Chương 35: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên nhân viên mang hai cốc café lại gần Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị, hắn để cận thận xuống.

“Đồ uống của quý khách đây.”

“Cảm ơn.”

Hoắc Vân Nghị uống một ngụm, Hoắc Vân Hàn dơ cốc café lên, hắn chần chừ không uống. Giống như Hoắc Vân Trì, hắn rất nhạy cảm với mùi. Mùi của café trong cốc này có gì đó không đúng? Tên nhân viên đứng ở phía xa nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Hàn, chắc chắn hắn sẽ rất khó đối phó, nhưng không sao, tất cả đã được sắp đặt.

Hoắc Vân Hàn không nghĩ gì nữa, hắn đang định uống café thì thấy Hoắc Vân Nghị bỗng nhiên chóng mặt rồi nằm gục xuống bàn.

“Anh!”Hoắc Vân Hàn hoảng hốt.

Ngay sau đó Hoắc Vân Hàn bị tên nhân viên dí dùi cui điện vào người, làm cho tê đến ngất. Tên nhân viên cùng đồng bọn đang ngồi ở quán kéo Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị vào một căn phòng. Bọn chúng lấy dây thừng buộc tay chân hai anh em lại rồi lấy băng dính dán vào miệng, lấy một mảnh vải đen, buộc che mắt lại. Tên nhân viên giao cho hai người của mình khênh Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị cho lên xe. Bọn chúng chở hai người đến một ngôi nhà bị bỏ hoang, để Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị ở đó, bọn chúng lập tức rời đi.

Vì không uống phải cốc café, Hoắc Vân Hàn tỉnh dậy trước Hoắc Vân Nghị. Mở mắt ra, thấy một bóng tối, tay chân mình bị chói, Hoắc Vân Hàn giẫy dụa. Rốt cuộc đây là nơi nào? Hoắc Vân Hàn bị bóng tối của mảnh vải che mắt, hắn hoàn toàn mất đi phương hướng.

*Két….* cánh cửa nhà hoang mở ra. Thấy có tiếng động, Hoắc Vân Hàn chỉ biết ưm.

“Cởi băng dính và vải che mắt ra.” Một giọng nói vang lên.

Hoắc Vân Hàn được cởi băng dính và vải che mắt ra khỏi miệng. Vừa mở mắt nhìn, Hoắc Vân Hàn thấy được Tử Dục Thần đang đứng cho hai tay vào túi quần, hắn dần bước đến chỗ Hoắc Vân Hàn.

“Thằng chó, mau thả tao ra.” Hoắc Vân Hàn hét lớn.

Tử Dục Thần cau mày, hắn dùng chân đạp một phát vào người Hoắc Vân Hàn khiến hắn ngã ra nền.

“Đừng gọi tao là chó.” Giọng nói lạnh lùng không chút tình của Tử Dục Thần vang lên.

“Shit. Mày còn đéo bằng một con chó.”

Tử Dục Thần ngồi túm lấy cổ áo của Hoắc Vân hàn, rồi đấm thẳng vào mặt hắn: “Tao bảo mày đừng gọi tao là chó. Tai mày điếc rồi à?”

Miệng của Hoắc Vân Hàn rớm máu, với tình thế bây giờ hắn hoàn toàn bất lực.

“Người làm giảm cổ phiếu của Hoắc thị, chính là mày đúng không?” Hoắc Vân Hàn hỏi.

Tử Dục Thần nhìn Hoắc Vân Hàn bằng con mắt lạnh lẽo: “Đúng vậy thì sao? Với tình hình bây giờ không còn ai giúp đỡ được mày đâu. Hoắc thị sẽ phá sản thôi.”

“Mày làm vậy là có mục đích gì?”

Tử Dục Thần nở một nụ cười: “Lấy đi tất cả những thứ thuộc về tao. Kể cả cô bạn gái mới chấp nhận mày.”

“Không được động vào cô ấy? Tao không cho phép mày….”Chưa kịp nói hết Hoắc Vân Hàn đã lại bị dán băng dính vào mình.

Hắn giẫy dụa. Nhìn bản mặt của Hoắc Vân Hàn lúc này, Tử Dục Thần rất thỏa mãn. Hắn quay người rời đi, bỏ mặc Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị ở đó do thuộc hạ của mình trông. Tử Dục Thần phóng xe đi. Đang đi trên đường, hắn thấy Mộc Sơ và Hạ Tinh Vu đang bế một đứa bé. Tử Dục Thần dừng xe hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho thuộc ha. Trong thư viết 'Chuẩn bị cho Mộ gia một vé sang Mĩ', chỉ khi Mộc Sơ rời khỏi Hạ Tinh Vu thì kế hoạch của hắn mới hoàn hảo, sau khi nhắn xong hắn bước xuống xe, đi đến chỗ Hạ Tinh Vu, ôm chầm lấy cô.

Hạ Tinh Vu ngạc nhiên: “Tử…Tử Dục Thần.”

“Cho anh ôm em một lát, chỉ một chút thôi.”

Hạ Tinh Vu đồng ý để hắn ôm cô một lát, Mộc Sơ nhìn thấy Tử Dục Thần liền cảm thấy chán ghét. Cũng không hiểu tại sao, nhưng thực sự cô mang ác cảm với người này.

Tử Dục Thần buông nhẹ Hạ Tinh Vu ra, quay sang mỉm cười với Mộc Sơ: "Có vẻ gia đình cô sắp phải sang Mĩ một chuyến rồi đấy?"

Mộc Sơ cau mày: "Nhà tôi ở đâu, đi đâu thì liên quan gì đến anh?"

"Tùy cô thôi. Tôi chỉ bảo trước." Tử Dục Thần nhún vai.

Điện thoại của Mộc Sơ bỗng reo lên.

"Alo ma, có chuyện gì không ạ?" Mộc Sơ hỏi.

"Con bế Tiểu Noãn về đi. Bố con đột nhiên nói cả nhà phải sang Mĩ một chuyến. Nhanh lên." Đầu bên kia chính là mẹ của Mộc Sơ, bà thúc giục Mộc Sơ trở về nhà.

Sau khi mẹ cô tắt máy, Mộc Sơ quay sang trừng mắt với Tử Dục Thần: "Tại sao anh biết trước nhà tôi sẽ đi Mĩ."

"Đơn giản mà, chúng tôi là những nhà kinh doanh. Làm sao không biết được đối tác của mình làm gì? Để ý đối tác cúng là một phần làm ăn đó cô gái à." Tử Dục Thần mỉm cười.

Mộc Sơ nắm chặt lấy điện thoại, chắc chắn có điều gì sau chuyện này. Mộc Sơ không can tâm nhưng cô vẫn bế tiểu Noãn về. Cuối cùng chỉ còn mình Hạ Tinh Vu, giờ chỉ còn cô đang ở cùng chỗ với hắn. Tử Dục Thần cười tà. Hạ Tinh Vu, anh xin lỗi, nhưng chỉ có thể làm người thân bên cạnh em rời xa em, em mới có thể là của anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang