Ăn Tối Cùng Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều thứ năm như mọi ngày, Thanh Tiêu mở cửa sau thưởng thức mùi thịt nướng thơm phức từ nhà bên.

"Lại thịt nướng cho bữa tối à?"

Làm hàng xóm mấy tháng nay, cô biết người này mỗi tuần 2 ngày thứ Ba và Năm đều dùng thịt bò nướng thay cho bữa tối.

"Ừ, em thử một miếng không?"

Ngô Hàn dứ một miếng thịt vừa được nướng tái thơm phức về phía Thanh Tiêu.

"Không, cảm ơn anh."

Lại là khẩu hiệu "không"! Xem ra là đang nghĩ hắn mời lơi. Chúa làm chứng, hắn là mời thật, sẽ thật hay nếu có cô ngồi bên cạnh cùng hắn nướng thịt bò.

Thanh Tiêu ngước nhìn cột mây u ám phía chân trời, nhanh chân ra thu gom quần áo lại nhìn sang quý ông đang chậm rãi nướng thịt, chậm rãi bày biện nước chấm bên kia. Thanh Tiêu có chút lo lắng thay cho Ngô Hàn, chần chừ một lúc vẫn quyết định nhắc nhở hắn:

"Này,...."

Thanh Tiêu còn chưa dứt câu thì "ào" một cái tiếng mưa rơi xối xả, một vài phút ngắn ngủi cũng đủ làm ướt hết cả ban công. Ngô Hàn bị mưa tập kích chỉ có thể oán một câu "miền Nam cùng thời tiết chết tiệt của nó!"

Thanh Tiêu tựa người vào cửa sau nhìn bộ dạng ướt mem đến là tội nghiệp của Ngô Hàn. Mưa tháng Năm đặc biệt kéo dài, nhìn lên bầu trời đang bị màng mây đen phủ kín, Thanh Tiêu khẳng định có khi mưa đến sáng. Anh hàng xóm này hôm nay không thể hoàn thành bữa tối bằng thịt nướng được rồi! Sẽ đói mất thôi! Tội nghiệp! Thanh Tiêu mềm lòng, không nghĩ ngợi nhiều liền nghiên đầu qua cửa nói với sang:

"Sang nhà em ăn tối không?" lại nhìn vào đĩa thịt bò ngập nước chỉ chỉ vào: "Đừng vứt đi, mang sang nhà em."

Ngô Hàn cao hứng, phải nói là vô cùng cao hứng, dùng tốc độ ánh sáng chạy sang, mang theo đĩa thịt bò đầy nước.

Nhà có thêm khách nên phải làm thêm món, Thanh Tiêu mặc vào áo choàng, ra ban công hái đầy một rổ hoa thiên lý. Tối đó cả hai đều no nê với món Thịt bò xào thiên lý, cuối buổi Thanh Tiêu còn mời Ngô Hàn dùng thêm một ly nước ép cà chua.

Sau lần đó, Ngô Hàn cảm thấy việc mưa bão thất thường ở miền nam là một việc hết sức tốt đẹp, thậm chí có phần chờ mong. Ngay hôm sau, ông trời liền chiều ý hắn, mưa tầm tã đến tận nửa đêm, nhưng mà ngồi đợi mãi ở cửa sau cũng chả thấy ai mời ăn cơm tối. Đến 11h30, Ngô Hàn tuyệt vọng leo lên giường gặm tạm một hộp xúc xích.

Về phần Thanh Tiêu, cô nghĩ hắn chỉ ăn tối ở nhà vào hai ngày thứ Ba và Năm còn lại sẽ ăn ngoài. Hôm nay thứ sáu vậy nên trời mưa không nướng được thịt cũng không sao. Cô hẳn nhiên sẽ không mời, dù rằng mấy bận ra vô đều nhìn thấy người bên kia mặt mày hớn hở hoàn toàn không ăn nhập với dáng ngồi héo rũ của hắn ngoài cửa sau.

Những ngày sau đó, mưa đúng nhiều, bắt đầu từ buổi sáng đến tận chiều vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Người kiên nhẫn như Ngô Hàn làm sao có thể vì một vài lần thất bại mà từ bỏ. Vẫn như những lần trước, cứ hễ thấy mưa hắn lại bộ dạng đói thiểu não ngồi tựa vào cửa sau.

Lúc ra hái cải xanh, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, hôm nay lại đúng vào dịp thứ Ba thế là Thanh Tiêu lại mềm lòng mời người bên ấy cùng ăn cơm tối.

Lần này Ngô Hàn bình tĩnh hơn, thay một bộ quần áo mới mua xong lại cẩn thận vuốt lại tóc, khi chắc chắn bản thân đã đủ sáng lạng mới đi qua phòng bên.

Cửa mở sẵn, Ngô Hàn đi vào, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn để cửa mở rộng, Thanh Tiêu đang bận xào rau trong bếp, bảo hắn tự tìm chỗ ngồi.

Ngô Hàn rất tự nhiên đi vào nhà bếp, an tĩnh ngồi trên bàn ăn, thưởng thức căn phòng nhỏ được xắp xếp gọn gàng, xinh đẹp và ấm cúng.

Đảo quanh một vòng lại quay về chủ nhân của nó. Ngô Hàn một tay chống cằm, ánh mắt không hề che giấu đắm đuối thưởng thức dáng địêu nấu ăn của Thanh Tiêu. Nhanh nhẹn, có chút vụn về lại cũng rất đáng yêu.

Ngô Hàn nghĩ nếu có thể cùng vào bếp nấu ăn với cô ấy thì hay phết. Có điều bây giờ mà đi vào sẽ là quá vội vã, cố gắn đợi thêm một thời gian vậy!

Bàn ăn hôm nay đặc biệt phong phú, có canh cải xanh thịt bằm, salad cà chua, sườn muối chiên, đậu phụ xào cải ngọt. Tất cả đều là tận dụng triệt để đám thực vật ngoài ban công, tất nhiên cũng có món thịt bò xào thiên lý, cái này Thanh Tiêu vì Ngô Hàn mà làm, người này rất thích thịt bò, thịt bò nướng thì cô không đáp ứng được nhưng thịt bò xào thiên lý thì không vấn đề gì.

"Em kinh tế thật đấy."

Ngô Hàn thật lòng tán dương tinh thần "trông rau tiết kiệm" của cô nàng, vừa dinh dưỡng lại vừa kinh tế. Hắn cũng để ý cô rất ít khi ra ngoài hay mua sắm, quần áo mặc nhà cũng chỉ bốn bộ bốn màu cùng một kiểu dáng thay đổi. Tiết kiệm thế này tiền để đâu cho hết!

Thanh Tiêu mĩm cười, tiền tiết kiệm được đổ hết vào tiền thuê căn phòng này chứ sao, đừng xem thường căn phòng bé nhỏ này, giá thuê nó chả nhỏ tí nào đâu. Nhưng mà ai bảo cô không thể đi xe, xung quanh khu này chỉ có nó là tiện cho việc đi làm của cô nhất.

Ngô Hàn đang nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn đang tươi cười trước mặt, bình thường môi cô luôn tái nhợt, lúc ăn liền có màu hồng trông rất thích, nếu mà bị hôn ngấu nghiến không biết sẽ đỏ đến mức nào? Hấp dẫn phải biết!

Ngô Hàn cứ thế ngẫn người mơ mơ tưởng tưởng.

"Sao vậy, không hợp khẩu vị anh à?"

"Rất ngon, vô cùng vừa miệng."

Hắn nói xạo. Salad thì tạm được, sườn chiên cái bị khét, cái vẫn chưa chín hết, món canh và xào cho hơi nhiều đường, món bò xào thiên lý thì xào quá chín lại còn rất mặn lần trước ăn xong trở về hắn đã tu hết cả một chai nước khoáng. Tóm lại mấy món của cô nàng ngoại trừ nguyên liệu tươi sạch cùng bày trí được mắt ra thì chẳng có gì để khen cả! Đúng kiểu được mắt không được miệng.

Nhưng mà, đều do chính tay Thanh Tiêu nấu nên nếu cô có nêm hết cả hủ muối đi chăng nữa hắn vẫn sẽ vui vẻ ăn bằng hết. Ngô Hàn thích không khí lúc bên cạnh cô, thích ngồi chung cùng ăn bữa tối cùng với cô.

Hắn thích cô, rất thích!

Tháng Năm, mưa nhiều, nhưng không phải lúc nào cũng rơi vào dịp thứ Ba và Năm, vậy nên số lần Ngô Hàn được ăn ké cũng không nhiều, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, an ủi là quan hệ giữa hắn và cô nàng nhà bên đã tăng thêm mấy phần gần gũi, số lần cô cười và nói chuyện với hắn cũng nhiều hơn mỗi ngày.

Tiến độ có hơi chậm nhưng lại rất đáng để đặt niềm tin và hi vọng. Cố lên!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net