Chương 1. Nơi Máu Đổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Chap 3. Đứa Trẻ.~

"Đây! Năm đồng của mi đây... Nhận nhanh rồi dẫn đứa em mi cút về nhà nhanh đi".

Đứa trẻ 5 tuổi nhận tiền từ tay bà lão đang mặc bộ đồ quản gia, em cúi đầu cảm ơn rồi quay lưng rời khỏi ngôi nhà lớn, mụ quản gia thấy em vừa rời đi liền đóng cánh cửa gỗ lại.

Bước ra bên ngoài, luồng gió lạnh thổi qua qua cơ thể ốm yếu của em, lớp áo mỏng dính như tờ giấy đó không đủ để làm em ấm nhưng em cũng chẳng bận tâm.

Đằng trụ đèn, đứa em trai chỉ mới 2 tuổi của em nằm lăn lóc trên đất, nó đang xem ngón tay của mình như một bình sữa giả nút lấy nút để. Em tiến đến bên em trai, một nụ cười ấm áp nở trên môi.

"Tada!! chị về rồi đây!! Chúng ta về nào!".

Em bế em trai mình lên vòng qua lưng tạo thế cõng, cơ thể ốm yếu đó chật vật cõng em trai trên lưng. Em bước đi rời khỏi cổng làng.

Trên con đường đất đầy sỏi, đôi chân nhỏ nhắn bước đi trong màn đêm để về ngôi nhà đó... Căn nhà mà em chẳng muốn trở  về.

Em tên Tuyết Mai, em trai là A Bình... Cha em đã mất từ lâu, hai năm trước mẹ em cũng đã mối tình mới, mẹ em cùng người tình kết hôn rồi chuyển tới vùng xanh, đó là một thành phố lớn cách xa ngôi làng nhỏ này. Người đã bỏ em và em trai lại cho dì ruột nuôi dưỡng.

Số phận thảm thương của em bắt đầu từ đây.

Cách xa ngôi làng khoản vài trăm mét, một ngôi nhà gỗ nhỏ hiện ra, em bước đến đặt em xuống đất nhón chân mở cửa.

"Con về rồi!".

Vừa bước vào nhà em nói lớn.

Ngay sau đó một giọng chua nghoét, vô cùng đanh đá của một người phụ nữ vang lên khắp nhà.

"Con oắt mày đi đâu mà giờ này mới về!! Tao không hơi đâu mà chờ cửa chị em bây hoài như thế nhé".

Cô ấy là dì của Mai, một người em gái của mẹ em.

Mai không nói gì nắm tay em trai đi một mạch xuống cửa sau, em mở cửa. Từ trên gác bước xuống là hình dáng của một người phụ nữ tuổi tầm 35 đang bận một chiếc váy dài với chiếc bụng to tướng vượt mặt đã tầm 7 tháng. Gương mặt cũng xinh xắn nhưng lại đang nhăn nhíu khó chịu.

Giọng chua loét một lần nữa cất lên.

"Con khốn! Có vẻ mày quên cái gì đó".

Mai cúi đầu tiến lại gần, em đưa tay lên. Trên đó là bốn đồng bạc. Giật lấy số bạc trên tay em, cô dì nhếch môi.

"Nhiêu đây thôi à?! Mày làm ăn kiểu quái gì thế? Mày biết là tao đang mang thai không??! Tốn thêm một miệng ăn mà mày lại chỉ kiếm được nhiêu đây à?!".

Nghe thế em mếu máo.

"V... âng..."

"Khóc! Nói tới là khóc!! Mày ngoài khóc ra thì làm gì được hả?!! Chết tiệt!!...".

Dì lựa một đồng bạc ném xuống chổ em, đồng bạc nhỏ rơi xuống đầu Mai làm em đau đớn ôm lấy phần đầu miệng rên nhỏ một tiếng.

Cô dì tiếp tục nói.

"Phần mày đây... Thấy tao thương mày đến chừng nào chưa? Được rồi biến đi!!".

Đút tiền vào túi dì tiếp tục nói.

"Mà đã ăn gì chưa đấy! Còn mớ cơm cháy ở nồi, chưa ăn thì ăn đi".

Mai lắc đầu.

"Dạ con với em đã ăn ở nhà bác trưởng làng rồi ạ...".

"Cũng sướng chứ nhề? Cút đi!".

Nói xong dì đi lên gác.

Em với tay nhặt đồng bạc lên bỏ vào túi, cúi đầu bước ra ngoài cửa sau nơi em trai đứng. Tuy gương mặt vẫn đang nhăn nhó vì đau, nhưng em vẫn nở một nụ cười.

"Ehehe... Bình ơi!! Tuy hơi dối trá nhưng chị có tận 2 đồng này!! Mình sắp đủ tiền đi vào thành phố tìm mẹ rồi đấy!".

Đứa bé mỉm cười lớn ôm lấy chị mình trong vui sướng. Bước ra bên ngoài, chổ ngủ của em chính là căn nhà kho phía sau nhà, tuy nhỉ nhưng vừa đủ cho cả hai cùng ngủ. Em Bình dụi mắt, đã rất buồn ngủ rồi định trèo lên thì bị chị ngăn lại.

"Ấy ấy! Trước khi ngủ phải đi tắm chứ!! Em vừa nằm dài ra đất!! Leo lên bẩn chăn đệm rồi sao? Chị không đủ sức giặt đống chăn này đâu nhé!".

Nói rồi Mai dẫn tay em đi ra phía vòi nữa, lột đồ tắm cho em trai. Một người chị trưởng thành trong hình hài cô bé năm tuổi...

Xong xuôi tất cả, em bế Bình lên giường rất nhanh thằng bé đã ngủ thiếp đi. Còn Mai đi ra ngoài tiến tới cạnh lu nước, nhặt viên gạch phía dưới lên... Một chiếc hộp sắt dưới đất hiện ra.

Phía trên chiếc hộp có ghi dòng chữ "Quỉ tếc kệm".

Nét chữ ngoằng ngoèo trên đó lại vô cùng dễ thương, chiếc hộp đã khá nặng bên trong có rất nhiều bạc.

Em bỏ thêm hai đồng bạc vào, gương mặt đã vui vẻ lên, hai mắt lấp lánh.

"Xong như thế đã thành công!! Mẹ ơi đợi con nhé!".

Xong mọi việc, em cất lại hộp sắt dùng viên gạch đè lên. Đi vào trong lấy ra chiếc váy màu sữa, em mở vòi nước tự tắm cho bản thân.

Dòng nước lạnh chạm vào làng da non nớt của Mai, em run lên bần bật.

"Ui... Sao mà lạnh thế này~ lúc nãy em bình có thấy lạnh không nhỉ~~".

Dùng tay xối nước lên người mắt em nhìn lên phía căn nhà gỗ... Ngôi nhà ấm áp của dì và dượng, một gia đình nhỏ mà em đã từng có. Bất giác dòng nước mắt lăn xuống gò má của cô bé.

Em ngồi xuống cuộng tròn cơ thể nhỏ lại, giọng em run run trong màn đêm.

"Mẹ?~ sao mẹ lại bỏ rơi hai chị em con như thế?".

...

Tắm xong em trở vào nhà kho, thấy em trai đã ngủ say em rón rén trèo lên giường, cái giường đủ rộng cho cả hai cùng nằm nhưng giờ với cái tướng nằm độc chiếm của Bình, em chỉ đành nằm nép sang mép giường mà ngủ.

Cuộc sống của em là thế, nhưng có vẻ nhiêu đó đã đủ cho em... Trong thâm tâm em giờ đây chỉ cần tìm được mẹ để em trai mình có nơi ở mới gần gũi với mẹ hơn em đã mãn nguyện.

Dù cho mẹ em có bỏ rơi em cũng chẳng sao, nhưng Bình thì không...

Có lẻ đó là tình cảm mà người chị này dành cho em.

"Ngủ ngon nhé em trai~".

Như thế em chìm chìm vào giấc ngủ...

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Thanh đao vung cao qua đầu chém xuống tạo một đường trảm chém văng đầu tên Quỷ Máu cấp thấp, tiếp đến chú Lý xoay người bật cao lao đến vung đao chém đôi một tên quỷ khác ở gần đó.

Vẩy thanh đao, dòng máu trên lưỡi đao dính xuống đất. Chú chép miệng.

"Ây dà!! Cứ tưởng đi đường tắt này sẽ mau chóng tới được thành phố Vạn Kim, nhưng ai ngờ đường này lại nhiều Quỷ Máu đến vậy!! Đi được vài cây số là đã gặp được chục con... Giờ còn đụng phải *hang nhỏ nữa".

Thiên vung kiếm đánh một vòng cung tuyệt đẹp, trong bán kính 3 mét bốn con quỷ máu bị anh cắt đôi cơ thể đổ gục xuống đất. Thở ra một làng hơi nhẹ anh đáp.

"Cái hang này có quy mô nhỏ, có vẻ chỉ mới xuất hiện đây... Không có dấu hiệu của Quỷ Máu cấp cao".

Chú Lý cắn chặt điếu xì gà trên miệng, tay nâng đao.

"Mặc kệ đi, mới hay cũ gì ta cũng dọn luôn một thể".

"Vâng!".

Phía bên trong hang nhỏ, một cặp mắt đỏ lồm rực sáng, bất ngờ nó bắn ra hai chiếc gai nhọn.

"Cẩn thận!!".

Chú Lý hét lên rồi nhảy khỏi mặt đất tránh đòn, Thiên thì bình tĩnh vung kiếm đánh bật chiếc gai đi. Đáp đất chú Lý với vẻ mặt bất mãn.

"Thằng ngốc!! sao mi không tránh?! Ta biết mi giỏi nhưng làm thế chẳng may mi chặn hụt thì chết à?!".

"Cháu không sao...".

Chú Lý bỏ qua việc đó rồi nhìn vào hang.

Bước ra là một cơ thể đen ngồm gầy gộc, đôi mắt đỏ đục ngầu, đôi hàm có răng sắt nhọn như lưỡi cưa, gương mặt đen hiện lên những đường gân máu đỏ thẳm. Trên người mộc chi chít những chiếc gai như... Nhím?.

Thấy thế chú Lý bật cười.

"Haha?! Nhìn xem... Người nó như nhím, vậy ta sẽ đặt tên cho mi là người nhím nhé?? Ahahaha!".

Thở ra một làng khói trắng nó bất ngờ lên tiếng.

"Lũ khốn thợ săn!! Tên ta là Gai Sắt không phải Người Nhím!!!".

Chú Lý nhoẻn miệng, nhướng mài thích thú.

"Ô hô! Xem ra mi là một tên Quỷ cấp cao đó chứ! Mà ta nói ngươi biết tên Gai Sắt đó không ngầu tý nào thôi đổi thành Người Nhím của ta đi cho máu!".

Nó tặc lưỡi gào lên tức giận.

"Đừng có khinh thường ta!!!".

Tên Quỷ Gai Sắt chắp hai tay lại, một lượng lớn gai trên người tụ lại hai bàn tay, hắn lao đến chổ chú Lý dồn sức đập mạnh xuống đất, nhưng chú đã nhanh nhẹ tránh đòn. Cú đánh mạnh làm mặt đất nứt ra mảng lớn.

Với gương mặt không đổi sắc, Thiên lao đến vung kiếm chém vào người hắn, "choang!!" Tiếng kim loại vang lên, những chiếc gai trên người hắn đã tự chuyển động tạo một lớp giáp cơ động chặn đòn chém đó.

Hắn vung tay định tấn công Thiên, nhưng anh đã nhảy lùi lại tránh đòn.

Chú Lý từ sau vung thanh đao chém thật mạnh, một luồn khí đánh ập vào người tên Quỷ đánh hắn bay ra xa.

Tuy không có sát thương cụ thể lên người hắn nhưng đòn này đã khiến hắn bất ngờ.

"Ahh!! Cái quái gì thế?!".

Chú Lý bật cười lớn tiến lại gần Thiên

"Haizz trực giác mi đã sai rồi nhé! Ở đây có quỷ máu cấp cao đó!".

Thiên hơi cúi mặt, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.

"Cháu xin lỗi!! Lần sau cháu sẽ cố gắng hơn".

Chú Lý vẩy tay cười xùy.

"Thôi đừng nghiêm trọng hoá vấn đề như thế".

Từ xa tên Quỷ Gai Sắt lao đến tung nấm đấm toàn gai nhọn đến, chú Lý còn chẳng thèm nhìn tới, hờ hững đưa thanh đoản đao lên đỡ.

"Choang!!" Mặt đao ngăn chặng cú đấm gai một cách gọn gàn, tên Quỷ Máu trưng ra khuôn mặt đầy bất ngờ.

Chú Lý đưa ánh mắt có phần khinh thường lên tên Quỷ.

"À tại vì trình độ cỡ này thì ai mà xếp loại như mi vào hàng cấp cao được chứ?".

"Cái gì mày dám...!!".

"Bụp!!".

Chưa kịp nói hết câu chú Lý đã giáng một cước vào bụng tên Quỷ. Cú đá nhanh đến mức phần gai của hắn chẳng kịp phản ứng để tạo lớp đỡ, cứ thế ăn trọn cú đá vào bụng. Hắn gập người bay đập vào đá bụi tung mù mịt.

Thiên cũng không đứng nhìn, anh lao lên, tay đưa kiếm lên cao. "Thập trảm!". Anh bổ kiếm thật mạnh xuống, thanh kiếm chém xuống tạo ra tận mười đường kiếm, vì còn choáng váng với cú đá tên Quỷ đã ăn trọn mười nhát chém đó.

Máu tuôn ra như suối, hắn rên lên một phát rồi nằm bất động.

Tra kiếm vào vỏ, Thiên quay người bước đi. Chú Lý vỗ tay chúc mừng anh, trên gương mặt lạnh lùng cũng có chút sắc thái khi anh mỉm cười nhẹ. Nhưng rồi...

"Thạch trảm!!".

Chú Lý vung đao trảm một nhát cực mạnh, Thiên bất ngờ ngã người sang bên, cú trảm hướng đến kẻ đang định đánh lén sau lưng anh.

"Áhhhhh!!!" Hắn thét lên đau đớn, cú chém dài từ vai xuống eo, dòng máu tuông ra dữ dội.

Thiên mở to mắt kinh ngạc.

"Mày chưa chết sao?!".

Cả cơ thể tên quỷ đổ xuống, phần vết chém của chú Lý mọc ra những mảng vảy cá bằng đá.

Tên Quỷ thấy thế liền kinh hãi.

"Chuyện... Chuyện gì thế?!? Đây... Đây là cái mẹ gì thế?!!!".

Chú Lý bước đến với vẻ mặt cười cười khinh bỉ.

"Ồ xin lỗi phải thông báo cho mi biết, Người Nhím à... Ta có mắt thần đó!!! Và tuyệt chiêu ngươi vừa trúng phải là Thạch Trảm, từ vết chém của ta mi sẽ được nhận chiếc vảy đá như thế... Tác dụng của nó là làm mi chảy máu đến chết và không thể hồi phục vết thương".

Nghe vậy tên quỷ càng sợ hãi hơn.

"Khốn... Khốn kiếp!! Khốn... Ahh~".

Tên Quỷ trút hơi thở cuối cùng... Trận chiến kết thúc.

Cả hai quay về xe, thấy vẻ mặt cúi xầm của Thiên, chú Lý lên tiếng.

"Không sao, ai cũng có sơ xuất riêng mà nếu giải quyết được nó thì không bận tâm quá trình".

Thiên gật đầu.

"Vâng! Cháu sẽ cố gắng hơn".

Bước đến chiếc xe, vẻ mặt chú Lý đã không còn vui vẻ nữa thay vào đó là hoảng hốt... Chú thét lớn.

"Tên Người Nhím khốn kiếp!!!?!?!!".

Thiên cũng ngạc nhiên.

"Sao... Sao thế ạ?".

Khi nhìn lại chiếc xe, Thiên mới nhận ra... Chiếc xe đã bị đâm hỏng bởi chiếc gai của tên Quỷ Gai Sắt.

Chú Lý vò đầu bứt tóc mà chửi rủa.

"Tên khốn nạn!! Tên súc vật!!! Trời ạ pha đó mình mà không cẩn thận quá mức dùng luôn đao chặn đòn thì có phải hơn không?!!!".

Thiên dò xét chiếc xe, cái gai đã đâm sâu tới tận động cơ, muốn sửa cũng khó. Thiên lắc đầu ra hiệu, điều này khiến chú Lý càng tức điên lên, chú đá vào bánh xe sau một phát "Chết tiệt!!".

Thiên lên tiếng.

"Hay chúng ta đi tìm sự giúp đỡ... Xem xung quanh đây có nhà ở hay làng mạc gì không".

Lấy lại bình tĩnh chú đáp.

"Ừm ta cũng định thế, với bộ đồ nghề trên xe ta không thể sửa được cái này...".

Cứ thế cả hay dọn đồ của mình, lấy tấm bạc phủ lên xe cột lại chắc chắn.

Cả hai lên đường tìm sự giúp đỡ.

~•~•~•~•~•~••~~•~•~••~•~








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC