Chương 15.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon vừa cùng Tiffany về tới nhà đã chạm mặt Baekho. Taeyeon càng ngày càng bị hắn làm phiền đến phát điên. Lại là chuyện khỉ gì nữa đây không biết.

Baekho vừa ngẩng đầu thấy Taeyeon liền chạy lại bắt lấy tay "Em vì sao lại bỏ về? Anh làm xong mang ra lại chẳng thấy em đâu? Em không nên làm vậy chứ."

Taeyeon cũng thấy bản thân đôi chút có lỗi, nhưng cô đâu phải là tự ý bỏ đi "Em..." Taeyeon chưa kịp nói gì đã bị Tiffany cắt ngang "Cậu làm ơn tránh đường."

Hắn nhìn Tiffany cười khẩy một cái "Cô là ai?"

Vẻ mặt căng thẳng của cả 2 bấy giờ khiến Taeyeon ở giữa vô cùng khó xử "Cậu ấy là bạn em, Tiffany."

"Bạn thì cứ việc vào trước. Anh nói chuyện với Taeyeon một tí." Baekho phẫy phẫy tay ý đuổi đi.

Tiffany nhìn hắn khẽ cau mày, không biết trong đầu đang nghĩ gì, lập tức dán môi vào Taeyeon đang đứng trước mặt hắn, tiếp lời "Nhìn kĩ chưa? Đích thị không phải bạn." Nói xong dắt Taeyeon một mạch vào nhà.

Baekho phía sau đứng đờ ra như người chết vậy. Tự hỏi chuyện hi hữu gì vừa xảy ra trước mắt.

Taeyeon bị Tiffany làm cho khó xử chồng chất khó xử. Chuyện vốn đã phức tạp, cậu ấy còn làm cho nó rắc rối thêm. Càng nghĩ càng đau đầu. Không biết phải giải quyết mọi chuyện thế nào cho tốt đẹp. Không biết phải làm gì cho Baekho giữ mồm kín miệng, nhỡ mà hắn hồ đồ đi nói tất cả với mẹ hay những người khác thì cô phải sống sao. Đến đó có nước tự đào mồ mà chôn mình. Tiffany, tớ biết cậu thương tớ nhưng cậu làm vậy chính là đang hại tớ.

Bà Kim từ trong bếp vừa ra, thấy Tiffany liền bất ngờ "Là cháu sao. Aigoo...Taeyeon lại bảo cháu không đến đây."

Tiffany khẽ cười "Cháu vừa lên thôi a. Không báo trước thưa dì."

"Ngồi đó dì lấy bánh với mứt cho cháu ăn."

"Không cần đâu a. Dì đừng quá khách sáo. Cháu lên phòng của Taeyeon chơi là được rồi."

"Ân...Vậy được. Cháu đi đi." Bà Kim cười hiền.

Vừa vào tới phòng, Taeyeon lập tức khóa trái cửa. Mặc dù trên lầu nói gì tiệt nhiên phía dưới đều không nghe thấy, nhưng kín chuyện một chút vẫn hơn, đè thấp giọng xuống "Cậu bị làm sao thế. Sao lại hôn tớ trước mặt cậu ta. Có biết như vậy là dại dột lắm không?"

Tiffany khoanh tay "Cậu ta nên biết điều đó."

Taeyeon nhìn Tiffany thở dài rối rắm, quăng cơ thể lên giường. Cô không thể giận Tiffany bất cứ chuyện gì mà. Nằm ì mệt mõi, thôi mặc kệ vậy. Mi mắt dần khép lại. Không bao lâu ngủ mất.

Hắn cứ thế mà ngủ. Tiffany lại không thể đánh thức, chống tay nằm cạnh Taeyeon, thư thái nhìn ngắm gương mặt chẳng khác gì một đứa trẻ kia. Nhìn vào gương mặt ấy, cô bất giác cảm nhận được sự bình yên. Đôi mắt, sóng mũi, bờ môi và cả đôi mày...Hết thảy đều đẹp. Tiffany khẽ vén mái tóc Taeyeon lên, nhẹ đặt lên trán cô ấy một nụ hôn, hắn lúc ngủ cũng phi thường đáng yêu.

Taeyeon khi tỉnh lại trời đã tối. Tầm 8 giờ. Cô không ngờ mình ngủ lâu như thế. Quay qua quay lại tiệt nhiên không thấy Tiffany đâu, lập tức chạy xuống lầu hỏi mẹ thì biết cậu ấy đi rồi. Lại còn bảo sẽ ở với mình một ngày. Nghĩ xong liền chạy ngược lên lầu gọi điện. Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng băng lãnh quen thuộc.
"Chuyện gì?"

"Cậu tại vì sao lại đi bỏ tớ."

"Cậu ngủ. Tớ chơi với kiến?"

"Cậu có thể đánh thức tớ dậy."

"Lão nương không thích."

"Cậu chính là vì không thương tớ. Đừng diện lý do. Ở bên cạnh tớ không vui sao." Taeyeon thút thít.

"Tớ gác máy. Cũng sẽ tắt nguồn. Tớ đang ra sân bay. Khi tới nhà sẽ gọi cậu." Nói xong liền thẳng thừng cúp máy.

Taeyeon chán vô cùng. Cứ tưởng hôm nay lại có gì đó thú vị khi ở cùng cậu ta. Nhưng rốt cục chẳng được gì cả. Ngược lại còn xảy ra vô số chuyện. Nhất là kéo mình ra khỏi nhà hàng. Hai là dọa mình sẽ đâm xe vào vách núi khiến mình hoảng sợ. Ba là hôn mình trước mặt Baekho làm mình khó xử. Giờ thì tới để gây cho mình thương nhớ rồi chưa gì đã bỏ đi. Tiffany! Cậu tốt nhất là nên đi luôn đi.

Tiffany cô ta vốn cũng không muốn đi sớm như vậy. Nhưng ở đó lại vì ngươi mà mũi lòng, đâm ra không muốn rời khỏi thì sao!

Chuyến bay của Tiffany cũng tới thời điểm cất cánh. Sau gần 13 tiếng đồng hồ mới tới nơi. Vừa ra khỏi cổng đã gặp được anh trai mình: Leo.

"Tiffany" Leo đang đứng đối diện vẫy tay quyết liệt.

Tiffany nở một nụ cười ngọt ngào. Chỉ khi trước mặt anh trai mình. Cô mới phi thường ôn nhu như thế. Đối với gia đình này, người cô tôn trọng nhất là anh ấy.

"Chào mừng em trở về." Anh ấy khẽ véo mặt cô em gái bé bỏng, tiếp lời "Em đi đường đã lâu, có đói không? Anh dẫn đi ăn gì đó."

Tiffany khẽ lắc đầu "Em đã ăn trên máy bay rồi. Mà chị dâu đâu? Không đi cùng anh sao?"

"Cô ấy bận đi làm. Anh chính là xin nghỉ để đến đón em."

Tiffany cười vui. Cô lúc này khác hẳn với lúc ở Hàn. Cứ như hai con người khác nhau vậy.

"Anh tiếp tục đi làm. Em về với bố đi. Tối khi làm xong, anh sẽ sang với em."

Sau đó Tiffany được anh Leo đưa về, vừa về tới cổng đã thấy mụ đàn bà giã tạo kia ra nghênh đón nồng nhiệt.

"Con đã về rồi sao?"

Thực giã tạo. Cô chả màn đáp trả.

"Con có cần ăn gì không? Ta sẽ làm."

Tiffany lướt qua như không có ai trước mắt. Tiến thẳng vào nhà rồi vào phòng đóng cửa.

Đừng tỏ thái độ như ta đây rất đảm đang ra để lấy lòng tôi. Tôi chính là rất ghét. Đáng khinh.

Vừa cầm di động lên mở nguồn, dự gọi cho Taeyeon báo cho hắn rằng đã tới nơi thì bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa.

Giọng ôn nhu của bà Lee "Con à. Mẹ có khuấy sữa. Mẹ vào được không?"

"Không. Đem đi đi. Đừng đạo đức giả."

Bà ấy biết tính tình của Tiffany thế nào. Cũng thừa biết mình là gì trong gia đình này. Nên cũng không phản khán hay đáp trả gì. Nhẹ nhàng rời đi.

Được một lúc, bên ngoài lại lần nữa phát ra tiếng gõ cửa.

"Tiffany" Lần này là giọng bố cô "Mau ra ngoài."

Tiffany vẫn chưa kịp gọi cho Taeyeon, vừa có tín hiệu là đã tắt. Dự lát sau vào sẽ gọi hắn lại.

Tiffany tiến đến sofa, nơi ông Hwang đang ngồi "Vâng?"

Ông Hwang không nói gì, vừa đứng dậy liền tát cho Tiffany một cái điếng tai. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại vì sao đang yên đang lành lại tát cô. Tiffany lấy làm thắc mắc, giương cặp mắt sắt lẽm nhìn ông ấy.

"Con tại làm sao Giáng Sinh lại không về? Con có biết mẹ con đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho con? Bà ta đã khổ sở biết bao khi không thấy con về. Con không thấy mình làm vậy rất quá đáng?" Ông Hwang lớn tiếng quát tháo.

"Bố vì con đàn bà ấy mà đánh con? Toàn đạo đức giả."

Ông Hwang tức giận, vương tay dự tán cho Tiffany thêm một cái thì tiếng di động Tiffany trong túi áo đột nhiên đổ chuông. Là Taeyeon.

Hắn hẳn là đang sốt ruột trông ngóng tin tức từ Tiffany.

Tiffany dự đi vào phòng thì bị ông Hwang giữ lại, bắt lấy điện thoại trên tay cô đập thẳng xuống nền gạch. Những mãnh vụn của mặt kiếng điện thoại văng tung tóe khắp sàn nhà.

Bà Lee từ dưới bếp nghe thấy âm thanh kì lạ phát ra từ phòng khách, lập tức chạy lên. Tới nơi nhận thấy tình hình hẳn căng thẳng tột độ, hốt hoảng can ngăn "Ông a. Ông đừng nóng như thế. Đừng làm như vậy với con."

Tiffany tức giận, giận đến phát khóc. "Các người...hết thảy..." Đến nói cũng bị cơn nấc nghẹn ngăn lại, vội bước vào phòng khóa trái cửa.

Đầu kia Taeyeon đang vò đầu bức tóc mắng mỏ cái di động. Đinh ninh là Tiffany cố ý tắt máy.

Tiffany ngồi bó gối cạnh giường khóc nấc. Tại sao cô lại có một người bố vô tâm như thế. "Mẹ con"...Ta khinh. Bà ta đích thị là thứ vứt đi. Tiếp tục ở đây cô sẽ chẳng ngày nào vui vẻ. Phải nhìn gương mặt của bọn họ mà sống. Cô thiết nghĩ bây giờ nên về Hàn. Cô không nên ở đây. Ở bên tiểu bạch Taeyeon, cô có thể sẽ khá hơn chút đỉnh. Nhưng thế vẫn tốt hơn. Thật hối hận khi quyết định về đây. Nói xong hai tay lau lấy nước mắt, lập tức thu xếp hành lý ra ngoài.

Khi mở cửa liền bắt gặp ông Hwang đang tức giận, mặt đỏ bừng ngồi trên sofa. Nhìn thấy Tiffany tay xách hành lý cũng biết cô ấy đang làm gì.

"Mày đi đâu?" Ông Hwang với tay tắt lấy TV.

Tiffany chẳng màn nhìn vào mặt đối phương, giọng lạnh nhạt "Mặc tôi. Ông quan tâm làm gì? Đi mà quan tâm người đàn bà yêu quý của ông."

Ông ta đứng bật dậy. Từ trước tới giờ không phải không phải không thấy Tiffany lạnh nhạt. Nhưng lần này là lúc ông đang tức giận. Gia đình họ Hwang này dù gì cũng là một đình có học, ông lớn tiếng quát mắng.

"Hỗn đản. Mày học đâu ra cái thói hỗn láo với người lớn? Lão tử dù gì cũng là cha mày. Mày lại cả gang hành xử như thế. Mày thử bước chân ra khỏi cửa xem. Lão tử sẽ đánh què chân mày."

Tiffany uất hận, nghiến răng nghiến lợi, nước mắt ứ lại trên đôi mắt không rơi xuống. Để ngoài tai những lời của ông Hwang, tiếp tục bước ra.

Ông Hwang giận đến rùng mình. Lập tức bắt lấy cây gậy bóng chày quất thẳng vào chân Tiffany.

Cô hét một tiếng chói tay, ngay lập tức cảm nhận được xương cốt như đứt đoạn. Chân khụy hẳn xuống. Nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt.

Cô không biết cái đau này xuất phát từ đôi chân hay sâu thẳm bên trong trái tim đang tan vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net