xxi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con mặc chiếc váy trắng
Như là đám mây trời
Nhưng bị người xé rách
Rồi vấy bẩn mẹ ơi!

Chú bắt con theo chú
Vào ngõ tối thật sâu
Con gọi kêu cứu mãi
Nhưng chẳng thấy người đâu

Chú bắt con im lặng
Không khóc lóc kêu ca
Chú bắt con không kể
Với mẹ và với ba


Từ váy trắng xinh đẹp
Nay biến thành đỏ tươi
Con mệt chẳng buồn khóc
Nhưng cũng chẳng thể cười

Con cảm thấy mệt lắm
Bất lực và buồn đau
Con chỉ thấy tăm tối
Khi nhắc đến "mai sau"

Chú nói tại con hết
Do con đi một mình
Do con mặc váy trắng
Cài nơ hồng thật xinh

Chú nói con dơ bẩn
Đã bị làm nhục rồi
Chẳng xứng làm người nữa
Phải làm điếm đi thôi!

Con sợ và mệt lắm
Như cái xác không hồn
Con cảm thấy dơ bẩn
Kể cả lúc mẹ hôn
.
Tất cả là tại chú
Không phải lỗi tại con
Nên vui cười đi nhé
Đừng cảm thấy héo hon

Con chẳng hề có tội
Khi mặc váy, cài nơ
Mà kẻ đang phạm pháp
Chính là chú kia cơ

Con không bị vấy bẩn
Vẫn trong sạch, thanh cao
Con đáng được trân trọng
Nhiều biết đến nhường nào

Váy nhuốm máu thì giặt
Áo rách rồi thì khâu
Nên sao phải quan trọng
Cái gọi là "lần đầu"?


Hà Nội.21.3.2021Kthu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net