Thanh đại Mạch Đao này phát ra tiếng ông ông rung động! Người Đột Quyết lộn một vòng trên mặt đất bị ngựa của chính mình đè lên, có lẽ đã gãy chân, lớn tiếng kêu la, bị quân Đường bao vây ở xung quanh chém thành đống thịt vụn!

Trương Nhân Nguyện không hổ là tướng soái chi tài, chính mình ở trong đồ sát, cũng không quên chỉ huy toàn cục, đối với người tiên phong ở bên cạnh lớn tiếng nói:

- Truyền lệnh của ta, tả bộ Lý Tự Nghiệp chuyển qua phía sau Di Niết, trước tiên ngăn cản viện binh Đột Quyết, Trình Bá Hiến bổ sung chỗ thiếu của Lý Tự Nghiệp!

Trong cây đuốc, lệnh kỳ phấp phới. Lý Tự Nghiệp giết được hứng thú đang thịnh, nào có để ý được xung quanh, phó tướng ở bên cạnh giống như kéo trâu đem hắn giữ lại:

- Tướng quân, chủ soái truyền lệnh, muốn quân ta vu hồi đến phương bắc, ngăn cản viện quân Đột Quyết!

Chương 458 : Quyết đấu đỉnh phong. (2)

Lý Tự Nghiệp một tay đem phó tướng kia đẩy ra:

- Gọi nương ngươi a! Có quân lệnh lập tức báo cho ta là được! Mang theo mọi người, hướng phía bên kia lao tới!

Phó tướng nhất thời dở khóc dở cười, Lý Tự Nghiệp giống như phát điên vậy, dẫn tả bộ năm nghìn Mạch Đao thủ, hướng phái bắc chiến trận di động vu hồi đi. Lý Tự Nghiệp hét lớn:

- Nương hắn, đến một tên giết một tên, đến một đội giết một đội! Có bao nhiêu Đột Quyết nô gia, toàn bộ đưa lên đây cho gia gia! Ngày hôm nay gia gia không chém một trăm đầu sẽ cắt đi mệnh căn làm thái giám đi!

Khí thế như hỏa!

Có chủ tướng điên cuồng như vậy, thủ hạ quân tốt có lý nào lại không dũng mãnh?

Tả bộ năm nghìn Mạch Đao thủ như là một loạt cự xỉ ở bên phải và hậu phương trận doanh người Đột Quyết như tằm ăn rỗi một vòng. Đánh tới trở lại, cứng rắn đem vòng vây kia lui nhỏ lại. Người Đột Quyết vẫn cho rằng kỵ binh ở trong phạm vi nhỏ hẹp sẽ mất đi ưu thế lực cơ động, ở trước mặt Mạch Đao trận của Lý Tự Nghiệp ngược lại chỉ có số phận chịu đòn.

Trái lại bên phía Vạn Lôi cũng không chút nào thua kém so với Lý Tự Nghiệp bao nhiêu.

Giống như là một võ đài đại triển lộ cơ vậy, tướng sĩ Mạch Đao trận khiến kỵ binh Đột Quyết bị bức đến liên tiếp bại lui, bị vây quanh một vòng.

Trình Bá Hiến rút ra hai cây bản phủ thật lớn, cưỡi thất hoa mã cương cường mười phần kia, suất lĩnh năm nghìn kỵ binh dưới trướng cấp tốc bổ khuyết chỗ trống mà Lý Tự Nghiệp lưu lại.

Hai vạn năm nghìn quân Đường hình thành một vòng vây kín mít không kẽ hở. Đem một vạn kỵ binh Đột Quyết vây quanh thành từng vòng ở trong trận, bắt đầu một hồi giết chóc điên cuồng!

Trương Nhân Nguyện chấn hưng tinh thần. Một lòng chăm chú Di Niết bị vây ở trong trận, liều lĩnh hướng tới trong trận doanh giết đến. Bên cạnh mấy viên kiêu tướng đem soái kỳ che chở và phát ra mệnh lệnh, theo hắn cùng nhau giết về phía hạch tâm!

Di Niết hầu như sợ đến muốn ngã xuống ngựa, tựa như phát điện vũ động bội kiêm tinh tế trong tay, tê rống kêu lên:

- Bảo hộ ta!

Bên cạnh hơn mười thiết vệ thề sống chết vây quanh ở bên người hắn, ngay cả tên đến cũng không dám né tránh, cứng rắn biến mình thành một tấm bia đỡ đạn!

Trương Nhuyện liều cái mạng già, rốt cục dùng lực vọt tới hạch tâm chiến trận!

Di Niết thất thanh kêu to:

- Lên! Mau lên a! Giết lão bất tử này!

Trương Nhân Nguyện cười ha ha:

- Tiểu tặc! Bằng vào ngươi, cũng xứng làm nhi tử của Mặc Xuyết! Đến đây, lão phu tiễn ngươi đi gặp diêm vương!

Dứt lời, một tiếng rống lớn hướng phía Di Niết giết đến!

Bên người Di Niết còn sót lại hơn ba mươi gã thiết vệ thề sống chết lao lên phía trước, đao thương đều đâm về phía Trương Nhân Nguyện. Kiêu tướng trung hậu ở bên người Trương Nhân Nguyện cũng ra sức lao lên, một đám người nhất thời chém giết thành một đoàn, tiếng kêu thảm thiết và tiên huyết cũng bắn ra, tứ chi và đầu bay loạn!

Di Niết từ lâu đã là hồn bất phụ thể, nhìn tả hữu một cái, khắp nơi mênh mông tất cả đều là cây đuốc của quân Đường, cũng không biết phải trốn đi chỗ nào, chỉ đành kinh hoảng chạy loanh quanh tại chỗ. Đám binh sĩ Đột Quyết muốn đến nơi tìm chủ soái, lại khổ nỗi không nhìn thấy soái kỳ, cũng là như con ruồi không đầu bay loạn lên.

Trương Nhân Nguyện trong lòng đại hỉ một trận:

- Di Niết tiểu nhi, ngày diệt vong của ngươi đã đến!

Mắt thấy quân Đường sẽ trước khi viện binh chạy đến giải quyết chiến đấu, không ngờ trong đêm tối, một đạo hồng quang thoáng hiện, một kỵ binh từ phía sau lưng Lý Tự Nghiệp tiến đến!

Một thanh thương thương toàn thân trên dưới vũ nhược lê hoa, không chảy một giọt nước!

Chỗ đi qua, dường như chuồn chuồn lướt nước, tại yết hầu binh sĩ quân Đường vô cùng tinh chuẩn mà chém qua, nhất thời một trận huyết vụ phun ra, quân Đường đều ngã ngửa về phía sau, co quắp lại tắt thở.

Một tia hồng quang kia chính là dải hồng ở đầu thương!

Ngoại trừ cái đó ra, người đến mặc giáp cưỡi hắc mã, tựa như Ma thần trong bóng đêm, một thân lệ khí dâng lên, chנđi qua, gió thổi cỏ lay, tựa như cuồng phong cuốn lá rụng, cứng rắn lao về phía trong Mạch Đao trận vây kín như thiết bích mở một con đường máu!

Lý Tự Nghiệp nhất thời giận dữ:

- Súc sinh từ đâu đến, hãy xưng tên ra cho gia gia!

Chỉ nghe một tiếng liệt mã hí dài, thất quái mã đen như mực kia giống như thiểm điện lao giết tới trước mặt Lý Tự Nghiệp, hàn quang chợt lóe, một thương đâm thẳng tới yết hầu của Lý Tự Nghiệp!

Lý Tự Nghiệp kinh hãi thật nhanh! Vội vã huy khởi Mạch Đao xoay thành một vòng ngăn cản lại, “phanh đinh đinh” một tiếng thanh thúy vang lên, Hỏa Tinh bắn ra bốn phía!

Người đến không đợi chiêu thức dùng hết đồng dạng một thương phi khoái đâm thẳng đến!

Hầu như là một góc độ, lực đạo tương đồng, nhưng Lý Tự Nghiệp lại cảm giác được, một chiêu này so với một chiêu lúc trước kia càng thêm khó đề phòng hơn!

Nếu không phải luyện qua nghìn vạn lần biến hóa, thì sao có khả năng đem thương pháp luyện đến thành thạo như vậy, hai chiêu sử dụng ra, hoàn toàn giống nhau như đúc!

Lý Tự Nghiệp không dám sơ ý, lần này thông minh co rụt thân lại. Khó khăn lắm né thoát một thương. Nhưng mũi thương này ở trong đêm tối giống như có thêm con mắt, vừa mới đâm hết, lập tức lại hướng phía trên đầu Lý Tự Nghiệp quét ngang qua.

Lý Tự Nghiệp hét gọi một tiếng, chật vật huy đao ngăn lại bên cạnh sườn, nhất thời cảm giác một cổ lực đạo như Thái Sơn áp đỉnh đập đến trên Mạch Đao, không tự chủ được hướng phía bên cạnh bắn đập ra, cánh tay, hổ khẩu một trận tê dại.

Lập tức tướng quân kia kêu gọi một tiếng kỳ quái mà Lý Tự Nghiệp nghe không hiểu (tiếng Đột Quyết). Lý Tự Nghiệp vừa sợ vừa giận, hét lớn:

- **** you! Ngươi nói cái gì? Gia gia nghe không hiểu! Có gan thì đừng chạy, xuống ngựa cùng gia gia đại chiến ba trăm hiệp!

Vị tướng vừa đến hừ lạnh một tiếng, đổi thành tiếng Hán có chút cứng ngắc nói rằng:

- Có thể tiếp được ba thương của ta, ngươi là người Trung Nguyên đầu tiên! Cùng ta đơn đả độc đấu, ngươi còn không xứng!

Dứt lời một thương vỗ lên trên mông ngựa, giống như gió, điện phi nhanh mà đi.

Lý Tự Nghiệp tức giận đến oa oa kêu to:

- Hận! Hận a! Đột Quyết mọi rợ, gia gia cùng các ngươi liều mạng!

Dứt lời đem thanh đại đao này múa đến giống như một con sát khí Bạch Long hướng phía trong trận doanh người Đột Quyết giết đi!

Tướng vừa đến cưỡi ngựa một mình đột phá trong vòng vây trùng trùng của quân Đường, cư nhiên như đao cắt đậu hũ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đi tới hạch tâm chiến trận, lôi kéo cương ngựa, chiến mã người đứng lên, lớn tiếng hô:

- Nhị vương tử, tiểu đệ Khuyết Đặc Lặc đến rồi!

Ánh mắt của mọi người đều bị vị tướng kia thu hút tới, nhân mã giống như Ma thần kinh trụ, hắn một tay cầm thương, một tay khác giơ lên, cư nhiên còn có một mặt soái kỳ đầu sói!

Khuyết Đặc Lặc, cư nhiên một tay cầm cờ, một tay giơ thương, cưỡi ngựa giết vào vòng vây của quân Đường!

Di Niết nhất thời giống như người chết đuối nắm được cọng rơm cứu mạng, thiếu chút kích động tới khóc lóc kêu lên:

- Hảo đệ đệ, nhị ca ở đây!

Chương 459 : Quyết đấu đỉnh phong. (3)

Khuyết Đặc Lặc nghe được thanh âm, phát ra tiếng kêu gọi hướng phía trong trận giết đến.

Trương Nhân Nguyện thấy thế kinh hãi giận dữ, người đến cư nhiên chính là Khuyết Đặc Lặc. Một mình một ngựa giết vào trong vòng vây của chính mình. Lời này truyền ra, quân tâm ở đâu? Tướng uy sao còn tồn tại?

Trương Nhân Nguyện thẹn quá thành giận, hét lớn lên:

- Chúng tướng sĩ, theo bản tướng tiến lên, giết Di Niết và Khuyết Đặc Lặc!

Trình Bá Hiến tay cầm hai lưỡi búa cách Khuyết Đặc Lặc gần nhất, mắt hổ trợn trừng, rống to một tiếng đã hướng về phía hắn bổ tới một búa.

Khuyết Đặc Lặc tiện tay một thương chống đỡ đại phủ, lạnh lùng nói:

- Tướng vừa đến hãy xưng tên ra! Dưới thương của ta, không thích giết vô danh tiểu tốt!

Trình Bá Hiến giận dữ:

- Hậu nhân của Đại Đường khai quốc chi thần Trình Tri Tiết, Hữu Uy Vệ Lang Tướng Trình Bá Hiến là ta.

- Không quen biết!

Khuyết Đặc Lặc trừng mắt, một đầu thương đã đâm đến, phi khoái tuyệt luân. Trình Bá Hiến kinh hãi, ngẩng đầu lên một cái tránh né qua. Nhưng đã cực kỳ chật vật.

Hữu quân Vạn Lôi lại cưỡi lên chiến mã, giương lên thanh đại đao của đặc chủng doanh kia, hướng phía Khuyết Đặc Lặc giết qua đó. Khuyết Đặc Lặc làm nhiều việc cùng lúc, vừa mới đẩy ra Trình Bá Hiến, đã lập tức trở lại một thương về phía sau, ngăn cản trường đao của Vạn Lôi! Phanh! Hỏa Tinh bắn ra bốn phía!

- Vô danh tiểu tốt, còn không lui ra!

Khuyết Đặc Lặc tiếng Hán thực tại không thuận miệng, thế nhưng cái loại khí thế không cho cãi lại này, thực sự có chút áp nhân, đông dạng cũng khiến Vạn Lôi nổi trận lôi đình.

- Con sói nhỏ cuồng vọng, gia gia tiễn ngươi đi gặp diêm vương!

Vạn Lôi lại rống lớn một tiếng, cầm trong tay trường đao múa đến giọt nước không lọt, giống như cuồng phong bạo vũ nhắm phía Khuyết Đặc Lặc giết đến.

Khuyết Đặc Lặc chấn hưng tinh thần, thấy chiêu phá chiêu, nhất nhất hóa giải, thủy chung hữu kinh vô hiểm. Ở bên cạnh Trình Bá Hiến vừa bị nhục nhã, lúc này đã đầy một bụng lửa giận, hầu như muốn đem cái bụng phá nổ, hô rống một tiếng, huy vũ song bản phủ hướng phía Khuyết Đặc Lặc giết đến!

Khuyết Đặc Lặc hét lớn một tiếng, trong tay ngân thương múa thành từng đoàn hàn quan lệ ảnh, trái ngăn phải đâm, đem thế tiến công của nhị tướng nhất nhất hóa giải. Còn thường thường đâm ra một thương, cư nhiên không chút nào rơi vào hạ phong.

Trương Nhân Nguyện thấy Trình Bá Hiến và Vạn Lôi cuốn lấy Khuyết Đặc Lặc, tinh thần đại chấn, muốn xông tới giết Di Niết. Bên người Di Niết đã không có mấy thiết vệ, sợ đến oa oa một trận kêu to:

- Hảo đệ đệ, cứu ta!

Khuyết Đặc Lặc đang chém giết cao hứng nghe được tiếng gọi, lớn tiếng quá một câu, một thương đánh bay một cây thiết phủ của Trình Bá Hiến, lại hướng phía đầu vai Vạn Lôi giả đâm đến một thương. Vạn Lôi vội vã tránh né thoát ra, mà chỉ cần thời gi­an trong khoảng nửa khắc này, Khuyết Đặc Lặc đã phóng ngựa mà đi, vẫn như trước cầm một cây đại kỳ phóng về phía Di Niết. Một người Đột Quyết hướng phía hắn chạy tới:

- Đặc Lặc, đem kỳ gi­ao cho tiểu nhân!

Khuyết Đặc Lặc đem kỳ ném qua, hai tay chấp thương càng thêm hổ hổ sinh uy, tựa như một đạo hắc mang, hướng phía Di Niết bên kia giết đến.

Trương Nhân Nguyện một sóc đâm ngã thiết vệ ở bên cạnh Di Niết, ngay sau đó một thương muốn đâm tới trên người Di Niết!

Mắt thấy ngọn giáo kia sẽ đâm tới phía sau Di Niết đang chạy trối chết, thì đột nhiên “vù” một tiếng, trên cổ tay phải của Trương Nhân Nguyện đã trúng một tiễn. Nhất thời một thân kêu to, không tự chủ được đã đem thiết sóc ném tới trên mặt đất.

Khuyết Đặc Lặc giống giống như Hắc Thần hàng thế, chạy đến bên cạnh Di Niết, hướng phía Trương Nhân Nguyện hét lớn:

- Nếu không phải vội vã cứu Nhị vương tử, một tiễn này sẽ lấy tính mệnh của ngươi!

Trương Nhân Nguyện ghìm cương trụ mã, tả hữu kỵ binh dũng mãnh trung hậu vội vã đem hắn bao bọc ở hạch tâm. Nhìn kỹ một cái, mũi tên kia cư nhiên hoàn toàn xuyên thấu xương cổ tay phải của Trương Nhân Nguyện!

Trương Nhân Nguyện nghiến răng nghiến lợi nổi giận mắng:

- Tiểu tặc! Bắn lén tên trộm, thì tính là anh hùng cái gì!

Dứt lời khom người một cái, đã từ trên mặt đất nhặt lên thiết sóc, một miệng cắn lên mũi tên kia, hét lớn một tiếng mạnh mẽ đem nó rút ra:

- Qua đây, cùng bản tướng đại chiến một hồi!

Khuyết Đặc Lặc kiêu ngạo vô cùng cười to nói:

- Chỉ bằng bộ xương già lão của ngươi? Bỏ đi sao! Nếu không phải Khả Hãn một lòng muốn cho Nhị vương tử lập công, nào dễ dàng để các ngươi thực hiện được như vậy! Bản Đặc Lặc chưa bao giờ giết chó rơi xuống nước, ngày hôm nay tạm tha cho ngươi!

Nói xong vài câu tiếng Hán âm dương quái khí, đem Trương Nhân Nguyện chọc tức đến sắc mặt đều tím đen, kỵ binh dũng mãnh bên người cũng đều giận dữ, muốn xông lên phía trước cùng hắn liều mạng. Sớm có một đám quân Đường hướng phía Di Niết và Khuyết Đặc Lặc giết đến. Khuyết Đặc Lặc hai tay đều đã được giải phóng. Lúc này tựa như dệt hoa trên gấm, cầm lấy ngân thương trong tay đánh ra, lại lấy đi rất nhiều anh hồn quân Đường!

Mặc dù như vậy, tiền bộ Đột Quyết hơn một vạn người, cũng không còn lại bao nhiêu.

Lúc này tuy rằng lại nhìn thấy soái kỳ mà tụ tập đến gần bên cạnh Di Niết, nhưng vẫn đang bị bao vây quá chặt chẽ.

Cổ tay Trương Nhân Nguyện một trận đau đớn như kim châm, tựa hồ đã không thể động đậy, cắn chặt hàm răng, hét lớn lên một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net