Bữa Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì lời hăm dọa nếu nói "không" sẽ bị hôn của Ngô Hàn, cũng là không muốn dùng dằng trước đám đông, mỗi ngày Thanh Tiêu đều an vị phía sau xe của hắn. May mắn là người này đã đổi xe, chiếc xe này cô ngồi thật dễ chịu.

Thanh Tiêu nguyên tắc có qua có lại, mỗi chiều thứ Ba và Năm đều mời Ngô Hàn dùng cơm, mỗi lần đều luôn cẩn thận vì hắn chuẩn bị món bò xào thiên lý.

Ngô Hàn phải nói là vui vẻ vô cùng, hết sức tự nhiên đảm đương nhiệm vụ chăm sóc đám hoa lá ngoài ban công. Lúc Thanh Tiêu làm cơm, hắn sẽ bộ dáng lăng xăng ngoài ban công hoặc tưới nước hoặc thu hoạch cà chua và cải ngọt.

Hai người cũng từ đó dần trở nên thân thiết, chiều thứ Sáu mỗi tuần sẽ cùng nhau đi dạo, hoặc là siêu thị hoặc là nhà sách ngay dưới chung cư. Thanh Tiêu cảm thấy như thế này thật tốt, ở bên cạnh người này cô thấy rất vui vẻ.

Từng ngày một cứ như vậy yên ả trôi qua, so với mục tiêu đặt ra ban đầu của Ngô Hàn thì đúng là tiến triển quá chậm chạp. Hắn vẫn chưa được tự nhiên nắm tay cô chứ đừng nói tới việc có được chìa khóa phòng!

Đối với phong tình Thanh Tiêu hơi non, thiếu kinh nghiệm nên hắn cũng không dám làm bừa lo cô ấn tượng xấu với hắn. Hết cách chỉ có thể kiên nhẫn mỗi ngày một tí xíu kéo mối quan hệ cả hai xích gần lại.

Cuối tháng 6, thời điểm tài chính đã sẵn sàng. Ngô Hàn thôi việc, tự mở công ty riêng. "Phi thương bất phú" hắn quan niệm như vậy, hơn nữa cứ đi làm thuê hoài thì khi nào mới đủ tiền mua xe và nhà cho Thanh Tiêu của hắn đây?! Còn có chi phí cho các con sau này nữa!

Dĩ nhiên đây là hắn tự nghĩ tự nhìn nhận thôi chứ bản thân Thanh Tiêu nào có biết gì! Cô chỉ nghe hắn nói dạo này rất bận sẽ ở lại ở công ty luôn, không thể đưa đón cô mỗi ngày. Đối với việc không được ngồi sau hắn nữa Thanh Tiêu hơi mất mát một chút nhưng cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Ai cũng đều có công việc riêng mà, hơn nữa cũng đã là gì của nhau đâu.

Thanh Tiêu đã luôn nghĩ như thế cho đến khi một bác tài xế tự nhận đã được người ta trả tiền trước hai tháng, mỗi ngày sáng chiều sẽ đưa và đón cô đi làm thì Thanh Tiêu cảm thấy mình không thể không nghĩ nhiều được nữa.

Dễ dàng đoán ra là Ngô Hàn vì cô mà xắp xếp, lý do vì sao anh ấy lại làm như vậy thật sự quá rõ ràng.

Thanh Tiêu tối đó thức trắng cả một đêm, suy nghĩ rất nhiều, tất cả đều liên quan đến anh hàng xóm phòng 303.

Trong đầu cô quanh quẩn lời hăm dọa của anh, gương mặt anh khi đấy vô cùng nghiêm túc, ngữ điệu vừa bá đạo vừa tự tin giống một kiểu tuyên bố sở hữu pha lẫn sự quan tâm. Thanh Tiêu lại trở mình, mân mê dây buộc tóc màu xanh trong tay, tua lại từng hành động một của người này.

Đêm khuya tĩnh lặng luôn khiến thần kinh con người dễ dàng thông suốt, Thanh Tiêu ngọt ngào nhận ra hàng xóm bên cạnh đối với mình có bao nhiêu là nhẫn nại cùng thành ý.

Đồng hồ cũng vừa lúc điểm 5h sáng, Thanh Tiêu dứt khoác ngồi dậy vệ sinh cá nhân rồi đi vào bếp làm bữa sáng.

*

Xếp gọn gàng hai phần bánh táo cùng cháo trắng dưa muối vào cặp lồng, Thanh Tiêu tìm Facebook của Ngô Hàn, nhắn một cái tin:

"Anh ăn sáng chưa?"

Đối phương gần như là đã lời ngay lập tức.

"Chưa"

"Anh ở đâu? em sang cùng ăn sáng nhé?"

Ở bên kia, Ngô Hàn xém tí đã ôm hôn màn hình máy tính. Bé hàng xóm chủ động nhắn tin cho hắn, chủ động tìm hắn cùng ăn sáng, đây là hành động chứng tỏ cô thích hắn sao? Hắn hoàn toàn khẳng định. Quen cô lâu như vậy cũng xem như một chút hiểu cô. Ít nói dè dặt nhưng tuyệt nhiên là một cô nàng mạnh mẽ quyết đoán, yêu gét rõ ràng, vô cùng thẳng thắng. Ở cô có những điểm đối lập vừa mềm yếu lại vừa cứng rắn khiến hắn vô cùng thưởng thức.

Ngô Hàn đưa tay sờ lên avatar của cô ở góc màn hình, không gặp mới 2 tuần thôi đã khiến hắn thật nhớ nhung. Mà nhỏ sẽ đi bằng gì sang đây? Chỗ cô cách đây khá xa, lại còn phải đi làm nữa!

Lần đầu tiên Ngô Hàn phá lệ vì gái mà tạm gác công việc qua một bên, phóng xe chạy thẳng về phòng.

Rất nhanh đã chỉnh tề ngồi trong căn phòng bếp quen thuộc.

Bánh táo hơi khét, dưa muối thì không đủ độ chua, thừa độ mặn nhưng Ngô Hàn lại chẳng nề hà ăn vô cùng ngon miệng.

Thanh Tiêu hẳn biết khả năng mình đến đâu, thấy Ngô Hàn ăn tích cực như thế vừa vui vừa cảm động, quyết định về sau sẽ học nấu ăn còn có sẽ ... quan tâm hắn nhiều hơn.

"Mỗi ngày em có thể mang thức ăn sáng cho anh không?"

Ngô Hàn cảm thấy như vừa được ai đó rót cho một ly mật ong, ngọt đến tận tâm can. Câu hỏi thật là dễ thương! Nhưng mà sẽ không có chuyện hắn để cô lặn lội mang thức ăn cho hắn mỗi ngày đâu, thật quá vất vả.

" Không"

Ngô Hàn nhìn cái nhíu mày của Thanh Tiêu tim đánh lở một nhịp, lại vội nói thêm như giải thích

"Anh sẽ về, mỗi sáng ăn cùng em."

Thanh Tiêu nhíu mày sâu thêm, người này chạy tới chạy lui sẽ mất nhiều thời gian, cô suy nghĩ cuối cùng quyết định tự ai nấy ăn, cũng không quên nhắc hắn phải ăn uống điều độ, nghỉ ngơi đúng giờ. Ngô Hàn rất ngoan ngoãn gật đầu, Thanh Tiêu cười cảm thấy người này thật dễ bảo. Rất đáng yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net