Chương 1: Hồi phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân tháng ba, Nam Thành hoa nở khắp nơi, trải dài trăm dặm.

Đây là lúc thích hợp để đi dạo chơi, du ngoạn.

Trữ Ly Ca lại nữ giả nam trang trèo tường ra khỏi Nam An Vương phủ, lêu lổng dạo chơi khắp nơi.

Nàng tuyệt đối không phải dạng người an phận ở yên trong phủ, bốn bức tường như một chiếc lồng khiến nàng ngạt thở, chỉ có bên ngoài phủ, nơi thiên hạ rộng lớn này mới khiến nàng tự do, tự tại.

Sau khi nhảy qua bức tường và bay ra khỏi phủ Nam An, nàng lao đến những con phố nhộn nhịp gần đó.

Nàng mặc bộ quần áo võ phục màu đen đơn giản và gọn gàng của nam nhân, mái tóc dài được búi cao. Bởi vì nàng cao hơn những nữ nhân ở Giang Nam, mặc y phục của nam nhân vào khiến nàng trở thành một công tử ngọc thụ lâm phong, nhẹ nhàng tiêu sái.

Trữ Ly Ca sải bước vào đám đông, đôi mắt đào hoa nheo lại như đang cười tủm tỉm, giống như vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đầy sao.

Nàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, ở trong đám người nhìn trái nhìn phải, khiến các cô nương đi đường không ngừng nháy mắt với nàng.

Có cô nương to gan hơn, đi về phía nàng, lấy khăn che môi khen một tiếng, "Ai da, công tử nhà ai mà lại tuấn tú như vậy! Không biết......" Lại khẽ nhíu mày ra vẻ thẹn thùng, "Công tử đã thành thân chưa?"

Gương mặt "công tử" Trữ Ly Ca trắng nõn thanh tú, gió nhẹ khẽ đưa chiếc khăn tay màu tím tới lòng bàn tay nàng, nàng khẽ cười nhìn tiểu mỹ nhân , thấp giọng nói: "Ta tánh vốn phong lưu, xin hỏi cô nương có còn muốn cùng ta lưu lạc giang hồ?" Nói xong, nàng ném cho tiểu mỹ nhân một cái mị nhãn.

Làm cho cô nương xinh đẹp người ta hồn bay phách lạc, cô nàng đó còn chưa kịp phản ứng, Trữ Ly Ca đã lay cây quạt rồi ung dung bước đi.

Trữ Ly Ca đi vào một quán trà nhìn có vẻ lâu đời, gọi một đĩa bánh hoa hồng nhâm nhi cùng trà.

Vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, lại được nghe tiên sinh kể chuyện của quán trà kể chuyện xưa, cuộc sống như vậy dễ chịu biết nhường nào.

Chỉ là tiên sinh kể chuyện đang bịa chuyện vô nghĩa!

Nàng sắp nghe không nổi nữa. Ông ta vừa nói vừa hát, ngốc nghếch bịa chuyện Nam An vương đã dẫn binh đến phía bắc Tân Cương chiến đấu với giặc để bảo vệ Nam triều như thế nào! Thật dũng cảm và kiêu chiến! Được mọi người yêu quý biết bao ...

Phi, bậy bạ! Hắn ta có mấy cân lượng nàng còn không biết?

Hắn còn rất lợi hại? Trữ Ly Ca trợn tròn mắt xem thường, phải biết rằng, hai năm trước hắn An Lương Tập bày kiệu tám người nâng, vẻ vang cưới nàng từ thế ngoại đào nguyên Tiên Thiên Cảnh về vương phủ, đêm đó hắn chính là bị nàng đánh, một chân đến gần giường nàng còn không được, cửa còn chưa bước vào được!

Còn lợi hại? Còn kiêu dũng thiện chiến? Quỷ lừa gạt~ không thú vị, này tiên sinh kể chuyện cũng nói bừa! Lợi hại người là nàng, sẽ đánh nhau người cũng là nàng, như vậy mới đúng!

Hừ, nàng vỗ bàn, "Tiểu nhị, tính tiền!" Lưu lại một chuỗi tiền dài, Trữ Ly Ca liền đi ra khỏi quán trà, tiếp tục đi dạo.

Thoáng cái Trữ Ly Ca đã từ thành Đông đến thành Tây. Thành tây tiêu cục Triệu gia tiểu thư - Triệu Tranh Hồng đang ở trước tiêu cục nhà mình lập một võ đài để luận võ chiêu thân.

Lối vào đông đúc nhưng Trữ Ly Ca rất thích náo nhiệt nên nàng cũng chen lấn và cuối cùng chen ra khỏi đám đông để đi lên phía trước xem trò vui.

Đầu tiên là quan sát trên lôi đài Triệu Tranh Hồng, vẻ ngoài không tồi ~ trách không được nhiều người vây quanh trước lôi đài muốn luận võ thành công, cưới được mỹ nhân về.

Bất quá này một đám nam nhân lên khiêu chiến cũng quá yếu đi ~ đều bị Triệu Tranh Hồng hai, ba chiêu liền giải quyết, đánh bay xuống lôi đài.

Triệu Tranh Hồng mặc một bộ màu đỏ rực vừa vặn võ y, tôn lên dáng người yểu điểu của nàng.

Trữ Ly Ca ở dưới đang xoa tay chuẩn bị, nóng lòng muốn thử, nàng thích nhất là đánh nhau!

Triệu Tranh Hồng ở trên lôi đài vung roi, lớn giọng hỏi: "Còn có ai can đảm dám đến khiêu chiến?"

Trữ Ly Ca liền giơ tay, "Ta đến!" ... Cùng lúc đó, có một giọng nam thanh tú như ngọc từ phía khác truyền đến.

"Xin được lĩnh giáo!"

Trữ Ly Ca đảo mắt nhìn lại, nhìn thấy đó là một người mặc một thân xiêm y màu trắng, thanh nhã tuấn dật công tử. Trữ Ly Ca nhìn hắn, "Vị huynh đài này......"

Lời còn chưa nói xong, bạch y công tử cao giọng cười, ôn tồn đáp, "Vừa rồi công tử giơ tay trước, kia liền ngươi khiêu chiến trước đi."

"Nếu vậy thì đa tạ ." Trữ Ly Ca cũng không khách khí, đối hắn chắp tay nhất bái cho phải lễ, rồi sau đó đạp nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng bay lên lôi đài.

Trước mặt mỹ nhân Trữ Ly Ca cũng khách khí lễ phép, "Cô nương mời ra chiêu." Nhưng đôi mắt đào hoa kia lại khiến nàng trở nên không đứng đắn tí nào.

Triệu Tranh Hồng ở phía đối diện, chỉ cảm thấy người này là một kẻ tuỳ tiện, không biết phép tắc. Nhưng đối diện với gương mặt yêu nghiệt như vậy, nàng cũng bị mê hoặc trong khoảng thời gian ngắn không biết nên ra tay như thế nào?

Trữ Ly Ca cũng là chờ đợi sốt ruột, mỉm cười nhẹ.

"Hắc, tiểu mỹ nhân, làm sao vậy? Luyến tiếc ra tay đánh ta, chẳng lẽ là muốn trực tiếp bỏ qua luận võ chiêu thân, nhào vô lòng ta?"

Triệu Tranh Hồng nghe xong, khuôn mặt nhỏ chợt ửng đỏ, vung roi dài, mắng vài câu, "Cái loại đăng đồ tử nhà ngươi, xem chiêu! Bổn nữ hiệp cho ngươi biết tay."

Trữ Ly Ca vỗ tay tán thưởng, trong tay hoa mai quạt từ từ lay động, dưới chân có gió nhẹ thổi, thân ảnh khẽ chuyển động linh hoạt thoắt cái đã né được mỹ nhân roi dài công kích.

Nàng giang hai tay, người khẽ cong về sau, mũi chân chạm đất, tựa như một cơn gió vô hình né tránh, vừa lui ra sau vừa cười hướng Triệu Tranh Hồng ngoắc ngoắc tay trêu ghẹo, "Tới đây này, tiểu mỹ nhân mau tới đánh ta?"

"Hừ." Triệu Tranh Hồng khinh thường, "Chút tài mọn!" Nàng ném roi dài bay lên, trong chớp mắt liền đuổi kịp Trữ Ly Ca bước chân.

Trữ Ly Ca không chút hoảng hốt, trong tay hoa mai quạt xếp gọn tiêu sái mở ra, như khổng tước xòe đuôi phô trương thanh thế. Triệu Tranh Hồng roi dài lại lần nữa hướng nàng đánh úp lại, Trữ Ly Ca liền vứt ra hoa mai quạt, dùng nội lực khống chế cây quạt làm nó ở giữa không trung xoay tròn, rồi sau đó hoa mai quạt dưới điều khiển của nàng hạ xuống đánh trúng Triệu Tranh Hồng roi dài, cũng đem roi dài quấn quanh cây quạt, nàng lại tiêu sái phi thân tiến lên......

Một tay túm lấy roi rồi xoay người vài vòng, bất tri bất giác liền tới bên cạnh Triệu Tranh Hồng.

Vừa túm chặt roi, vừa trở tay ôm lấy Triệu Tranh Hồng eo nhỏ vào trong ngực, nàng cười tủm tỉm cong môi, vẻ mặt đắc ý, "Tiểu mỹ nhân nha, ngươi vẫn còn quá non."

Phải biết rằng, nàng từ nhỏ liền cùng Tiên Thiên Cảnh 36 cung chủ lớn nhỏ bái sư học nghệ, thử hỏi toàn bộ giang hồ này, có bao nhiêu tên đạo chích có thể là nàng đối thủ.

Đương nhiên người có thể trị nàng ở trên giang hồ cũng nhiều không đếm xuể, Tiên Thiên Cảnh liền có mấy chục cái lớn nhỏ sư phụ nhưng nàng vẫn chịu được đấy thôi.

Triệu Tranh Hồng bị giữ ở Trữ Ly Ca trong lòng ngực, vừa giãy giụa vừa lặng lẽ đánh giá trước mắt "Nam nhân".

Sau đó, Trữ Ly Ca náo nhiệt cũng xem đủ, chơi cũng chơi đủ rồi, tưởng buông tay rời đi, chợt trong lòng ngực nữ tử lại đột nhiên bắt chặt lấy cánh tay của Ly Ca, ngẩng đầu nhìn cha nàng đang ngồi ở khán đài đối diện ngồi đối diện nói một câu.

"Cha, ta thua rồi, không tỉ thí nữa, ta nhất định phải gả cho hắn!"

"Tốt, tốt, tốt." Triệu tiêu đầu tự nhiên là nghe theo hắn bảo bối nữ nhi ý nguyện.

Triệu Tranh Hồng bắt lấy Trữ Ly Ca tay, mang chút tâm tình nữ nhi thẹn thùng hỏi: "Ngươi tên là gì nha? Nhà ở nơi nào? Để ta còn gọi người đưa sính lễ cho ngươi."

Trữ Ly Ca tránh khỏi tay nàng, cười ha hả nói: "Quái nhân thứ 18 của Tiên Thiên Cảnh, không có chỗ ở cố định, tới vô ảnh đi vô tung."

"Đừng úp úp mở mở, mau nói." Triệu Tranh Hồng lại bắt được Trữ Ly Ca ống tay áo.

Trữ Ly Ca rất khó xử, "Ai nha, tiểu mỹ nhân, ta sẽ không cưới ngươi, ngươi đi theo ta, sẽ không hạnh phúc."

Nàng vừa lui vừa giải thích, "Ta chính là tay chân ngứa ngáy, muốn tìm người đánh nhau mà thôi, vừa lúc nhìn thấy ngươi ở trên lôi đài, liền đi lên đánh một trận, ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng coi là thật a!"

Triệu Tranh Hồng đuổi theo không bỏ, "Muốn chạy, không có cửa đâu! Thắng ta phải cưới ta."

Nói xong, hai người lại trên lôi đài đánh tiếp.

Dưới đài vừa rồi còn muốn lên đài luận võ bạch y thiếu niên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biểu muội chẳng lẽ không nhìn ra người nọ là nữ giả nam trang sao?

Ai ~ hắn thở dài, hắn cũng là ở Trữ Ly Ca lên đài cùng hắn biểu muội đánh nhau lộ ra một ít manh mối mới phát hiện thằng nhãi này thế nhưng là nữ giả nam trang.

Trên đài hai người còn đang khí thế ngất trời đánh nhau, dưới đài xem náo nhiệt người đều còn không có tan đi.

Mà không bao lâu, từ thành Tây đại môn truyền đến từng trận tiếng chiêng trống vang trời.

Bắc cương báo tin chiến thắng, Nam An Vương đại thắng, đã khải hoàn hồi triều.

Đoàn quân hùng hậu đã đến cửa thành.

Tiếng vó ngựa dần gần ở bên tai, Nam thành các bá tánh hoan hô bọn họ anh dũng vô song Nam An Vương trở về thành.

Đoàn người vào cửa thành, liền thấy phía trước cách đó không xa Triệu gia tiêu cục cửa đặt cái lôi đài luận võ chiêu thân, cũng tập trung rất nhiều người đến xem, trên lôi đài đang có hai người đánh đến hừng hực khí thế.

Nam An Vương cưỡi con ngựa cao lớn đi đầu nhìn từ trái sang phải ngay từ khi bước vào cổng thành để tìm kiếm bóng dáng một người làm hắn ngày đêm nhung nhớ - Vương phi có hay không đến đón tiếp hắn.

Kết quả...... Nhìn một vòng cũng không có tìm thấy hắn Vương phi bóng dáng.

Không khỏi có chút mất mát, Nam An Vương nhìn lên trên lôi đài, chợt thấy gì đó khiến gương mặt anh tuấn đen lại.

Hắn Vương phi thế nhưng chạy tới nơi luận võ chiêu thân. Nàng muốn sao? Muốn tạo phản à? Vương phi của hắn lộ mặt cũng không sao, nàng như thế nào...... Như thế nào còn nghĩ luận võ chiêu thân, nàng muốn cưới nữ nhân sao?

Hắn tâm can đều đau. Không thích hắn cũng được nhưng ngay cả đợi hắn, nàng cũng không chịu? Thế nào còn chạy ra ngoài tìm nữ nhân? Còn may là nàng chỉ tìm nữ nhân, vạn nhất ngày nào đó nàng ra ngoài tìm nam nhân mua vui, hắn đường đường là Nam An Vương, tôn nghiêm liền bị nàng chà đạp không còn chút gì.

An Lương Tập xoa xoa ngực, cúi đầu hỏi thủ hạ muốn tìm chút an ủi, "Nàng đang làm gì?" Không biết chính mình là phụ nữ có chồng sao?

Hoàng Thạch Vĩ bị hỏi cũng biến ngốc luôn, hắn cũng nhìn thấy người đang luận võ trên lôi đài đúng là nhà hắn Vương gia phủng trong lòng bàn tay Vương phi.

"Này...... Này này thuộc hạ nào biết đâu?" Hoàng thị vệ gãi đầu, bỗng nhiên nhếch môi cười, "Không chừng Vương phi tưởng Vương gia định nạp một vị võ công cao cường thị thiếp đâu!"

An Lương Tập vỗ đầu tên thị vệ đầu heo của mình, rồi sau đó, hắn không chịu nổi việc Trữ Ly Ca ở trên lôi đài bay tới bay lui "đùa giỡn" cô nương nhà người ta.

Cũng chưa bao giờ thấy nàng đối hắn cười vui vẻ như vậy!

Kết quả là, hắn một thân màu bạc huyền khôi giáp lấp lánh dưới ánh nắng mùa xuân rực rỡ , bay đến trên lôi đài, ra tay ngăn lại hai người kia đánh nhau.

Trữ Ly Ca cùng Triệu Tranh Hồng cùng nhìn về phía hắn, nhưng An Lương Tập trong mắt cũng chỉ có Trữ Ly Ca tồn tại.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, tức giận hỏi: "Trữ Ly Ca, nàng không ngoan ngoãn ở trong vương phủ chờ bổn vương hồi phủ rồi hảo hảo hầu hạ bổn vương, nàng chạy tới nơi này làm gì?"

Trữ Ly Ca híp mắt nhìn hắn, "Ai cần ngươi lo? Ngươi cái tấm chiếu rách, ngươi không nên ở Bắc cương sao? Như thế nào có công phu chạy đến nơi này?"

Đương nhiên An Lương Tập sẽ không tại đây nói với nàng, bởi vì nhớ nàng mới có thể nhanh chóng đánh thắng trận rồi ngay lập tực phi ngựa trở về để sớm nhìn thấy nàng.

Cái này đồ ngu ngốc này ~

Trong lòng hắn nghĩ thế, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, liền có vẻ cường ngạnh.

"Hừ, bổn vương là tới bắt nàng hồi phủ, trở về lại hảo hảo quản giáo nàng!" Trước mặt người ngoài, nam nhân vẫn trọng sĩ diện.

"Chỉ bằng ngươi?" Trữ Ly Ca cười ha hả, không tính toán để ý tới hắn, xoay người muốn đi. Lại không kịp đề phòng bị An Lương Tập một phen túm chặt, nàng giãy giụa, nhưng An Lương Tập lần này không có nhường nàng, nam nhân sức lực vẫn lớn hơn, Trữ Ly Ca không tránh được, đành phải mở to mắt hung hăng trừng hắn.

An Lương Tập bị trừng có chút chột dạ, sợ chính mình sức lực lớn, sẽ làm đau nàng, nhưng nếu không gắt gao giữ chặt nàng, nàng khẳng định sẽ so với con thỏ chạy còn nhanh hơn. Đến lúc đó lại không biết nàng muốn chạy đi đâu? Phải chờ mấy ngày mới có thể nhìn thấy nàng? Cho nên lần này hắn khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, cho dù đau cũng phải giữ chặt nàng.

Rồi sau đó, hắn khom lưng ôm lấy Trữ Ly Ca ở trước mắt bao người, sợ người khác hiểu lầm hắn giữa ban ngày cường đoạt dân nữ, hắn khí phách tự hô một tiếng.

"Nam An Vương - An Lương Tập mời Vương phi hồi phủ!"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC