Chương 42: Oan gia với Vạn gia?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đang đi trên đường, tự dưng Hạ Tinh Vu thấy đói. Hoắc Vân Hàn dừng xe, cả hai xuống xe rồi đi bộ vào một quán phở lần trước. Vừa vào bên trong tiệm thì bọn họ thấy Vạn Thập cũng đang gọi đồ.

Hoắc Vân Hàn khẽ nhếch miệng: “Thật không ngờ lại gặp Vạn thiếu ở đây.”

Thấy Hoắc Vân Hàn đi đến, Vạn Thập lại gần túm cổ áo Hoắc Vân Hàn, xếch lên: “Mày là người đưa Nhiễm Thất Thất vào trại tâm thần sao? Cô ấy không bị tâm thần, mày đưa cô ấy vào đó, mày có còn phải là con người nữa không?”

“Vạn Thập, có gì thì từ từ nói đi, đừng hùng hổ như vậy.” Hạ Tinh Vu lên tiếng

Hoắc Vân Hàn cười thở dài, hết Tử Dục Thần lại đến Vạn Thập, chắc kiếp trước hắn mắc nợ Vạn gia gì rồi đây. Hoắc Vân Hàn bình tĩnh nắm lấy cổ tay của Vạn Thập giật mạnh ra.

“Vạn thiếu, nhớ tình nhân thì vào trại tâm thần mà hỏi cô ấy. Chứ ở đây nói chuyện với tôi làm gì?” Hoắc Vân Hàn nói.

Vạn Thập giơ tay lên định đánh hắn thì lại bị Hạ Tinh Vu sút một phát vào đầu gối, khiễn hắn rụt tay lại mà ôm đầu gối của mình. Hạ Tinh Vu nắm lấy cánh tay của Hoắc Vân Hàn, cả hai ung dung bước vào bàn ăn rồi ngồi xuống. Vạn Thập quay lại trừng mắt nhìn Hạ Tinh Vu.

Nhân viên của quán bê hai bát phở ra, Vạn Thập ngáng chân hắn, làm hắn vấp ngã. Hai bát phở rơi về phía Hoắc Vân Hàn và Hạ Tinh Vu. Ngay sau đó, Hoắc Vân Hàn đứng dậy để chắn cho bát phở khỏi rơi vào người Hạ Tinh Vu. Cả lưng Hoắc Vân Hàn ướt nhẹp do bán phở đổ vào, tên nhân viên bị ngã vội đứng dậy xin lỗi khách hàng.

Hoắc Vân Hàn không thèm để ý đến tên nhân viên kia, hắn liền đi qua tên nhân viên túm lấy cổ áo của Vạn Thập trừng mắt: “Muốn gì?”

“Đừng đánh nhau. Ở đây đông người.” Hạ Tinh Vu nhanh chóng ngăn cản.

Hoắc Vân Hàn buông tay ra, hắn cởi áo khoác của minh ra, nắm lấy tay Hạ Tinh Vu rồi đưa ông chủ trả hoàn lại tiền hai bát phở. Cả hai bước ra ngoài cửa hàng thì lại gặp Vạn Từ Viên, thấy vẻ mặt cô ấy không tốt Hạ Tinh Vu liền chạy đến.

“Viên Viên.” Hạ Tinh Vu gọi lớn.

“Hạ Tinh Vu? Cô làm gì ở đây?” Vạn Từ Viên hỏi.

Hạ Tinh Vu không trả lời luôn mà hỏi ngược lại: “Cô ở đây làm gì? Nãy tôi gặp Vạn Thập ở quán phở phía đằng trước kìa.”

“Không có gì, tôi ở đây không phải để tìm anh ấy. Chỉ là mình đánh mất chứng minh thư trên đường, giờ tìm không thấy. Giờ làm sao giờ.” Vạn Từ Viên cau mày lúi húi cúi xuống tìm.

“Để tôi tìm cùng.” Hạ Tinh Vu mỉm cười

Hoắc Vân Hàn thấy vậy liền nhíu đôi lông mày lại: “Vu, em còn chưa ăn sáng.”

“Để sau đi anh, tìm hộ cô ấy đã.”

Hoắc Vân Hàn nhún vai, nghe lời Hạ Tinh Vu, hắn cũng bắt đầu tìm. Vạn Từ Viên mải tìm đồ, không để ý phía trước có ai cô đâm sầm vào một người khác. Vạn Từ Viên đi giày cao gót suýt ngã ngửa ra đằng sau, may mà người đó đỡ cô. Ngẩng đầu lên chính là Mộ Thần Vũ, hắn đang nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh đến khó lường.

Mộ Thần Vũ lập tức thả tay ra khiến Vạn Từ Viên ngã xuống, cô xoa vùng mông mình rồi ngẩng lên quát: “Này, khùng hả?”

“Xin lỗi, người Vạn gia, tôi không có hứng thú.”

“Anh…” Vạn Từ Viên chỉ tay vào mặt Mộ Thần Vũ rồi phủi quần áo đứng dậy.

Vạn Từ Viên đến gần hắn, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia, cô khẽ cong miệng cười. Trong lúc Mộ Thần Vũ không để ý, cô giơ chân giẫm một phát vào chân Mộ Thần Vũ, làm hắn đau đến mức phải ngồi hẳn xuống ôm lấy chân mình.

“Vạn Từ Viên…cô….” Mộ Thần Vũ tức giận nhưng không nói được thành lời.

Vạn Từ Viên thè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra như đang chế giễu Mộ Thần Vũ: “Cả hai công bằng rồi nhé!”

Lúc này từ phía xa, Hạ Tinh Vu với Hoắc Vân Hàn nhìn thấy hai ngườ bọn họ liền đi đến. Thấy Mộ Thần Vũ đang ngồi xoa chân, Hoắc Vân Hàn liền hỏi: “Mộ Thần Vũ, cậu đang lau giày đấy à?”

“Lau cái đầu cậu. Đau chết tôi rồi.” Mộ Thần Vũ ngẩng lên càu nhàu.

“Phụt…hahaha…đây hình như là lần đầu tiên cậu bị con gái giẫm vào chân nhỉ. Hơn nữa, dạo này mất cảnh giác với phụ nữ rồi à?” Hoắc Vân Hàn cười ha hả

Mộ Thần Vũ đứng dậy, khập khiễng đi đến gần Hoắc Vân Hàn: “Còn hơn cậu, ngoan ngoãn nghe lời như một đứa trẻ lên ba.”

“Đệt.”

Hạ Tinh Vu không nhịn được cười, cô cười thành tiếng. Không ngờ hai người này lại thích khịa nhau đến vậy, thật hài hước. Hoắc Vân Hàn xoa đầu Hạ Tinh Vu làm tóc cô rối lên, cô quay lại đánh nhẹ hắn vài cái.

Còn Mộ Thần Vũ thì trừng mắt nhìn Vạn Từ Viên: “Lần sau, đừng giở trò với tôi.”

“Tôi thèm vào.” Vạn Từ Viên quay ngoắt mặt đi.

Ngoài Hạ Tinh Vu ra thì Vạn Từ Viên là người con gái thứ hai đối xử với hắn như vậy. Mộ Thần Vũ mỉm cười, thì ra các cô gái đều có điểm giống nhau đó chính là cứng đầu và ngang bướng như một con cua nhỏ. Nhưng trong mắt Hoắc Vân Hàn lại khác, hắn coi Hạ Tinh Vu như một con mèo hoang nhỏ, đẹp mà quyến rũ, nhất là lúc đêm xuống, khí sắc của Hạ Tinh Vu toát lên một sức hút lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hắcbang