Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những ngày trong cuộc sống mà ta cảm thấy khó chịu từ khi mở mắt thức dậy trên giường, và hôm nay Ui-jae cũng cảm thấy như vậy.

Tất cả chúng ta đều có những ngày như thế, khi chúng ta thức dậy và nghĩ ' Hôm nay sản khoái thật đấy...' Ta thức dậy với tiếng hót của chim sẻ và ánh nắng mặt trời ấm áp. Ngày mà bạn không mua được đôi giày mà bạn chờ đợi từ lâu, ngày mà bạn đã buộc dây dày kĩ càng trước khi rời khỏi nhà nhưng đi giữa đường chúng lại bị tuột.

Lâu rồi Ui-jae mới cảm thấy cảm giác không lành như hôm nay, anh mở điện thoại gọi trợ lí ảo.

"Nexby, tìm tử vi hôm nay."

-Tìm kiếm tử vi hôm nay.

Trợ lý ảo của anh bắt đầu đọc tử vi của Cha Ui-jae hôm nay bằng một giọng đều đều.

Một chiếc lá cũng có thể làm tổn thương đến bạn, vậy nên bạn cần phải cẩn thận trong mọi việc mà bạn làm. Nguy hiểm ở khắp mọi nơi, đừng coi bất cứ điều gì là hiển nhiên. Hãy suy nghĩ và kiểm tra kĩ càng trước khi làm việc gì đó.

"Đây là tử vi hay thư báo tử vậy?"

Trái ngược với mong muốn làm dịu tâm trạng của Ui-jae, Nexby tiếp tụ đưa ra những dòng tử vi đầy lạnh lùng.

- Tốt hơn hết là bạn nên bình tĩnh và cẩn thận trong ngày hôm nay. Nhưng vào buổi chiều có thể bạn sẽ có một cuộc gặp gỡ thú vị với ai đó, tại sao bạn không thử ra ngoài vào lúc đó nhỉ?

Đó là một bài phát biểu dài, nhưng nói tóm gọn lại thì: 'Số cậu hôm nay đen như cứt.'

Vào ngày mà những thợ săn Hạng S như tôi cảm thấy cần đến từ vi để dự đoán tương lai, thì nó luôn có phần chính xác. Mình cần phải cẩn thận hơn.... Ui-jae đứng dậy và vươn vai.

Nhưng có một điều mà Ui-jae đã quên mất rằng...Dù có trốn chạy cỡ nào thì số phận cũng sẽ không để bạn thoát.

Giống như sự xuất hiện như thảm họa của Lee Sa-young ngày hôm nay!

                                                        *     *     *

"Xin chào, hyung."

Giọng nói trầm thấp, thoải mái rất quen thuộc. Tôi đã bị ấn tượng với giọng nói mà tôi nghe lần đầu. Có lẽ do cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi với hắn ta quá căng thẳng.

Ui-jae cứng đờ khi cầm ấm trà. Anh không muốn tin vào tai mình, nhưng thật vô lý khi một thợ săn Hạng S không thể phân biệt được giọng của những người khác nhau. Hơn thế nữa, khuôn mặt của người đàn ông này hoàn toàn trùng khớp với cái tên mà anh gặp đợt trước.

Một tên đeo mặt nạ phòng độc, cao hơn người khác một cái đầu, hai tay đút vào túi quần cúi khẽ đầu xuống, nhìn chằm chằm về hướng tôi .

"Em đã nhận được thư của hyung."

"......."

"Ừm.... Hôm nay anh mặc tạp dề khác ha."

".......

"Trông anh sống rất tốt nhỉ."

Đôi mắt thông qua cái mặt nạ thể hiện rõ sự phấn khích như một chú mèo nhìn thấy món đồ chơi trước mặt nó .

Không chỉ Ui-jae bị sốc bởi sự xuất hiện của Sa-young. Khoảnh khắc anh ta mở cửa và bước vào, toàn bộ khách bên trong nhà hàng như bị nguyền rủa khiến động tác bị chậm lại, bọn họ đều từ từ quay đầu về phía Isa-young .

Và rồi, như thể ai đó đã nhấn nút tạm dừng, khuôn mặt của mọi người trở nên lạnh lẽo. Những người thợ săn được biết đến vì có sự quyết đoán cao trong tình huống lại này lựa chọn im lặng.

"Sao anh ta lại ra ngoài ăn chứ...?"

Sau đó có người lên tiếng như thở dài.

"Chết tiệt...."

"Sao đột nhiên anh ta lại đến nơi tồi tàn như thế này chứ?"

"Anh ta là loại người sẽ ăn ngoài sao? Không phải tên đó không bao giờ đi ăn ở bên ngoài sao? À không, không phải anh ta là người không thích xuất hiện ở nơi đông người mà?"

"Đúng vậy, thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ đi ăn ở ngoài, nhưng mà sao anh ta lại ăn ở đây!"

"Anh ta cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán nên cần tìm một thú vui mới à? Tại sao cậu ta lại đến một nhà hàng tồi tàn này? Có rất nhiều nhà hàng cao cấp khác mà?"

Nếu bầu không khí từ những người thợ săn bây giờ có thể đo bằng đơn vị nhiệt độ, thì nó hẳn sẽ vượt qua 100 độ C . Tôi có thể đặt cam đoan rằng một cái nồi nước sẽ được nấu chín bởi cái bầu không khí này. 

Và ở trung tâm của tất cả hỗn loạn đó - Cha Ui-jae, người đang hoảng loạn hơn bất kì ai khác vẫn cố giữ khuôn mặt bình tĩnh.

[ Khả năng Hài Hòa (B) được kích hoạt!]

Chú thích từ dịch giả : Tên gốc là " Talent Pokerface ", " pokerface" là thuật ngữ chỉ những người chơi có khuôn mặt vô cảm, không cảm xúc khi chơi bài Poker ( một loại chơi bài nổi tiếng của quý tộc Tây Âu đầu thế kỉ 19) Mình không biết dịch thế nào cho hợp lí nên để " Hài hòa " tức là có thể điều chỉnh được cảm xúc, các bạn có thể góp ý ở phần bình luận.

May mắn thay, anh ấy có một kỹ năng giúp anh điều khiển được nét mặt của bản thân. Anh chưa bao giờ biết ơn điều này như ngày hôm nay. Để lại việc quản lí biểu cảm cho kỹ năng, não anh nhanh chóng quét một lượt để tìm ra vấn đề. Và đúng lúc ấy, một bóng người đập vào mắt anh....

"C, cái bàn đằng kia... Chúng ta ngồi ở đó nhé? Ha hả."

Là Bae Won-woo đã bước vào nhà hàng trong khoảng khắc anh tưởng mình sắp chết đến nơi rồi. Anh ấy nhìn xung quang với khuôn mặt đầy tội lỗi không thể sữa chữa như rằng bản thân vừa làm đổ malatang trên thảm trắng. Ngay khi Bae Won Woo xuất hiện, đôi mắt cay đắng của những người thợ săn đã chỉa thẳng vào anh.

Chú thích từ dịch giả : malatang phiên âm tiếng Hán là Ma lạt thang, một món ăn đường phố có nguồn gốc từ Trung Quốc, Tứ Xuyên. Món ăn sử dụng nhiều dầu và mỡ.

Đối với những người thợ săn kia, điều này chẳng khác gì việc bỗng có một ngôi sao chổi đâm xuống cái nhà hàng yêu thích của bọn họ!

Sa-young đi thẳng đến phía trung tâm của nhà hàng, như thể anh không thấy những người thợ săn khác đang trừng mắt nhìn anh, càng không thèm quan tâm đến khuôn mặt khổ sở của Bae Won Woo. Một người thợ săn vừa thở dài sau khi ăn ba bát súp, khoảng khắc người đo vừa đứng dậy, Sa-young liền tiền tới ngồi như thể chỗ ngồi đó là của riêng mình. 

Ui-jae nhíu mày trước thằng nhóc làm hỏng cái muôi của mình và nói.

"Thưa quý khách, tôi vẫn chưa dọn bàn, vì vậy nếu không phiền thì quý khách có thể đổi chỗ khá..."

"Không."

Lee Sa-young vắt chéo đôi chân dài của mình, khoanh tay và trả lời một cách thờ ơ.

"Từ từ đi, chỗ ngồi này đẹp đấy, có thể xem ti vi."

"Ồ, đúng vậy...."

Tôi không muốn cho cậu xem TV, được chưa?

"Khách hàng là thượng đế" anh tự nhắc nhở mình và bình tĩnh lại. Nếu xảy ra xô xát thì ít nhất con phố này sẽ tanh bành, còn cái nhà hàng này thì hết cứu.

Thể hiện sự khó chịu ở đây chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình. Hơn nữa, một nhân viên bán thời gian tại nhà Haejang-guk mà lại quen biết Lee Sa-young đã rất đáng ngờ rồi!

Cha Ui-jae không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dọn dẹp chiếc bàn nơi Lee Sa-young đang ngồi, và lấy ra một cây bút bi và một tờ giấy từ túi tạp dề. Lee Sa-young hỏi một cách ngây thơ trong khi nhìn chằm chằm anh.

"Thực đơn ở đây có gì vậy?"

Bae Won Woo thất vọng nhìn anh. Mình đã bảo rằng chỉ có mỗi món súp ở đây thôi mà, tên khùng . Chỉ có một món haejang-guk....

Ui-jae trả lời ngắn gọn.

"Haejang-guk."

"Đó là tất cả những gì anh có sao?"

"Đúng vậy. Chỉ có haejang-guk."

"Này, tôi đã nói với cậu rằng họ chỉ bán một loại súp ở đây."

Bae Won-woo khẽ nói nhỏ để ngăn anh ta lại, nhưng Sa-young nhìn quanh cửa hàng và tiếp tục.

"Chỉ bán haejang-guk có đủ sống không?"

"Có."

"Ồ, anh cũng bán cơm rượu và soju, nhưng mà đó cũng không phải là một món ăn nữa."

"Nếu cậu định phàn nàn về các món ăn phụ, xin vui lòng rời đi."

"Oh, ahaha, cho chúng tôi hai bát súp Haejang-guk."

Bae Won Woo can thiệp, giọng anh to hơn trước một chút. Ui-jae thở dài nặng nề và viết nguệch ngoạc số 2 trên tờ giấy. Anh nhìn chằm chằm vào Bae Won-woo không nói nên lời trong ba giây.

Bae Won Woo - khách quen thậm chí còn để lại chữ ký ở cửa hàng. Anh ấy thậm chí còn đóng dấu cho bữa ăn sáng và tối đầy đủ như đi làm và là người thường xuyên order 3 bát cháo vào mỗi lần anh ấy đến. Ui-jae không muốn đổ lỗi cho bất cứ ai về cuộc hội ngộ không mong muốn với tên đeo mặt nạ phòng độc này, nhưng trong khoảng khắc này, Ui-jae muôn quay mũi tên hướng về phía Bae-woo.

Cảm nhận được ánh mắt băng giá của Ui-jae, Bae Won Woo nhanh chóng đảo mắt và dán mắt lên bàn. Hắn nuốt xuống một ngụm nước lạnh không cần thiết.

'... Hãy xem tôi là một người thường đi".

Ui-jae đi vào bếp, ước gì anh có thể cho tên kia ăn một cái tát. Nhưng anh biết dù làm vậy thì chẳng có gì thay đổi cả, nhưng anh không thể ngừng cảm thấy thất vọng khi đột nhiên quả bom hẹn giờ ấy phát nổ.

"Chết, nước đổ ra ngoài rồi."

Sau khi thoát khỏi khe nứt và xuyên đến tám năm sau, Ui-jae có sở thích tự hạ thấp bản thân. Có nhìn chằm chằm vào Bae Won Woo  thì sẽ không khiến Lee Sa Young biến mất, Ui-jae vẫn cố gắng bình tĩnh trấn an bản thân rằng hai người họ vẫn là các vị khách bình thường, họ ăn xong sẽ trả tiền và rời đi như bao người khác.

Được rồi, làm thì làm. Sau khi quản lí được cảm xúc, Ui-jae đặt hai cái bát lên bếp. Anh hy vọng rằng tên khốn đó sẽ cư xử đúng mực tí, ít nhất là trong thời gian mà anh đun sôi haejang-guk.

Sau một khoảng thời gian, nhà hàng chào đón sự phục vụ của Ui-jae.

Chính xác mà nói thì, chỗ ngồi xung quanh bàn của Lee Sa-young trống trãi đến mức tạo thành hình tròn, các hóa đơn rải rác một cách bừa bãi trên bàn của những vị khác đã rời đi. Có một số vị khách nán lại ở quầy thu ngân, Ui-jae tự hỏi liệu có phải họ đang chờ anh trả tiền giùm bọn họ hay không.

Giữa mớ hỗn loạn này, chỉ có Lee Sa-young là ngồi im lặng.

"Chết tiệt, cậu là mắt bão hay gì?"

Chú thích từ dịch giả: "mắt bão" là một vùng an toàn bên trong những vòng xoáy có cường độ mạnh, có kích thước từ 25-60km. Ám chỉ những bàn trống xung quanh bàn của Sa-young là nơi an toàn.

Ui-jae bối rối nhìn ra bên ngoài cửa nhà hàng với hai bát súp trên tay. Từ xa, tôi có thể nhìn thấy nhiều người ngửi thấy mùi súp và tiến đến đây.

"Này!"

"Ngon quá-!!!"

Ui-jae đặt haejang-guk xuống một cái khay rồi chạy về phía họ, nhưng những người thợ săn nói lớn điều gì đó rồi đột nhiên biến mất. Nó xảy ra nhanh đến nỗi có thể so sánh nó như việc chạy trốn khỏi quái vật.

Anh nhìn chằm chằm vào con hẻm vắng trong sự hoài nghi, sau đó anh nhìn một lượt xung quanh. Trước cửa tiệm, có những thợ săn dựa vào tường chờ đợi như con hà biển.

Ui-jae chỉ vào khoảng trống bên trong nhà hàng.

"Mời quý khách vào, nhà hàng đã trống chỗ. Tôi sẽ dẫn quý khách đến đó."

Nhưng từng người một, họ đều vung tay vào không trung.

"Không sao, tôi không đói lắm."

Ọt ọt ọt.

Tôi không chắc dạ dày của anh nghĩ vậy đâu. Thứ tự của các bàn ăn đã được sắp xếp. Người đó tuyệt vọng kêu lên khi nắm chặt bàn tay.

"Tôi có thể đợi thêm một chút nữa!"

Được rồi nếu anh có thể.... Khi Ui-jae nhìn vào khách hàng thứ hai, người đó bỗng giật mình rút điện thoại và áp vào tai. Sau một lúc do dự, anh nói bằng giọng khàn khàn như thể đang đọc một cuốn từ điển tiếng Hàn.

"Ồ, đúng vậy! Hội trưởng, đúng là hôm nay! Thật lòng thì tôi mém quên mất luôn ạ! Vâng, tôi sẽ đến đó sớm thôi!"

Giọng anh ấy bật nốt một cách khác thường, sau đó anh còn kết thúc cuộc gọi bằng một bài rap.

Thợ săn thứ hai giả vờ làm cử chỉ chặn loa và thì thầm với Ui-jae.

"Ôi không, tôi đang xếp hàng! Tôi nghĩ tôi cần chạy việc vặt cho hội trưởng trước rồi mới quay lại ăn được. Dạo này tôi bận gần chết... Tôi ổn mà, cậu cứ cho vị khách tiếp theo vào đi."

Tuy nhiên, màn hình của điện thoại di động đã được bật do kích hoạt cảm biến tiệm cận, màn hình chính xuất hiện thay vì  giao diện bấm số. Nếu anh muốn lừa ai đó thì làm ơn cũng hãy thử bấm số đi chứ.... Ui-jae lạnh lùng nhìn vào vị khách thứ ba.

Chú thích từ dịch giả: Cảm biến tiệm cận là loại cảm biến có thể thực hiện mà không cần tiếp xúc trực tiếp, có khoảng cách tối đa là 30mm.

Người Thợ săn thứ ba nhìn vô cảm và có vẻ bình tĩnh trong tình huống này. Khi Ui-jae nhìn chằm chằm vào anh ta với suy nghĩ đó, người thợ săn mở miệng.

"Khi nào tên khốn đó rời đi thì cậu có thể gọi cho tôi không? Tôi sẽ cho cậu số điện thoại của mình, 010..."

Bỏ đi, chẳng có gì gọi là bình tĩnh cả.

Những sự từ chối này chưa bao giờ xảy ra đối với nhà hàng,  giờ anh đã chắc chắn những nghi ngờ nở rộ trong lòng. Chắc chắn tên khốn đó đã tìm anh bằng thông tin của cái muôi và cái tạp dề mà tên đó nhìn thấy hôm trước. Đây là lần đầu tiên mà Ui-jae không thể khiến cho nhà hàng đầy khách kể từ khi anh làm việc tại đây, anh trở lại nhà hàng và bưng bát súp đến bàn của Lee Sa-young.

Mình có nên gọi cho 112 vì cậu ta làm cản trở việc kinh doanh hay không? Nhưng nếu đây là vụ bê bối của thợ săn thì sao? Mình có thể gọi cho Cục Quản lý Thức tỉnh giả để họ mang anh ta đi được không?

"Thưa quý khách."

Ui-jae đặt nồi haejang-guk đang bốc khói xuống bàn.

"Đây là hai bát haejang-guk mà cậu đã gọi."

Sau khi phục vụ xong, anh vẫn đứng yên ở đó. Dù sống có kì dị như thế nào thì cũng không thể ăn trong khi đeo mặt nạ được. Ui-jae không biết xấu hổ nhìn chằm chằm Lee Sa-young với vẻ mặt nghi ngờ.

Bàn tay đeo găng đen từ từ tháo mặt nạ và đặt nó xuống bàn. Đôi mắt tím sắc sảo tỏa sáng dưới mái tóc hơi rối của anh. Ui-jae tự hỏi liệu khuôn mặt này có phải bước ra từ trong cổ tích không. Đôi mắt tôi bỗng dựng khựng lại.

"Anh còn nhìn nữa là mặt em sẽ bị chẻ làm hai đó."

Bằng cách nào đó, anh không thể rời mắt khỏi tên nhóc đó, giống như lần đầu tiên anh gặp Isa-young ở trong con hẻm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net