Chương 162. Như trăng tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162. Như trăng tỏ

Lúc Duệ Song Tử tỉnh lại đã đương lúc xế chiều. Ánh trời màu cam rực rỡ len lỏi qua khung cửa, tạt lên đôi mắt của chàng, khiến chàng nhíu mày rồi từ từ mở dần đôi mắt để nhìn rõ tình cảnh.

Tào Sư Tử biết chàng tỉnh lại sẽ làm loạn, có khi một thân phi ngựa quay lại tiểu viện cháy rụi ấy chỉ với lí do tìm Giản Xử Nữ dù đã tìm vô số lần. Cho nên nhân lúc chàng vẫn còn bất tỉnh, chàng ta liền trói chàng lại. Giờ phải dùng bạo lực, may ra yên phận.

"Tỉnh rồi?"

Duệ Song Tử không gây náo, lại cũng không lớn tiếng với chàng ta làm gì.

Chàng đơn giản thốt một câu với nét mặt vô cùng lạnh tanh: "Thả ta ra."

Cạch, tách trà được đặt xuống bàn. Bầu không khí vì tiếng động ấy đột dưng lặng như tờ, cảm giác yên ắng làm Kham Bảo Bình muốn nghẹn ứ. Nàng biết mình không thể xen vào, vậy nên chỉ lẳng lặng quan sát. Thế nhưng nhìn vẻ mặt cọc cằn của Tào Sư Tử rồi nét mặt lạnh tanh của Duệ Song Tử, giờ nàng mới ý thức rõ bầu không khí này có phần căng thẳng.

Họ không có ý nhường nhau.

"Thả đệ ra, đệ làm gì?"

Dù biết thừa câu trả lời nhưng Tào Sư Tử vẫn muốn nghe từ miệng chàng.

"Tìm Giản Xử Nữ."

Chàng ta giữ chặt tách trà, chẳng mấy chốc tách trà liền vỡ nát. Mảnh sứ sắc bén cứa vào từng ngón tay, ứa ra mấy giọt máu đỏ. Rồi chàng ta trút hơi thở.

"Không phải đệ chẳng tìm được sao? Ta cũng đã cùng đệ tìm. Giản Xử Nữ căn bản không ở đó, đệ vì cớ gì lại cố chấp đến như vậy? Hơn nữa nàng ta nào là hạng kém cỏi không tự thoát?"

Duệ Song Tử thoáng im lặng. Phải... nàng ta nào là hạng kém cỏi! Nhưng với tình trạng như sống dở chết dở đấy, dù có là hạng tài giỏi tới độ nào cũng không thể chống lại được tiếng gọi của cái chết. Nàng ta cơ thể suy nhược, võ công còn không dùng nổi, độc trong người lẫn mê nương đọng lại chưa tan. Thử hỏi làm sao chàng không lo lắng, không thấy yên tâm?

Với đám lửa đó, dù không muốn thừa nhận nhưng Giản Xử Nữ vốn dĩ không thể tự mình thoát khỏi, trừ phi nàng ta thật sự tự ý vận công. Chính vì vậy chàng mới càng thêm lo lắng gấp bội.

"Nàng ấy không thể..."

Giọng chàng nhỏ nhưng vẫn nghe ra từng chữ. Tào Sư Tử không hiểu, cớ gì lại không thể? Chẳng nhẽ suốt đường đồng hành họ gặp phải bất trắc gì ư?

"Nàng ấy không thể."

Tào Sư Tử suýt xoa vầng thái dương. Cảm giác như nếu nói thêm câu nào, chàng ta sẽ thật sự nổ tung. Hiện tại chàng một chút chẳng bình thường.

"Duệ Song Tử."

Chàng ta giật thót, đảo mắt sang phía Kham Bảo Bình. Bỗng dưng nàng im lặng sau khi gọi chàng. Đến ánh nhìn cũng chẳng buồn nhìn thẳng làm gì.

Rồi nàng lại lên tiếng: "Giản Xử Nữ và ngươi có quan hệ gì? Tỷ ấy trong lòng ngươi, quan trọng đến nhường nào?"

Đồng tử chàng nở rộ.

Chàng bắt đầu tự hỏi bản thân: Giản Xử Nữ thật sự quan trọng sao? Có thể quan trọng đến nhường nào chứ? Kỳ thực chàng không rõ lòng mình. Mãi đến khi Kham Bảo Bình thốt lên câu hỏi này, chàng bất giác nhận ra trước nay chưa từng nghĩ thử xem quan hệ của cả hai là gì một cách nghiêm túc.

Chàng chỉ đơn giản nghĩ cứu nàng rồi chờ nàng bình phục liền rời đi không từ mà biệt, chỉ đơn giản nghĩ mai sau vĩnh viễn không nên gặp lại. Nhưng... lý do gì khiến chàng phải cứu nàng ấy, lý do gì khiến chàng phải chăm lo cho nàng ấy và lý do gì khiến chàng bỗng dưng thấy sợ hãi vì đám cháy đó chứ.

Đáng ra... chàng nên hận nàng. Bởi vì những tổn thương đó khiến chàng bị bóp chặt đến không thể cất thành lời. Bởi vì nàng từng chĩa mũi thương về phía chàng, thật sự muốn giết chàng. Và bởi vì nàng thà tin tưởng lời Kham Ma Kết nói còn hơn tin tưởng chàng.

Sau cùng sự áy náy, nỗi vô vọng suốt ngần ấy năm luôn bủa vây chàng chỉ vì năm năm trước liền tan biến. Vĩnh viễn, chàng vĩnh viễn không thể xóa nhòa hình ảnh ngày ấy. Không chỉ có sự tàn nhẫn của Hoàng Đế mà còn có mũi thương mang đầy sát ý của nàng.

Những chuyện đó sớm đã như trăng tỏ, vậy mà chàng vẫn nguyện ý cứu nàng rồi chăm lo cho nàng. Nghĩ lại chàng mới cảm thấy cực kì nực cười.

Nhưng…

Xin lỗi, xin lỗi ngươi.

Gặp ngươi không phải mơ.

Hiên Hải, ta muốn đến đó.

Ngươi bị thương, ta tự xuống.

Việc dựa dẫm và lợi dụng ngươi... ta không làm được. Ta không thể, không thể lại gây thêm bất kì sai trái nào.

Từng lời nói, từng cử chỉ và từng bộ dạng của Giản Xử Nữ luôn khắc sâu vào trong tâm trí của chàng. Chính bởi những điều nhỏ nhặt ấy đã làm trái tim chàng trở nên nóng bừng và ấm áp. Vốn dĩ, vốn dĩ chàng chỉ đơn thuần không muốn thừa nhận. Rằng việc nàng có giết chàng hay không, chàng có hận nàng hay không... căn bản không còn quan trọng nữa. Chỉ cần nàng vẫn sống, chỉ bấy nhiêu đó chàng đã thấy mãn nguyện. Ít nhất... suốt thời gian qua việc tin nàng còn sống chẳng còn là chuyện viển vông.

Thấy Duệ Song Tử im lặng một lúc đã lâu, xem ra là nàng đã quá nhân hậu khi nghĩ rằng chàng có chút tình cảm nào đó đối với Giản Xử Nữ. Hoặc là… chàng của hiện tại không giống năm năm trước, bây giờ chàng có thể điên cuồng vì người mình thương. Cũng vì Tào Sư Tử mong nàng tin chàng, tin chàng đã đổi thay dù quá khứ ra sao. Nhưng dáng vẻ lưỡng lự rồi suy nghĩ của chàng khiến ý nghĩ của nàng đột dưng tan biến. Có lẽ Duệ Song Tử vẫn là Duệ Song Tử, vẫn tàn nhẫn, vẫn có thể ngó lơ sinh mạng của một người.

san


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net