1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Renjun nằm mơ.

Mơ về lần đầu cậu và Jaemin gặp nhau. Đó là một ngày thu năm 2015, khi cậu lần đầu tiên bước chân vào SM, tuy ngẩng cao đầu bước đi đầy tự tin nhưng lòng bàn tay khi ấy lại ướt đẫm mồ hôi. Đây là ước mơ, là thánh địa trong lòng cậu từ rất lâu rồi, vậy mà khoảng khắc chân chính đặt chân đến lại cảm thấy không chân thực. Tựa như việc cậu đỗ audition chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, mở mắt ra vẫn là bầu trời Cát Lâm trong veo bát ngát chứ không phải sắc vàng đỏ của lá phong nhuộm rực khoảng không như Seoul. Tuy thế, cậu biết rất rõ, hết thảy đều là sự thực, cậu, Huang Renjun, từ nay về sau là SM rookie Renjun, nhất định phải tiến về phía trước, dù có ra sao cũng quyết không hối hận.

Cậu được dẫn đi tham quan một vòng, cùng với vài người khác cũng đỗ đợt tuyển này, tất cả đều mang gương mặt non nớt háo hức khám phá, bừng bừng sức sống lẫn phong thái của người được chọn. Trong lòng Renjun có chút đắc ý nho nhỏ, nhỏ xíu thôi, vì cậu là trainee người Trung duy nhất vào công ty đợt này, vượt qua được tỉ lệ chọi vô cùng khắc nghiệt, rõ ràng cậu cũng có cuốn hút đi. Ngày ấy, tâm lý thiếu niên vừa kiên cường lại có chút háo thắng, tâm trí của Renjun lúc nào cũng đầy ắp sự phấn chấn và quyết tâm cạnh tranh để tỏa sáng.

Rồi hiện thực vỗ cho cậu tỉnh rất nhanh, thực sự rất rất nhanh.

Trong lúc tham quan, thực tập sinh mới có được dẫn đi qua phòng tập dưới hầm, tiếng nhạc và tiếng bước chân dậm nhảy ngay lập tức thu hút sự chú ý của Renjun. Xuyên qua cánh cửa không đóng kín, cậu thấy nhóm nhỏ năm người mặc đồ tập giống nhau di chuyển đều tăm tắp. Thầy giáo tiến đến mở rộng cửa để mọi người đều được quan sát, tiện thể nói "Là Babyshinki". Hai từ nghe thì nhẹ tênh nhưng lại nặng tựa ngàn cân, tụi trainee đều ngẩn người nhìn theo những bước nhảy vững vàng của các thiếu niên, đây vốn dĩ là cái tên cực kì quen thuộc trong vô số những lời đồn đại giữa vòng tròn thực tập sinh các công ty.

Những đứa trẻ vàng của SM.

Bọn họ tập luyện thực sự chuyên chú, tiếng ồ à bình luận râm ran của hội đứng ngoài không thể làm rối loạn dù chỉ là nhịp thở ngắn nhất. Renjun ngây ngẩn cả người, dường như bị cuốn theo sự chuyển động nhịp nhàng và thần thái chuyên nghiệp của hội rookies tên tuổi kia. Khi nốt nhạc cuối cùng ngân lên, thầy giáo ngay lập tức vỗ tay khen thưởng, tiến lại gần xoa đầu lũ nhóc.

"Không tệ. Có tiến bộ."

Năm cậu bé bấy giờ mới chú ý có người vào, đội hình như ong vỡ tổ, thằng nhóc đầu xoăn xoăn như bát mì lao nhanh vào người huấn luyện viên, miệng liến thoắng không thôi.

"Nào, chào hỏi đi. Đây là các bạn mới vào. Mọi người, đây là babyshinki, maknae line của đội rookies hiện tại. Các em phải nhớ tập trung học hỏi nhau nhé."

Trong lúc ai ai cũng tiến lên muốn làm quen bắt chuyện với tiền bối, chỉ có mình Renjun ngày càng lùi lại phía sau, như hận không thể để đám đông che kín sự tồn tại của mình. Chút tự mãn nhỏ nhoi sau lần gặp mặt đầu tiên đã bị phá nát đến không thể thảm thương hơn, sự chênh lệch trình độ không phải ở mức ít nhiều mà Renjun đã mường tượng. Đó là một khoảng cách rất xa, cậu tự nhủ trong lòng ngay từ lúc nhìn thấy đội hình di chuyển, vừa xấu hổ lại ảo nảo không biết có thể đuổi kịp được người ta không. Huang tự tin mới phút trước nay đối diện các học sinh ưu tú bị biến thành Huang tự ti, cậu cũng ghét cái tính xấu này của mình lắm, nhưng không sao sửa được.

Đang nhích dần đến sát mép cửa, cậu bỗng giật bắn khi nghe tên mình được xướng lên. Thầy giáo gọi bạn người Trung duy nhất đến chào hỏi, cậu không còn cách nào khác ngoài gượng cười lê bước về phía trung tâm vòng tròn của sự chú ý. Ngay khi ngẩng đầu lên, người đầu tiên cậu chạm mắt là cậu bạn rất đẹp trai có nốt ruồi dưới khóe mắt. Renjun theo phản xạ nở nụ cười ngượng ngập, đổi lại cái nhíu mắt rất khẽ của đối phương. Ờ đúng, chỉ vậy thôi, rồi người ta ngay lập tức quay đi về phía thằng nhóc tóc xoăn xù. Mãi sau này khi đã ở với nhau khá lâu rồi, cậu mới chẹp miệng kể lần đầu nhìn Lee Jeno không khác gì hoàng tử băng giá cả, còn cau mày soi xét tớ, bị bạn phản bác tức thì hôm đó quên đeo kính, nheo mắt nhìn mới rõ được đồ ngốc ạ. Trong kí ức của Renjun, ngoài Jeno lạnh lùng còn có Mark Lee cười nhìn ngớ ngẩn, Donghyuck hơi tăng động và Jisung nhìn như cục bông nhỏ.

Nhưng tất cả đều không khiến cậu bận lòng như người còn lại.

Na Jaemin.

Gói gọn trong lần đầu gặp mặt của hai người là biểu tình an tĩnh đến mức lạnh nhạt của Jaemin, cho đến lúc ánh mắt cả hai chạm nhau, tựa như có viên đá nhỏ chậm rãi lăn xuống hồ nước, mặt gương phẳng lặng lan dần lan dần, từ đuôi mắt đến khóe môi đều cong lên, nụ cười rực rỡ như đóa tử đinh hương đâm chồi nở hoa trong trái tim cậu.

Cậu có cảm giác mình sẽ vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc ấy.

.

.

Tiếng đóng cửa làm Renjun khẽ giật mình, ngủ sai tư thế suốt cả đêm nên dọc bả vai đau rần rần, cổ cậu tê cứng đến mức không thể quay lại ngó xem người vừa vào là ai. Cậu chỉ tính đọc thêm vài trang sách mà thiếp đi trên sofa lúc nào không biết, chiếc chăn xanh caro trùm kín từ đầu đến chân nay chỉ còn một nửa vắt trên người, tất cũng tuột mất một chiếc, ngón chân lẫn vành tai thò khỏi chăn đỏ lựng vì rét.

Renjun vẫn còn trong cơn ngái ngủ theo bản năng rụt người lại, người phía sau ngay lập tức ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, dém chăn, xỏ tất, đảm bảo đã kín gió mới vươn tay búng cái chóc lên chóp mũi cậu. Renjun ăn đau ngay lập tức dứt khỏi cảm giác nửa tỉnh nửa mơ, cau mày nhìn xem kẻ to gan dám phá bĩnh là ai. Trời đêm đông vẫn là mảng xanh xám đậm nhạt, cửa sổ vén màn cũng không đón được chút ánh đèn đường. Trong phòng ngủ chỉ lờ mờ tia sáng màu quả quýt hắt từ chiếc đèn bàn. Bóng tối tĩnh lặng phủ lên những đường nét sắc bén trên khuôn mặt người đối diện, làm Renjun trong phút chốc cảm thấy mình vẫn còn lạc trong khung cảnh năm xưa, Na Jaemin trong mộng và người trước mặt hòa làm một, vẫn là đôi mắt lấp lánh tự mặt hồ dịu dàng vô tận, lẳng lặng khiến cậu đắm say.

"Nana"

"Chậm thôi," Jaemin luồn tay đỡ dưới gáy cậu, lòng bàn tay dày rộng từ tốn xoa "Sau buồn ngủ thì phải cất sách đi, không được cố." Hơi ấm áp vào da làm tan dần chỗ cơ căng cứng, Renjun ngay lập tức biểu lộ sự dễ chịu bằng một đoạn meo meo meo theo nhạc. Cái bài hát ấu trĩ này mấy hôm nay cả nhà cứ hát suốt, bắt nguồn từ ông anh Ten, rồi cậu với Chenle ép Jisung học vì nó cứ nhăn mặt bịt tai mỗi lần mấy thằng rống lên, cho đến giờ thì chính Jisung lại là đứa từ ăn cơm đến đi tắm đều lẩm nhẩm như niệm thần chú khiến cậu bị ám ảnh không thôi.

Jaemin nghe người đang nằm ư ử kêu thì không nhịn được bật cười, khuôn miệng duyên dáng kéo thành nửa vầng trăng non, vừa có chút châm chọc lại mang theo sự cưng chiều khó giấu, phối với thanh âm ngắn ngủn trầm thấp như vuốt mèo khẽ sượt một đường qua trái tim Renjun, run rẩy không ngừng. Cậu vươn tay ép hai má bạn lại hòng tiêu diệt thủ phạm làm lòng mình nhộn nhạo, rồi lại đổi sang nhéo cái mỏ đang chu ra của Jaemin, tay còn lại gạt tóc mái xoăn lòa xòa che trước mắt, không quên nạt một tiếng.

"Còn dám cười?"

Ngủ dậy cổ họng còn chưa thông, giọng nói khàn khàn mang theo âm mũi nghe thế nào cũng không thấy có sức uy hiếp. Nhìn ánh đèn dìu dịu đổ bóng lên khuôn mặt người thương, Na Jaemin mặc kệ cậu làm loạn khuôn mặt đẹp trai của mình, động tác xoa bóp vẫn không gián đoạn lấy một giây, mở lời.

"Tớ đã xem hôm cậu stream game với Jwi Jwi rồi. Hai đứa hát hay lắm."

Renjun đã có thể xoay hẳn lại được, cậu ép người sát vào đệm sofa để Jaemin ngồi thoải mái hơn, hai tay vòng qua eo kéo bạn sát lại gần mình, vùi đầu vào lòng bạn, cảm nhận hơi lạnh của hoa tuyết còn vấn vương xung quanh.

"Lại không che ô? Tưởng cởi áo khoác là tớ không phát hiện hả?"

Mấy ngón tay Renjun nhéo nhẹ phần eo như cảnh cáo, người trong lòng càm ràm không thôi làm ý cười trên mặt Jaemin càng thêm sâu. Cậu gấp cuốn sách đọc dở cất sang một bên, cuộn Renjun trong chăn rồi nhanh nhẹn xốc nách dậy, trong chớp mắt đổi lại vị trí để bạn ngồi lên đùi mình, hai người đối diện nhìn thẳng vào mắt nhau, cùng bật cười nắc nẻ.

"Có mèo nào tướng ngủ xấu như cậu không hả?"

"Nana ngốc."

Nãy giờ đều mạnh ai nấy nói, chẳng thèm chú ý đối phương đang lảng chuyện đi tận đâu. Kiểu giao tiếp ngớ ngẩn này đã duy trì từ ngày quen nhau, chúng ta cùng xem ai bướng hơn ai, ai xù lông trước ai, và thường luôn kết thúc bằng việc Renjun không chịu nổi mấy lời đâm chọc của Jaemin mà tặng bạn cái kẹp cổ quen thuộc. Trong màn đêm an tĩnh, bên tai chỉ vọng lại nhịp tim vững vàng của người trong lòng. Jaemin siết chặt hơn vòng tay, dụi đầu vào cổ cậu hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, hương nhài tràn ngập xoang mũi khiến mệt mỏi vì mười mấy tiếng ngồi máy bay tan biến hẳn.

Vẫn luôn là Renjun tốt nhất.

------------

Đào cái hố nhỏ, này sửa lại từ cái shot mình viết nhăng cuội lâu lắm rồi ;-; thật sự không có plot gì hay ho đâu chỉ là muốn viết 2 bạn trẻ cuddle nhau nè, rồi tự dưng nghĩ đến chuyện ngày xưa hai bạn gặp nhau thế là bôi ra thêm 1 chút =))))

Sẽ cố gắng lấp sớm, vì đợt này đang dạt dào cảm xúc với Na Tuấn lắm à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net