BỨC THƯ GỬI BA - LÁ THƯ ĐẾN TỪ TẬN CÙNG CỦA TUYỆT VỌNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ba à, ba biết không, con luôn hâm mộ ba lắm á, vì là vậy nè. mỗi khi con bị mẹ đánh hay mắng ba liền vèo 1 cái xuất hiện ngày, toàn bảo vệ con 100% 1000 %% luôn, tự hào ghê á, ba là super hero của lòng con ^^ . Mà cứ mỗi lúc ba đi công việc thì mẹ cứ gây khó khăn cho con hoài à, đánh con riết, con khóc tùm lum tùm la lên luôn, lúc ba về là con nhào vô ba kể tội mẹ liền, hì hì, cho chừa tội mẹ đánh con nha, mẹ xấu tính lắm cơ đấy. Nhưng mà do con hư như vậy nên mẹ ghét con , mẹ bảo là ba thương con quá, không có thương mẹ nữa, lúc đó còn bảo do mẹ dữ, mẹ hư, mẹ đánh con chớ bộ, rồi mẹ cũng thôi, im lìm không hỏi hay chửi gì còn nữa, mấy lúc sau mới hươ đũa quánh con chạy vèo vèo mấy vòng quanh nhà luôn, lúc đó đuối ra phết mẹ ạ, cái ba zìa con méc liền, kakaka, chỉ có lúc đó là con mới thấy ok, thấy vui nhất, hết cảnh bị mẹ chà đạp thảm thương. Càng lúc càng thấy hãnh diện khi có ba, ba chính là 1 super hero chính hiệu, hổng phải hàng nhái, hàng make in china thuộc cấp dỏm cấp thấp đâu nghen.

Rồi tồi khi con đang học dỡ lớp 7, là lúc mẹ có thai, là em gái, biết tin con buồn lắm, vì con sợ ba không thương con nữa chỉ thương mỗi em thôi, ba bảo là con phải ngoan, có em sau này mới vui, có người chơi cùng con, sau này con bệnh sẽ có người chăm sóc con, sau này ba mẹ bệnh mới còn đứa ở lại chắm sóc chứ, lúc đó lỡ con học đại học rồi sao, đâu có nhờ con được, nên con phải ngoan, bết yêu em con biết chưa

Lúc đó con dạ liền, nghĩ chắc do con nghĩ bậy bạ thôi, biết đâu có em lại vui hơn thì sao

Rồi khi em bắt đầu chào đời, ba bắt con làm nhều lắm ba ạ, ba bắt con nấu ăn, rửa chén, lau nhà, quét cơm, còn bắt con giặt đồ nữa. BA cũng biết mà, từ nhỏ tới lớn, mẹ sai con đi rửa chén là ba la mẹ liền, nói con còn nhỏ, mới lớp 6 lớp 7 mà bắt nó rửa chén lau nhà, nặng nhọc nó làm rồi mệt, bệnh ra đó thì sao. Rồi con ngoài ăn chỉ có anime thôi, không có học hành gì luôn, may là thành tích không tệ nên ba không có buồn, những khi con được 10 điểm, ba vui lắm kìa, ba ôm con dẫn con đi chơi nữa á, mà hồi đó ba cho con ăn bánh kẹo nhiều lắm cơ, 1 ngày là hết gần 100 ngàn, thử hỏi con tròn ra sao.

3 năm sau...

là tôi của 3 năm sau, cũng là tôi khi lên vị trí người chị này suốt 3 năm, là 3 năm tôi cô đơn tự khép mình, nhận rõ 1 điều, tôi từ công chúa liền thành 1 con chó ghẻ không hơn cũng chẳng kém. 3 năm với tôi thật đau khổ, tôi ghen ghét, đố kị, căm thù chính đứa em gái của mình. Vì sao ư? Đơn giản thôi, mọi thứ của tôi nó điều giành lấy, mọi bánh kẹo của tôi đều lọt vào tay nó, không biết có phải ông trời thương nó không mà khiến nó quá đỗi thông minh, dần dần nó lấp mọi ánh sáng của tôi. BA mẹ luôn miệng gọi tôi là mày, xưng hô cũng chỉ toàn mày với tao, chỉ khi có khách, có chuyện ba mẹ sai nhờ thì ba mẹ mới xưng hô được con và ba mẹ, lúc đó á, con cảm thấy vui lắm, vì ba mẹ không gọi con là mày nữa, con càng khát khao cách gọi là con hơn, nhưng mà càng lúc con càng tuyệt vọng. BA biết không, ba cưng con ngọc như trứng, hứng như hoa, như ngọc quý giữ trong tay, ngậm trong miệng sợ tan vậy, luôn miệng gọi nó là cục vàng, con yêu, con hỏi lại con là gì, ba mẹ cười bảo là cục cứt, ba mẹ à, con biết lúc đó ba mẹ đùa, chỉ là đùa thôi, con cười lại, sau đó vào phòng, con ùa khóc, ba ơi, con buồn, ba có hay không?

Rồi càng ngày làm việc càng nhiều, chủ 1 trang trại đâu dễ, ba mẹ bắt đầu mệt mỏi, hay cáu gắt, và con là đối tượng mà ba dùng để phát tiết, đôi lúc ba tát con 1 cái, con cúi gầm mặt lặng im không nói, không khóc. Ba nói con ăn rồi chơi, trong khi con học suốt mấy tiếng liền, vừa đọc truyện ba thấy liền chửi, lúc trước con không động 1 chữ, đến tận lớp mới học bài ba đâu hề nói gì. Rồi lúc trước ba cho con bao nhiêu bánh kẹo, còn khen con dễ thương mà bây giờ ba chê con mập, xấu, không như con người ta. Học tiếng anh ở cấp ielts 6.0, khó quá ba à, mà ba có biết đâu, ba nói con học ngu, điểm thấp, con buồn, chắc ba cũng không hay. Rồi thi thoảng, à không, là mỗi ngày, ba liên tục chửi con, không vì lí do này cũng là vì do kia, vì thế mà lên lớp 8, con không tự kỉ nữa, tìm 1 người bạn cho mình tâm sự, con sợ tự đối mặt với những lời cay nghiệt đó, con sẽ chết tâm, con cũng muốn ba yêu thương con nữa, mà chết tâm rồi thì còn cảm nhận được gì nữa đâu, đúng không ba ha ^^. MÀ sau đó bị bạn phản bội, con thấy mình ngu dại cỡ nào, tin tưởng quá mức để rồi bị gạt không biết, buồn, con tự ôm lấy, ba cũng không hay, Con chấm dứt tình bạn, rồi vài mối tình đầu của con trên fb nữa, đau xót, khổ lắm, mấy tuần, à cả mấy tháng liền con ăn không nổi, tối đến lúc nào cũng khóc, con tự mình cam chịu, đón nhận nó, ba cũng không có hay!

 Cô đơn mãi, con tự khép mình, mỗi ngày nghe ba chửi, con bắt đầu chai sạn đi cõi lòng, không còn coi ba như 1 anh hùng, không còn ảo tưởng tiếng gọi con ngọt ngào từ thật tâm, không ảo tưởng 1 bữa ăn gia đình ấm cúng ba dắt con đi dạo phố, mua bánh, mua đồ chơi nữa, không còn ảo tưởng ba ngừng việc thúc ép con học, ngừng ảo tưởng việc..... việc ba sẽ yêu thương con 1 chút... chỉ là 1 chút như  trước đây ba đã từng... chỉ 1 chút như đã từng thôi ba à... chỉ là 1 chút... 1 chút thôi, 1 chút của 3 năm trước. Vì nó khó quá, là dường như không thể, là mộng tưởng của chính mình nên con học cách tách biệt khỏi ba mẹ, biết tự lấy đồ ăn không cần ba mẹ  dâng tận miệng nữa, biết dậy biết ngủ không cần ba nhắc hàng trăm lần như mọi khi... mọi khi của 3 năm trước, biết tự mua cho mình những cái áo, cái quần đầu tiên, biết tự mua những cái bánh cái kẹo, ly nước mình muốn uống, biết tự lái xe đi học mà không cần ba đón đưa mỗi lúc, biết đi làm, kiếm thêm thu nhập, biết khóc là không đúng, là yếu ớt nên con chỉ khóc 1 mình khi đêm đen tới, con cũng biết chạy xe rất nhanh nữa, max tốc độ luôn, vì ba biết sao không? Vì qua mỗi ngày, nỗi đau của con càng lớn, sức chịu đựng của con càng tăng, con không òn hay khóc, mít ướt, thi thoảng mới khóc 1 lần mà thôi, nhiều khi đau lắm cũng không thể rơi 1 giọt nước mắt, lúc đó con còn nghĩ nước mắt của chính mình đã cạn ba à, nhưng mà khi con chạy thật nhnh, phóng xe đi vèo như 1 cơn gió trên đường phố, cát bụi, gió, hạt mưa, ánh nắng, ... tất cả khiến nước mắt con tuôn ra, 1 ít thôi, nhưng đủ, chắc do là đau rát mắt quá, cũng chắc là do con yếu đuối nên tìm cách biện mình cho chính mìnhđể mà khóc cho khuây khỏa, vẫn là biết chết liền thôi ba à

Bây giờ con đi làm được rồi nè ba, đậu vào trường công mà ba mong muốn nè, chơi cầu lông tốt để ba tự hào nè, còn nhiều thứ nữa ba ạ, mà con không thấy ba khen con nữa, ba khoe khoang trước mặt mọi người rằng con giỏi, ba hãnh diện lắm, mà sao khi về nhà, về tới nhà ba lại tiếp tục chửi con vậy? Ba nói rằng mất mặt khi sinh ra 1 đứa khốn nạn như con, ba nói là không có mắt mới nuôi lớn mày, ba nói là ba muốn cầm dao đâm chết con,... còn nữa, còn nhiều nữa lắm ba à. Mới đầu con xót xa lắm, đau đớn biết bao nhiêu, ba hay ?

Rồi 3 năm, 3 năm trôi qua đủ cho con hiểu, con là con trai, cần mạnh mẽ, dù thể xác là con gái thì ra sao, con không quan tâm, con cần mạnh mẽ, không được khóc, phải tự lo cho chính mình, không được yếu ớt và mong hoàng tử đến cứu rỗi con, con cần tự vực dậy chính mình, vì tương lại của chính mình, ngừng ảo tưởng về cái mang tên là hạnh phúc, ngưng những suy nghĩ rằng ba coi trọng con, con luôn chờ, chờ 1 ngày ba đâm con, thậm chí con còn lấy dao lam cắt cổ tay mình nữa, mà cuối cùng con không dám, con cắt mới thấy thịt thôi đã ngừng lại rồi, con sợ khi ba biết con không chết lại đánh đập con, con sợ, sợ ba à, ba nào có hay?

Rồi những lời hứa ba nói với con, ba nói sẽ cho con đi cosplay, con hạnh phúc lắm, hôm đó con mất ngủ, con ráng để thi thật tốt, 2 tháng sau, kết quả khiến con hạnh phúc hơn, con mừng rõ nói cho ba, ba chỉ ừ 1 câu, nói mày được hs giỏi mà điểm thấp nhất thì được tích sự gì, vui cái gì, lo ăn học cho nhiều vô, mày coi con vy học giỏi chưa, cái gì nó cũng giỏi, biết nghe lời, đâu có ngu như mày.... lời nói ba dẫn con lên tp HCM để cosplay nha còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, con nghẹn lại, im lặng quay người đi, hôm đó, con mất ngủ, không phải vui vì được hs giỏi ba à, mà vì đau khổ khi lời ba hứa, trong ba tồn tại như 1 cơn gió, lướt cái rồi bay, mất ngủ vì khóc nguyên đêm, ba nào có hay?

Rồi những khi ba nói dẫn con đi chơi, dẫn con đi ăn, cho con đi chỗ này chỗ nọ, con vẫn tin, tin đến mù quáng, cắm đầu học, cuối cùng ba bảo ba không nhớ, ba không hứa, mọi chuyện chỉ là do con bịa ra mà thôi, tất cả không phải thật, rồi ba phủi đi 1 cách vô tình như người ta thường làm khi những hạt cát bụi vô tình bám phải trên áo quần vậy, đau quá, ba có biết không?

Rồi con cắm đầu vào anime, nơi đó con cảm thấy là chính mình, có người đau khổ hơn con, họ vẫn sống, cuối cùng hạnh phúc đến bên họ, nên con có thêm động lực để tồn tại, con coi cả truyện nữa, thấy mấy nhân vật nữ chính á, họ được nhiều mỹ nam, hoàng tử vây quanh lắm, ba mẹ cũng thương họ nữa, con thấy tủi quá ba à, con cũng từng là công chúa, công chúa của ba, mà giờ thì như 1 con chó, thậm chí còn không bằng, con ngừng ảo tưởng mình là công chúa hay nữ chính xinh đẹp, con nghĩ mình sẽ là phù thủy, 1 ả nữ phụ ác độc nào đó, vì con xấu xa, ích kỉ, nhỏ nhen, độc ác, mất nhân tính, đức người.

Rồi 2 năm nay sinh nhật của con, ba không nhớ, con nhắc, ba kêu à, bánh kem con tự tiết kiệm tiền ăn sáng mấy tháng trời mới mua được, con mời ba  dùng, ngọc đòi, ba đưa nó phá, hôm đó ba mở tiệc linh đình, nhân tiện kỉ niệm 20 năm ngày cưới, còn nói là tổ chức sinh nhật cho con, nhưng không 1 ai hay, chỉ có cô giáo kia biết, thông báo cho mọi người thì mọi người mới biết, nhưng lúc đó con tủi quá, con chạy, trốn trong nhà khóc, say bí xỉ cùng hàng tá lon bia, thứ mà con kinh tởm, vì con dị ứng với mùa bia, ngửi đã khiến con nôn thốc nôn tháo, nhưng không hiểu sao hôm đó con uống, uống rất nhiều, con không hết buồn như người ta hay nói, con chỉ biết mắt mình càng nhòe đi, nước mắt con lăn từng hàng từng hàng nối nhau dài mãi trên gò má mập căng tròn, con đau hơn, đau đến thắt lòng, ba ơi, ba có hay không

Ba, cũng 3 năm này con biết mình là BI, là thứ ba luôn coi thường, con không dám nói, nhưng 3 năm, con trải qua nhiều mối tình, bị phũ phàng nhiều con dần trở nên khốn nạn, quen với hàng tá cô gái, hàng nghìn chàng trai, 2 ngày quen 3 người, bạn bè con còn khiếp sợ, nhưng chỉ có người thân con mới biết, và con yêu 1 người con gái mang tên uyên, 1 năm sau khi chia tay rồi, con còn nhớ, vẫn còn yêu, con không kì thị giới tính, nhưng ba kì thị, nên con im, cả giới tính cũng không dám nói, ba chỉ biết con hay mặc đồ con trai thôi, nói con là ô môi à, con nói không có, chỉ là do nó bền và đẹp hơn, ba mới tha cho con, ba có biết, đồ đạc con tự mua toàn là của con trai không? Con sợ là con gái yếu ớt sẽ bị con trai xem như món hàng, bị chà đạp lên tình yêu không thương tiếc, nên con trở thành như vậy, mong ba đừng buồn, tình nhân, ngươi yêu, vợ, chồng, pet, mọi thứ con có đầy đủ, mọi người con quen, đủ loại, nhưng vẫn không thế đi nỗi vị trí của 6 người trong con, yui tenshi, jigoku tenshi, kin * Nguyễn Văn Thịnh *, tanaka shu, baby * tên thật là gì thì con không còn nhớ, là tình đầu mà mỗi khi  con nhớ đến liền khóc nhưng qua tháng năm con hết đau, chỉ có nước mắt vẫn lăn dài khi con nhớ về anh ấy, đau đớn thật *, và 1 con bạn thân, từng thôi, Nguyễn ngọc ánh, xót xa thật, ba ơi, ba nào có biết đâu?

Ba, thi thoảng con vẫn mong ba khi tức giận mẹ hay em, ba đừng đánh con nữa, ba cũng đừng kiếm cớ để chửi con, con biết mà, biết hết, biết ba mệt mỏi vì công việc, biết ba tuổi cao nên nóng nảy, biết ba muốn con tài giỏi ai cũng ngưỡng mộ, khiến ba tự hào, mà ba quên đi, quên đi việc dành cho con tình yêu thật sự, cái ba gọi là dẫn con trên con đường rồi để con đi, ba quan sát từ xa thực chất là giả dối 1 nữa rồi, nhưng mà cũng có phần thật, nên nó là thật ba nhỉ, nên con tự gánh chịu mọi thứ, không có quyền hạn được kêu ca ba ha. Mầy năm nay nè ba, thi thoảng thấy ba chửi con khiến em khóc ré lên á, ba tát con 1 cái đau lắm, ba nói thứ chó để khốn nạn như mày khiến em khóc kìa, mày do ai sinh ra vậy, con tức, đánh em, bị ba đánh lại, con thấy nực cười, thấy chính mình quá ác độc, dại dột, ngu ngốc

Con dần dần biết thương em, cho nó những thứ con thích, con giữ, nhưng đôi khi, không là mỗi lúc, ba yêu thương nó khiến lòng ganh ghét của con nổi lên, không tự chủ được mà đánh nó, mắng nó, rồi lại bị ăn mắng, ăn đập ngược lại, con xót xa, ba ơi, ba có hay không?

BA, con đột nhiên nhớ lại nữa năm trước, con lỡ tay thả 1 con chó mẹ kia, khiến nó cắn chết gần phân nữa số con của con chó mẹ khác, ba chửi con, tát con thật mạnh, khiến đêm đó con không ngủ, mất ngủ vì khóc, ba có hay?

Mỗi lúc thấy chó, ba gọi nó là con, kêu con lại đây, con còn ngỡ ba gọi con, chạy từ trên nhà xuống, cuối cùng đứng chết lặng tại cửa bếp nhìn ba ôm lấy con Bi, con chó trong nhà, con muốn điên dại mà gào thét trong lòng, ba ơi con đau quá, quay sang nhìn con và gọi 1 tiếng con cho con nghe được không ba? Con thấy mình hèn quá, cả 1 con chó cũng không bằng ba à.

2 năm, 2 năm con sống trong bệnh tật, mỗi ngày không bị này sẽ bị nọ, con cảm, con sốt, con bị ho, suyễn, trúng gió, thương thực, ngộ độc, sình bụng, mề đay, đau dạ dày, khó thở, đau khớp xương, đau tim,đau nhiều, nhiều lắm, mà ba có biết, ba có tin? Ba nói con bịa chuyện, nên con thôi không nói nữa, chỉ dạ rồi quay đi, vì con biết, ba không còn tin con như 3 năm trước nữa rồi. 

Mỗi ngày qua đi, con tự mình chịu đựng những cơn bệnh ùa đến, bạn bè trên fb bảo con mua thuốc nói ba dẫn đi khám, nữa năm bạn bè khuyên, con có chút can đảm, nói ba dẫn con đi khám, ba bảo, mày khỏe như trâu như bò, khám cho tốn tiền à, đừng kiếm cớ, mai đi làm cho tao, thứ lười biếng như mày toàn tìm cớ trốn việc, con mất niềm tin, tai ù đi, máu như bị vắt kiệt, toàn bộ sức sống chỉ trong tích tắc biến tan như chưa từng tồn tại, đêm đó con tiếp tục khóc, 1 đêm nữa mất ngủ, ba có hay? 

Từ đó con biết chống chọi với cơn đau, nữa năm, thời gian nữa năm nói cho con biết là do con buồn quá độ nên mới làm cơ thể yếu, dễ bệnh tật, nhưng con không vui nổi, nên năm tháng qua đi, từng căn bệnh liên tục dày xéo con, khiến con đau xót tận xương tủy, mọi người biết, chỉ riêng có mình ba không biết, baà, ba có hay?

 Con  nhớ hôm đó con sốt, nặng lắm, suốt 1 tuần, ba không hay, qua tuần con còn sốt, mẹ thấy con lạ nên hỏi, biết con sốt, mẹ lấy thuốc cho con, con hạnh phúc, mẹ nói cho ba, con sợ, sợ ba chửi con, rồi ba biết, ba chửi con ngu ngốc, mẹ nhờ ba mua thuốc, ba kêu ba biết rồi, hôm đó ba quên, con tự chịu đựng sự khó chịu dày vò, hôm sau ba mua, 2 ngày thuốc liên tục, con khỏe, dáng vẻ tiều tụy nhưng do con mập, chắc ba không hay, và có lẽ ba càng không biết, con chưa hết sốt, chỉ là giảm nhiều 1 chút thôi, nhưng con không nói, con sợ ba tốn tiền, sợ ba lại đi mua, nhưng con buồn, cũng mệt nên như câm lặng trước cơn sốt tối đó lại ùa tới, ba có hay?

Ba, hôm nay con có mua đồ chơi cho em, tiền lương mà ba trả cho con đó, sao con thấy ba không vui, hình như ba giận con, ba có chửi con là phá của, mua linh tinh, con nhớ ba hay dẫn em đi mua đồ chơi mà, con làm sai.... rồi à?, ba chửi, con buồn, ba có hay?

#M805305ScriptRootC1329561 { min-height: 300px; }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net