C84 - Q1: Thanh Tuyệt so với Chu Tước còn mạnh hơn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cố Đinh Hương khóc nức nở, chạy về phía Mạc Thanh Tuyệt.

Hiện tại, một cô gái xinh đẹp như hoa, lệ tuôn như mưa, như thỏ con sợ hãi tìm kiếm cái ôm ấm áp, hình ảnh lúc này làm người ta yêu thương vui mắt không thôi. Mười người đàn ông, cũng phải cỡ chín người lập tức mở rộng vòng tay ra ôm lấy mỹ nhân vào lòng.

Đáng tiếc... Mạc Thanh Tuyệt chẳng phải là người thương hương tiếc ngọc.

Mạc Thanh Tuyệt mí mắt không thèm nâng một chút, bàn tay giấu ở ống tay áo hơi động, đem một chút chiến khí âm thầm đánh ra, một khối đá to bị đánh tới dưới lòng bàn chân Cố Đinh Hương.

"Á!" Cố Đinh Hương đang vui sướng vì không bị Thanh Tuyệt cự tuyệt, tưởng rằng sẽ được bổ nhào vào lòng nam nhân mình thích âu yếm, nhưng lòng bàn chân lại tê rần, cả người lao về phía trước, té ngã, miệng cắm đất, trên mặt truyền đến cảm giác đau rát.

"Tiểu thư!" có một hộ vệ áo đen chạy đến, muốn nâng Cố Đinh Hương dậy.

"A, mặt của ta!" Cố Đinh Hương lớn tiếng thét to, đẩy hộ vệ kia ra, lấy tay bụm mặt, đứng lên chạy như bay về lều trại của nàng. Trong nháy mắt nàng liền hiểu được là mặt mình tuyệt đối đã bị thương. Gương mặt bị phá rồi? Tuyệt đối không được á, tuyệt đối không thể làm Mạc đại ca nhìn đến gương mặt xấu xí của mình trong lòng, Cố Đinh Hương nghĩ như vậy, tự nhiên sẽ che mặt chạy như điên quay về lều trại của mình bôi thuốc.

Bạch Phượng Hoa cười đến hai mắt loan loan, nhận bát không của Mạc Thanh Tuyệt đưa qua, bỏ thêm vào rồi trả lại cho hắn.

Nam Cung Vân không lên tiếng, uống hai, ba hớp xong hết bát canh, cũng đem bát không đưa cho Bạch Phong Hoa.

Bang chủ Tiền Tài Bang Hạ Ấp thật lâu mới khôi phục, ánh mắt mang ý phức tạp nhìn Bạch Phong Hoa, đôi môi khép mở vài lần, cuối cùng mới cẩn thận hướng Bạch Phong Hoa nói: "Bạch tiểu thư, vừa rồi hai cái kia là linh hỏa trong truyền thuyết ư? "

Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn lướt qua Hạ Ấp: "Hạ bang chủ biết không ít."

Hạ Ấp đem lời nói đã muốn đến đầu lưỡi nuốt đi xuống, ba người này, cho tới bây giờ, cử chỉ vốn không có che đậy. Toàn bộ mọi người của Tiền Tài Bang đều đã biết cô gái mặt đen này có được bảo vật nhân gian – túi Càn Khôn. Có được túi Càn Khôn, có thêm hai loại linh hỏa, hơn nữa lại là Chu Tước thánh giả của Chu Vũ quốc, người có thân phận như vậy, hắn không chỉ muốn chạm không thể chạm, mà ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ.

Về phần lấy bảo vật, lúc này, bọn họ không cần suy nghĩ nhiều làm gì, đi theo ba người này, điều tra rõ ràng sự tình, trở về lĩnh tiền thưởng của thành chủ cũng đủ rồi.

"Cần làm gì thì làm đi, chưa thấy qua yêu tinh sao, các người còn chưa thấy qua thần thú đó, đã thấy thần thú, có như thế nào thì cũng không thành yêu tinh được." Hạ Ấp đứng dậy, đem người còn vây xem xung quanh đuổi đi ra ngoài.

Một đêm này, trừ bỏ bên Cố Đinh Hương lâu lâu truyền đến vài tiếng mắng đầy tức giận, tóm lại, hết thảy đều thực yên tĩnh.

Trong lều trại Cố Đinh Hương đang nghe hộ vệ giải thích về linh hỏa trong truyền thuyết, đối Bạch Phong Hoa oán hận cao thêm một tầng, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải giết chết cái người quái dị kia, đoạt lấy túi Càn Khôn của nàng, đám linh hỏa kia nếu không chịu nhận nàng làm chủ thì đem bọn chúng tiêu diệt, chỉ là tiểu yêu tinh dùng để luyện đan thôi, có cái gì hiếm lạ đâu.

Hôm sau, khi mọi người thu dọn đồ dùng tùy thân, lại một lần nữa ánh nhìn hâm mộ chiếu đến trên người Bạch Phong Hoa, khi nàng chỉ cần tùy tay quơ một cái đã dễ dàng đem một đống lớn đủ thứ đồ biến thành không.

Trong hành trình của mọi người, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, đã nổi lên gió lớn, tuyết còn rơi lớt phớt như lông ngỗng.

Chiến khí của Cố Đinh Hương chẳng qua là cấp bốn, dù có hộ vệ cõng nàng đi, cả người vẫn không thoải mái, có ý lui bước, lại nhìn đến dáng người tiêu sái phiêu dật của Mạc Thanh Tuyệt ở phía trước, liền cắn răng nhịn xuống.

Chỉ cần có thể được gần nam nhân hoàn mỹ như thần kia, chịu khổ bao nhiêu nàng cũng không sợ. Hơn nữa, nàng còn muốn tìm cơ hội giết chết người quái dị đó.

Giữa gió tuyết, đoàn người đi qua hai đỉnh núi, nếu không phải mọi người chiến khí không tệ, sợ là sớm đã mệt xỉu giữa đường rồi.

Hạ Ấp nhìn thấy sắp đến ngọn núi thứ ba, vừa đi phía trước, vừa quay đầu nói với nhóm ba người Bạch Phong Hoa: "Phía trước có chỗ trao đổi hàng hóa của mấy nhà thám hiểm, ở nơi này các nhà thám hiểm vào núi sẽ giúp đỡ nhau, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây, hồi phục sức lực, đến lúc đó nếu các vị không ngại thì đi nhìn một cái, gặp may có thể tìm ra không ít thứ tốt đó."

"Làm sao vậy?" Hạ Ấp quay đầu nhìn về phía Hồng Nương, thấy người luôn không sợ trời, không sợ đất như nàng mặt lại trắng bệch.

Nhìn theo tầm mắt của Hồng Nương, Hạ Ấp nhất thời hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Phong Hoa nhìn mọi người trừng mắt ngây ngốc đứng ở đỉnh núi, nhíu nhíu mày, bước nhanh tới, theo tầm mắt mọi người hướng đến phía dưới, chỉ liếc mắt một cái, lòng Bạch Phong Hoa liền lạnh xuống.

Một cái rồi một cái khe rãnh sâu không thấy đáy hỗn độn phân bố ở đáy cốc, màu trắng tuyết đọng bao trùm mọi dấu vết, cũng chặn hết đường sống, nhưng vẫn không trở ngại tầm mắt chút nào, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra được phía dưới tuyết đọng là nơi thảm thiết vô cùng, nơi đó từng được gọi là doanh địa sao? Giờ đã muốn không thể dùng từ "đống hỗn độn" để gọi, căn bản chính là thảm thiết, tình trạng thảm thiết như vậy, phía dưới còn có người sống sao?

Tiểu Mộc ở trong đầu Bạch Phong Hoa thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Bạch Phong Hoa, hay là đi về trước đi, xem ra Bích Lãng đã muốn cuồng bạo hoàn toàn, nếu không ai có thể đủ sức thu phục nó, ngươi không mang nó đi được đâu ."

"Đúng vậy, đúng vậy" Khốc Khốc vội vàng phụ họa: "Cái tên kia rất biến thái, cho dù nhận chủ nhân, không bao lâu cũng sẽ phản phệ, mỗi người chủ nhân của nó, cuối cùng, đều chết vì nó phản phệ, ngươi nhất định sẽ không thích nó đâu."

Bàn tay trần bị gió thổi đột nhiên được bao phủ bằng cảm giác ấm nóng, Bạch Phong Hoa theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt nhộn nhạo mà ôn nhu của Mạc Thanh Tuyệt, tâm tình phiền chán lập tức bình tĩnh lại, Bạch Phong Hoa có chút mất tự nhiên nhìn nhìn bàn tay của mình đang bị Mạc Thanh Tuyệt cầm lấy, do dự, muốn kéo tay mình lại, Mạc Thanh Tuyệt lại nói: "Đi, chúng ta đi xuống xem".

Nắm thật chặt tay, Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu cười, thế này mới buông tay Bạch Phong Hoa, hai người nhìn nhau mỉm cười, thả người hướng về đáy cốc.

Tầm mắt Nam Cung Vân vừa rồi đều là thẳng nhìn chằm chằm hai người phía trước kia, tay nắm tay, ngực lại bắt đầu xuất hiện một trận rồi một trận thắt ngực nhanh, theo bản năng lấy tay xoa xoa ngực, vì sao nơi này thật khó chịu, vì sao lại bắt đầu thở dốc.

Cố Đinh Hương ghé vào bên mình hộ vệ, khuông mặt bi thương như kéo dài ra, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm đôi nam nữ sóng vai đi xa dần. Tại sao? Tại sao người quái dị kia có thể làm cho Mạc đại ca cười với nàng? Tại sao Mạc đại ca lại nắm tay người quái dị như nàng? Đúng rồi, nhất định kẻ quái dị đó đã kêu hai yêu tinh do nàng nuôi đi mê hoặc tâm trí Mạc đại ca, cho nên Mạc đại ca mới có thể lạnh nhạt với mình. Họ Bạch kia, ngươi chờ đó, ta nhất định làm cho ngươi có đến mà không có về, Mạc đại ca là của ta, của ta, của ta, trong lòng Cố Đinh Hương điên cuồng gào lên, nỗi ghen tị giống như cỏ dại điên cuồng lan tràn, không thể ức chế được.

Đi đến doanh địa dưới đáy cốc, thoạt nhìn thì gần nhưng đi mới thấy có chút xa, hai người Bạch Phong Hoa và Mạc Thanh Tuyệt cũng không thi triển hết thực lực, chỉ chạy với tốc độ nhanh hơn một chút so với người của Tiền Tài Bang phía sau.

Từ đỉnh núi nhìn xuống phía dưới đã làm cho người ta kinh tâm động phách, nhìn gần lại càng làm người ta lạnh khắp cả người, mọi người ở đây, trừ đi Cố Đinh Hương được cõng, thì mấy cái khe rãnh rộng hai ba thước cũng không thể tạo thành chướng ngại gì cho được.

Tiền Tài Bang có phương thức xử sự của mình, không cần người đốc thúc, vừa đến đáy cốc liền tự giác phân chia công việc, rất nhiều người trước tiên đi tìm người sống.

"Đến thế này thì không thể có người đủ khả năng làm nổi." Đứng ở trên bờ rãnh không thấy đáy, Hạ Ấp thở dài, hướng một bên Bạch Phong Hoa và Mạc Thanh Tuyệt nói: "Không biết hai vị có thể nhìn ra manh mối gì?"

Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn lướt qua Hạ Ấp: "Hạ Bang chủ nói đùa, các người thường xuyên hoạt động ở Băng Sơn mà nhìn không ra được cái gì, chúng ta bất quá là mới vào Băng Sơn lần đầu, làm sao có thể biết là đó cái gì?"

"Không biết liền nói thẳng không biết đi, tìm sâm mã lấy cớ á, ngu ngốc chính là ngu ngốc, ngay cả địa chấn cũng nhìn không ra." Cố Đinh Hương bén nhọn trào phúng, hai mắt phun hỏa nhìn tay Bạch Phong Hoa, vừa rồi Mạc đại ca đã cầm bàn tay đó.

Địa chấn? Địa chấn có thể làm cho đáy cốc bị cắt thành như vậy?

Hạ Ấp há miệng thở dốc, đem lời nói nuốt trở vào, nhóm ba người của Chu Tước thánh giả họ Bạch không thể trêu vào, đại tiểu thư Cố gia hắn cũng không thể động, cho nên hắn vẫn nên im lặng là vàng.

Trên mặt Bạch Phong Hoa hiện lên một tia ánh sáng lạnh nghiêm trọng, lại cho đối phương một cái mỉm cười sáng lạn, xoay người cấp tốc đánh về phía hắc y hộ vệ đang cõng Cố Đinh Hương. Nàng ngưng tụ chiến khí, liền đánh xuống một chưởng, thừa dịp đối phương tránh qua, thân hình nhoáng lên một cái, Bạch Phong Hoa đã vọt đến phía sau đối phương, một tay kéo Cố Đinh Hương xuống dưới, giữ người đứng ở ngay bên bờ khe rãnh, giữ tay rồi đẩy Cố Đinh Hương ra ngoài.

"Á, ngươi làm gì vậy? Mau, ngươi mau thả ra, buông ta ra, ngươi có nghe hay không người quái dị kia, mau buông ta xuống, bằng không ta gọi người giết ngươi!" Dưới chân, là vực sâu vạn trượng không thấy đáy, Cố Đinh Hương sợ tới mức kêu loạn cả lên.

"Thả ngươi đi xuống?" Bạch Phong Hoa cười tà: "Tốt, này là do chính ngươi yêu cầu đó." Nói xong, Bạch Phong Hoa sạch sẽ lưu loát thả tay Cố Đinh Hương ra.

"Á..." Cố Đinh Hương thê lương kêu thảm, rơi hướng đáy vực.

Hạ Ấp yên lặng làm ngơ, vờ như cái gì cũng không có thấy, đắc tội Cố đại tiểu thư, hắn cùng lắm về sau không ở thành Băng Xuyên nữa, nhưng nếu đắc tội với Chu Tước thánh giả có thực lực cao thâm này, sợ là sống cũng chẳng sống nỗi.

Tuy rằng Bạch Phong Hoa đem Cố Đinh Hương quăng xuống, nhưng những hộ vệ bị ràng buộc vẫn bảo vệ nàng ta từng giây, thấy tình huống như vậy, vội vàng phi thân chạy đến, ra tay đem người cứu về, mọi người thở phào một tiếng.

Nhìn hoa dung thất sắc xụi lơ trên mặt đất, không khống chế được Cố gia đại tiểu thư, Bạch Phong Hoa chán ghét nhìn tay mình lắc lắc, ánh mắt biểu đạt rõ ràng ý nghĩ đụng phải tay Cố Đinh Hương thực bẩn, không thoải mái chút nào, tiếp theo liền lạnh nhạt nói: "Nếu ta lại nghe được từ cái miệng thối của ngươi những lời ta không muốn nghe đến, ta cam đoan, tiếp theo, ai cũng sẽ không cứu ngươi được."

Cố Đinh Hương run run cuộn mình lại, trong mắt hiện lên ý oán độc càng sâu hơn, làm đại tiểu thư thành Băng Xuyên, từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mọi người đều y theo ý nàng, cho dù là thành chủ hiện tại đều phải nhường nàng, vẫn cảm thấy trời số một ta số hai, Cố đại tiểu thư khi nào chịu qua khuất nhục.

Tuy rằng trong lòng vẫn đang nguyền rủa, nhưng trên mặt Cố Đinh Hương lại tỏ vẻ thật tội nghiệp nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt, cầu cứu chàng, ánh mắt nàng vừa mới dời qua, sắc mặt lại phút chốc thay đổi, đơn giản là Mạc Thanh Tuyệt căn bản không nhìn nàng ta, mà là mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa.

Cố Đinh Hương gắt gao nắm chặt tay, ở trong lòng lớn tiếng hò hét : "Người quái dị, ngươi chờ, ta nhất định trả về gấp trăm, gấp ngàn lần".

Bạch Phong Hoa đánh giá bốn phía tình huống thảm thiết, hơi hơi nhíu mày, Bích Lãng kiếm quả nhiên không phải loại tốt gì, cư nhiên ở trong này đại khai sát giới, thế gian thế mà lại có thần khí hung tàn như vậy!

"Bang chủ, các huynh đệ không có tìm được người sống." Hồng Nương nhẹ nhàng dừng bên người, vẫn mang theo ý cười quyến rũ, khó được lúc nghiêm trang.

"A, bang chủ, nơi này còn có người sống." Hồng Nương vừa dứt lời, bên kia truyền tới tiếng gọi lớn của Trang Nghị.

Tên đại hán chết tiệt chỉ biết đối nghịch với nàng, Hồng Nương mày liễu dựng lên, hừ lạnh một tiếng: "Còn sống thì đưa ra, kêu gì mà kêu, không sợ hù chết người à?"

Thần kinh Trang Nghị vốn cứng, không hề chú ý đến lời khiêu khích của Hồng Nương, đã đem nam nhân còn sống phía dưới phế tích đưa ra, nhìn kỹ lại, đột nhiên liền ha ha cười phá lên: "Hồng Nương, mau tới đây nhìn một cái, này không phải là tướng công nhà ngươi?"

"Tướng cái đầu mẹ ngươi á!", mũi chân Hồng Nương đá một hòn đá to, bay về phía Trang Nghị.

Trang Nghị mang theo một nam nhân vẫn dễ dàng tránh tập kích của Hồng Nương, bay qua hai ba cái khe rãnh, đem người sống sót dẫn lại đây.

Người bị Trang Nghị giữ trong tay trên người thương khắp nơi, nam tử chật vật không chịu nổi hướng Hồng Nương hữu khí vô lực vẫy vẫy tay: "A, Tiểu Hồng Nương, đã lâu không thấy, ngươi vẫn như cũ, vẫn tuấn tú nha."

Hồng nương ngẩn ra, lập tức nở nụ cười lạnh: "Lão lưu manh nhà ngươi như thế nào còn chưa có chết?"

Nam tử che vết bầm tím trên mặt, tươi cười nói: "Ta không thể chết, ta chết, ai thương ngươi đâu."

"Thương cái đầu mẹ nhà ngươi, hôm nay bà đây sẽ khiến cho ngươi thương đủ!" Hồng Nương cao giọng, tức giận mắng, một cước lại một cước, không lưu tình chút nào, chuyên môn nhắm ngay miệng vết thương của nam tử mà đá.

Trang Nghị chậc chậc hai tiếng, đem nam tử đẩy lên trên: "Đá thực dữ, bất quá, Hồng Nương, ngươi còn đá nữa là ngươi phải thủ tiết luôn đó."

"Ta thủ tiết liên quan quái gì đến ngươi, cút một bên cho ta." Hồng Nương trở lại một câu xong liền cho Trang Nghị một quyền.

"Đồ đàn bà hung dữ, hèn gì bị bỏ." Trang Nghị la hét, xoa xoa ngực mơ hồ đau đau, đứng ở một bên, nhìn Hồng Nương tiếp tục ngược đãi nam tử nọ.

Xem trò khôi hài trước mắt, Hạ Ấp đau đầu nâng tay vịn trán, hướng mấy người Bạch Phong Hoa giới thiệu: "Vị này là chồng trước của Hồng Nương, là nhà thám hiểm đơn độc có tiếng số một, số hai, tên gọi là Hồng Lang."

Bạch Phong Hoa hứng thú nhìn Hồng Lang bị đánh cho thương càng thêm thương, lại vẫn như cũ cợt nhả, bông đùa. Nàng tuy rằng không có tham gia đi sưu tầm, nhưng nhìn doanh địa ở sơn cốc, có thể nói là tìm không ra một nơi nguyên vẹn, vậy mà nam nhân này lại có thể sống sót, người này thật không đơn giản.

"Hồng Nương, đủ rồi, dừng tay cho ta, ngươi đi kêu Hạ Băng tới giúp Hồng Lang huynh đệ xử lý miệng vết thương đi." Hạ Ấp ra phía trước, khéo léo đẩy Hồng Nương cách ra Hồng Lang.

Hồng Nương bực bội giận dữ, nhưng vẫn nghe theo, chạy đi kêu y sư đi theo đoàn.

Bạch Phong Hoa nhướng nhướng mày, Hạ Ấp này, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chiến khí cũng bất quá là cấp bảy, nhưng một Hồng Nương kiệt ngạo bất tuân với một Trang Nghị thường xuyên vô kỷ luật đều rất nghe lời hắn, người này cũng không đơn giản á.

Hạ Ấp ngồi xổm, đem áo khoác của mình choàng cho Hồng Lang đang quần áo tả tơi, cười nói: "Theo lý thuyết, trước vẫn là làm cho Hồng Lang huynh đệ nghỉ ngơi tốt, nhưng tình huống nơi này thật sự nhìn thấy thôi đã kinh người, không biết Hồng Lang huynh có thể hay không nói cho chúng tôi biết, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Cảm tạ huynh đệ." Hồng Lang cố gắng ngồi dậy, trên mặt như trước lộ vẻ tươi cười bĩ bĩ: "Nói thật, tôi cũng thực muốn biết, nơi này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nếu không phải đêm qua tôi không đi ra, tránh ở trong phòng ngủ, tôi nghĩ, hiện tại tôi đại khái đã là cái xác không hơn."

"Hồng Lang huynh!" Hạ Ấp hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Lang, chậm rãi nói: "Mọi người đều là biết gốc gác chuyện này, mấy câu dỗ con nít không cần nói, dù cho là bảo vật, huynh nếu không biết là gì thì cái gì cũng chưa làm."

Hồng Lang ánh mắt lóe lóe, tầm mắt lướt qua Hạ Ấp bả vai, dừng ở lẳng lặng đứng nơi đó ba người nhóm Bạch Phong Hoa: "Ba vị lạ mặt kia hình như không phải người Tiền Tài Bang của Hạ huynh."

"Nếu Bạch tiểu thư, Mạc công tử cùng Nam Cung công tử nguyện ý ra tay giúp đỡ, ta đảm bảo, bảo vật kia khẳng định chạy không thoát, chỉ sợ bảo vật của huynh người ta không xem vào mắt." Hạ Ấp vỗ vỗ Hồng Lang bả vai, liếc mắt qua.

Hồng Lang trầm mặc một lát, rốt cục vẫn là quyết định tìm đồng bạn, không thể nghi ngờ danh dự nghiệp nội của Tiền Tài Bang vẫn là lựa chọn tốt, bản thân bị trọng thương, nếu không ai giúp đỡ, sợ là ngay cả núi đều không ra nổi.

"Mặc kệ các người tin hay không, tôi xác thực không biết kia là cái gì, chỉ biết nó rất lợi hại." Hồng Lang chậm rãi tự thuật, trong mắt ánh sáng dần dần cuồng nhiệt lên: "Tôi đã đuổi theo nó hơn một tháng, tận mắt thấy nó hủy diệt các doanh địa, tôi đoán, kia có lẽ chính là thần khí trong truyền thuyết."

"Thần khí?" Hồng Nương vừa mới lôi kéo y sư quay lại cùng với người của Tiền Tài Bang đang ở phụ cận trăm miệng một lời kêu lên.

"Vị này, Hồng Lang huynh đệ, không biết ngươi có thể hay không kể lại rõ một chút." Bạch Phong Hoa đi tới, cười tủm tỉm, từ theo trong lòng lấy ra một viên Thiên Tâm Đan, đặt ở Hồng Lang trước mặt.

Nhìn Bạch Phong Hoa hai giây, Hồng Lang nở nụ cười, hứng thú lấy Thiên Tâm Đan, nuốt xuống, cái gì cũng chưa nói, ngay tại chỗ ngồi xuống.

Bạch Phong Hoa cũng không ngại, lấy ra dụng cụ cắm trại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Thiên Tâm Đan hiệu quả trị liệu là rõ ràng , thời gian bất quá là ly trà nhỏ, Hồng Lang có thể tự đứng lên, thay đổi xiêm y sạch sẽ do Hạ Ấp tìm cho hắn, Hồng Lang gặp Bạch Phong Hoa nói: "Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?"

"Ăn chén canh?" Bạch Phong Hoa đưa qua chén canh vừa mới nấu tốt, cười tủm tỉm hỏi lại: "Ngươi có biết cái gì?"

"Tiểu cô nương này thật thú vị." Hồng Lang ha ha phá lên cười, tiếp nhận bát uống một ngụm, thoải mái nheo lại ánh mắt: "Đã lâu chưa ăn đến thứ tốt như vậy."

"Đa tạ khích lệ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, như thế nào?" Bạch Phong Hoa vỗ vỗ Nam Cung Vân bất mãn vì canh của mình bị đoạt, dùng một cái cánh gà nhét vào bàn tay đang rục rịch của sư huynh, cứu Hồng Lang một mạng.

"Đúng thế, tôi còn thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu." Hồng Lang ăn canh, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Ban đầu, lúc tôi chú ý tới nó, là lúc tôi ở núi rừng phương bắc phát hiện ra một đội thám hiểm bị vũ khí không rõ tên chém cho huyết nhục mơ hồ..."

Hồng Lang nói xong đã là hết vài canh giờ sau, dự thính Hạ Ấp nghe còn hứng thú, Bạch Phong Hoa thì lại buồn ngủ.

"Tiểu cô nương, bảo tôi nói cho nghe, cô lại ngủ." Hồng Lang có chút không hờn giận trừng mắt nhìn người vừa ngáp một cái, từ buồn ngủ tỉnh lại, không coi ai ra gì, vặn thắt lưng Bạch Phong Hoa.

"Ai nói ta không có nghe?." Bạch Phong Hoa xoay trái phải khớp cổ, nhìn Hồng Lang liếc mắt một cái: "Chẳng phải là một đường hướng tây đánh thẳng về phía trước, buổi tối sẽ tỏa ra ánh sáng bảy màu, sau đó đem toàn bộ người thấy nó làm thịt, sau đó còn tùy nó có hứng hay không nhân tiện đem doanh địa cũng phá hủy nốt, chỉ bao nhiêu thôi cũng đáng cho ngươi kể tới nửa đêm, được rồi, mọi người đều gột rửa rồi ngủ đi, tan họp, tan họp!"

Hồng Lang khóe miệng giật giật, cho Hạ Ấp một cái ánh mắt: cô nàng này thật sự có thể giúp được sao?

"Ta giúp được hay không giúp được, sao ngươi không tự thể nghiệm một chút?" Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Thân mình Hồng Lang run lên, trong lòng căng thẳng, căn bản là mình không có đem câu nói kia nói ra, vì sao cô nàng này lại biết mình nghĩ cái gì, nàng ta tựa hồ có chút không đơn giản.

"Chúng ta đừng quấy rầy Bạch tiểu thư nghỉ ngơi nữa, đúng rồi, ngươi còn chưa nói hết cho ta nghe." Hạ Ấp một tay nắm lấy Hồng Lang kéo đi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay Nam Cung Vân, nhanh chóng rời khỏi lều trại của Bạch Phong Hoa.

Ngày kế tiếp, mọi người dựa theo phỏng đoán của Hồng Lang,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net