Chương 165. Cảm giác bất an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 165. Cảm giác bất an

Hoàng thành khoác lên gam màu xám xịt, mưa máu gió tanh không biết đến khi nào mới dừng lại. Kham Ma Kết từ lúc có quyền hành trong tay luôn tích cực ổn định thế lực. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Với cái lý đó, chàng không ngần ngại khiến hoàng thành thành biển máu. Vô số kẻ trung thành với Hoàng Đế đều phải bỏ mạng vì hai chữ trung nghĩa. Chàng dò xét mọi nơi trong kinh thành, không bỏ qua bất kì chốn nào. Hoàng Đế trên cao tuy thấy rõ tường tận nhưng lực bất tòng tâm, không thể làm gì hơn. Nếu lão chỉ bởi thương tiếc cho quần thần tận tụy vì lão, cứu được người này không đồng nghĩa với việc người khác được sống.

Rầm.

Sấm chớp vang trời. Thoáng chốc cơn mưa ghé ngang, rửa trôi những vũng máu tanh tưởi. Kham Ma Kết tay cầm chiếc ô khẽ nâng cao ngắm trời, đêm đen không sao, hạt mưa nặng trĩu. Có lẽ từ lúc đi trên con đường chông gai này, định sẵn chàng luôn phải chứng kiến những việc tàn nhẫn, làm những chuyện vô tình. Chỉ có như vậy... mục đích của chàng mới như ý nguyện.

"Vương gia!"

Dạ Du từ phía sau đi tới, đứng nép ở bên, cúi đầu cung kính. Chàng chẳng liếc mắt nhìn hắn, tâm trí hình như đang trôi nổi giữa không trung. Thấy chàng im lặng hồi lâu, hắn mới dám lên tiếng: "Tâm trạng Vương phi gần đây không tốt. Trước khi đi ngủ luôn dùng thuốc, cứ như vậy đã bốn ngày."

Kham Ma Kết hắt một hơi thở dài, như muốn đem tâm tư phiền muộn đều lôi ra ngoài. Mấy ngày này vì chính sự mà chàng luôn dậy sớm về muộn. Dường như không có thời gian ở bên Tịnh Kỳ và nàng. Mới sáng khi trời vẫn còn tờ mờ, dù buồn ngủ đến độ hai mắt như muốn dán chặt vào nhau nhưng Tịnh Kỳ vẫn ráng gượng dậy thay mặt "mẫu thân" đòi hai chữ công bằng. Hài tử có lý của hài tử. Chỉ là Tịnh Kỳ trước nay trong mắt chàng luôn là đứa trẻ ít nói, vậy mà vì mẫu thân lại không tiếc chữ nghĩa, đem hết thảy vốn liếng có được để đôi co với phụ thân mình. Ngẫm ra mới thấy hài tử này đặt mẫu thân lên vị trí cao nhất, không ai sánh được cả.

"Còn lại tự ngươi xử trí."

Chàng thốt lên một câu, Dạ Du lập tức ngầm hiểu đây là muốn hắn giải quyết toàn bộ. Hắn chỉ gật đầu cho có lệ, bộ dạng tuy mệt mỏi nhưng vẫn cam tâm chấp nhận. Hoàng Đế bây giờ không khác gì bù nhìn, một số quần thần có tuổi đóng vai trò trụ cột đều đã bị tàn sát, chàng cũng không nhất thiết phải đích thân đi xử lý từng chuyện. Một mình Dạ Du, sát thủ cỏn con không có địa vị cũng có thể làm nên chuyện ở chốn kinh thành này nhờ cái danh.

Kham Ma Kết bắt đầu lê bước. Khóe môi cong cong như biểu lộ sự đắc ý.

Dòng nước đen láy sóng sánh trong chén, Na Lạp Thiên Bình hơi lơ đễnh nhưng cũng không hiểu vì sao bản thân lại đánh rơi chén thuốc. Lồng ngực dần dâng trào lên thứ cảm xúc kỳ lạ, hệt như nỗi bất an đang cuồn cuộn trong tâm trí. Nàng vội vàng hạ thấp người với ý định nhặt mảnh vỡ, nhưng vừa chạm vào liền chảy máu.

"Nàng làm sao vậy?"

Kham Ma Kết nắm chặt cổ tay nàng. Quả thật Dạ Du nói không sai, trạng thái của nàng thật bất thường. Mất một lúc nàng mới nhận ra mọi việc.

Dòng máu đỏ tươi tuôn xuống từng chút. Mảnh vỡ của chén thuốc cứa vào ngón tay nhưng nàng lại chẳng cảm nhận được cơn đau. Lúc định thần, Kham Ma Kết đã ở trước mặt. Chàng thở dài, sau đó nhanh chóng dìu nàng đứng dậy. Giọng điệu thốt lên vừa trách móc vừa dịu dàng, sợ nàng tủi thân cũng sợ nàng giận.

"Sơ ý làm vỡ thì thôi, cứ để nha hoàn dọn dẹp, nàng không động tới làm gì!"

Na Lạp Thiên Bình chỉ nở nụ cười nhạt nhòa, hoàn toàn xem mấy lời chàng nói là vô nghĩa. Tâm trí nàng hình như không ở đây. Chàng không phải không nhìn thấy, chẳng qua là đang nghĩ thử xem điều gì làm nàng biến thành bộ dạng này. Càng nghĩ chàng càng như muốn phát điên.

Chàng liền ngoạm lấy ngón tay của nàng mà liếm mút. Nàng giật thót, mau chóng rút tay về nhưng không thành. Ánh mắt của chàng sâu hoắm và sắc lẹm, hệt như đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Chỉ là nàng đang dần chìm vào cảm giác bất an.

"C..Chàng... dừng lại!"

"Nàng không chú ý đến ta."

Kham Ma Kết buông tha cho nàng, lại không quên bày dáng vẻ vờ giận hờn.

"Chàng đừng giở thói trẻ con! Là ai suốt mấy ngày qua đều không về?"

Chàng chợt phì cười.

"Thiếu ta, nàng không thể ngủ?"

Na Lạp Thiên Bình không ngần ngại liền đáp lại: "Đồ vô liêm sỉ."

"Có là vậy đi nữa thì ta cũng chỉ vô liêm sỉ với mỗi nàng." - Chàng dang rộng hai tay, nói tiếp: "Nào, lại đây!"

Vòng tay chàng kỳ thực ấm áp nhưng cũng lạnh lẽo muôn phần. Trước đây nàng từng rất hạnh phúc khi nằm gọn trong lòng chàng. Giờ thì tất cả việc đó đều chẳng còn nghĩa lý gì, nàng như muốn chạy trốn khỏi hiện thực. Thế mà càng chạy trốn, mọi thứ càng trở nên tệ hại. Nàng không biết phải đối diện với những việc này ra sao, cảm giác bất an cứ luôn thường trực tâm trí nàng, dai dẳng đến mức làm nàng không thể chợp mắt mỗi khi đêm về.

san


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net