Chương 4: Lại bị giám đốc bỏ thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú đừng để xảy ra chuyện là được, nhớ phải ứng phó với gã bạn trai Thời Trạch của em nó." Lý tổng sửa sang lại quần áo, nghiễm nhiên chuẩn bị rời đi, "Đừng để nhóc sinh viên thương tâm quá độ lại tìm tới chú gây sự."

"Ngài yên tâm, tôi làm việc vẫn rất chỉnh chu, sẽ không liên lụy quá nhiều." Lỗ Phổ Tịnh đưa tiễn hai lão tổng đến cửa, lại một lần nữa đi trở về văn phòng, giúp đỡ Ôn Thượng Thanh rửa sạch dịch bẩn trên người.

"Tiểu Phương, hiện tại qua văn phòng tôi." Lỗ Phổ Tịnh ngồi gọi một tiếng với Tiểu Phương đang ngồi bên ngoài xem tư liệu.

"Giám đốc, ngài gọi tôi qua đây là có việc gì cần giao vậy ạ?" Tiểu Phương đi vào văn phòng, bước chân lập tức ngừng trước bàn làm việc của Lỗ Phổ Tịnh.

"Qua đỡ em Thanh về vị trí của em nó, lát nữa gọi giúp em nó suất cơm hộp." Lỗ Phổ Tịnh tiếp tục nói với Tiểu Phương: "Nếu em nó tỉnh lại, cậu trực tiếp nói với em nó rằng sáng nay đã hoàn thành xong buổi huấn luyện nhân viên mới."

"Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đánh mất nội tâm hoài nghi của em Thanh." Lỗ Phổ Tịnh tiếp tục nói: "Tiểu Phương, làm tốt thì cuối tháng tôi sẽ tăng lương thưởng cho cậu."

"Giám đốc ngài yên tâm, tôi hiểu rồi." Tiểu Phương thức thời đáp lời Lỗ Phổ Tịnh, ngay sau đó đỡ lấy Ôn Thượng Thanh ra bên ngoài về tới khu làm việc, để cậu ghé lên bàn, sau đó mở app giao hàng đặt một suất cơm tới.

Nửa giờ sau, ý thức Ôn Thượng Thanh lờ mờ mà mở mắt, cậu nhìn nơi xa lạ lại ngẩn ngơ trong chốc lát: Không phải mình bị giám đốc gọi vào văn phòng sao? Sau đó còn bị nói là phải trải qua huấn luyện gì gì đó... Sao bây giờ mình lại ngủ gật ở chỗ này?

"Em tỉnh rồi à?" Tiểu Phương chú ý tới phía Ôn Thượng Thanh đã có động tĩnh thức dậy, hắn đặt suất cơm lên mặt bàn Ôn Thượng Thanh, mở miệng nói: "Phụ cấp ăn cơm trưa là bên công ty chi trả, giờ em nên ăn qua một chút, lát nữa còn phải làm việc tiếp."

"Cám ơn, nhưng..." Giờ đầu Ôn Thượng Thanh vẫn lơ mơ, cậu không nhớ nổi sáng nay bị giám đốc gọi lên huấn luyện nội dung gì, "Sáng nay giám đốc gọi em tới văn phòng mà nhỉ, anh có biết sao tự dưng em lại ngủ gật ở đây không?"

"Giám đốc nói thái độ làm việc của em rất tích cực, nhưng nội dung nói chuyện hơi phức tạp." Vẻ mặt Tiểu Phương bình tĩnh trả lời Ôn Thượng Thanh, "Giám đốc là người dễ gần, anh ấy hiểu em cần có thời gian tiếp thu, thấy em mệt mỏi thì không đánh thức em."

"Vâng...." Sao Ôn Thượng Thanh vẫn cảm thấy chuyện bản thân ngủ gật trong lúc huấn luyện là chuyện thật khó hiểu, "Là vậy sao?"

"Chứ gì nữa! Anh lừa em làm gì!" Tiểu Phương tỏ vẻ bình thường nói với Ôn Thượng Thanh.

Lúc này Ôn Thượng Thanh không tìm được manh mối, cậu hoang mang mở ra cơm hộp, nghĩ tới thời gian này chắc là giờ nghỉ trưa của Mạnh Thời Trạch, bèn mở za.lo gửi tin nhắn cho anh người yêu:

【 Thượng Thanh 】: "Thời Trạch, anh đang ăn cơm trưa à?"

Đang tính toán ngủ trưa một lúc, Mạnh Thời Trạch nhìn thấy tin nhắn Ôn Thượng Thanh gửi tới, cơn buồn ngủ tan đi hơn nửa.

【 Thời Trạch 】: "Anh vừa mới ăn xong, đang chuẩn bị đi ngủ nè."

【 Thời Trạch 】: "Nhưng thấy em nhắn tin là anh không ngủ nữa, hehe."

Ôn Thượng Thanh muốn tâm sự chuyện phát sinh hôm nay với bạn trai, cậu vừa ăn vừa đánh chữ.

【 Thượng Thanh 】: "Em bảo, hôm nay chẳng hiểu sao tự dưng em lăn ra ngủ, vậy mà tổng giám đốc chỗ này không hề trách mắng em, nhưng...."

Lúc này Ôn Thượng Thanh đang tự hỏi làm sao để giải thích cho anh ấy hiểu cảm giác kỳ quái ấy.

【 Thượng Thanh 】: "Nhưng nhân viên trong công ty rất ít, trông có vẻ không nhiều việc lắm, giám đốc còn cố ý gọi em vào văn phòng, nói rằng muốn giảng thêm kiến thức huấn luyện riêng cho nhân viên mới."

【 Thượng Thanh 】: "Nhưng em cứ vậy mà ngủ thiếp đi, anh thấy có lạ lắm không?"

Mạnh Thời Trạch nhìn dòng tin nhắn, nghiêm túc tự hỏi một lúc mới trả lời Ôn Thượng Thanh.

【 Thời Trạch 】: "Anh biết em không phải người lười biếng và hay mệt mỏi, hay là do hôm qua em ngủ quá muộn?"

【 Thời Trạch 】: "Nhưng dù em ngủ muộn cũng không thể hồ đồ như thế, giám đốc công ty em có làm gì kỳ lạ với em chứ?"

Ôn Thượng Thanh nhớ không rõ, nhưng cậu nhớ tới sáng nay khi vào văn phòng trông thấy Lỗ Phổ Tịnh ở cùng hai lão tổng khác, cậu cảm thấy nên nói chuyện này với bạn trai.

【 Thượng Thanh 】: "Sáng em qua văn phòng thì đúng lúc hắn đang ở cùng với hai gã khác."

【 Thượng Thanh 】: "Anh nói xem... có phải công ty này quái quái sao ấy?"

Mạnh Thời Trạch cảm thấy công ty kỳ lạ như này, tốt nhất Ôn Thượng Thanh không nên ở lại lâu.

【 Thời Trạch 】: "Là hơi lạ. Hay là em đổi công ty đi?"

【 Thời Trạch 】: "Em ở trong cái công ty không đáng tin này, anh cũng không an tâm. Qua mấy hôm nữa là tới cuối tuần, công ty bên anh được nghỉ, anh về thăm em nhé?"

Ôn Thượng Thanh không muốn bạn trai lo lắng quá nhiều cho mình, hơn nữa bây giờ cũng chưa phát sinh ra chuyện gì bất ổn.

【 Thượng Thanh 】: "Anh qua đó còn chưa được 1 tuần, nếu lại về gặp em, hôm sau sẽ không về kịp mất."

【 Thượng Thanh 】: "Để em xem lại, nếu có gì bất ổn thì em sẽ đổi liền."

Mạnh Thời Trạch nhưng thật ra không có gì để bất mãn, quan trọng vẫn là do suy nghĩ chủ quan của Ôn Thượng Thanh.

【 Thời Trạch 】: "Ừ, vậy nếu em có chuyện phải gọi ngay cho anh đấy."

【 Thượng Thanh 】: "Vâng, giờ anh đi nghỉ ngơi chút đi, em còn chưa ăn xong."

【 Thời Trạch 】: "Bye bye. Ôm.jpg"

【 Thượng Thanh 】: "Bye . Ôm.jpg"

Một lát sau, Ôn Thượng Thanh tới góc hiên vứt hộp cơm vào thùng rác, lúc vòng trở về thì bỗng cảm thấy cơ thể hơi đau nhức, chẳng lẽ là do tối qua ngủ không tốt thật?

"Anh có biết chiều nay nội dung huấn luyện là gì không?" Ôn Thượng Thanh ngồi về vị trí, hơi tò mò mở miệng dò hỏi Tiểu Phương.

Hình như cậu nhớ Lỗ Phổ Tịnh có nói qua, trừ bỏ cậu thì các nhân viên mới khác đều đã trải qua buổi huấn luyện. Ôn Thượng Thanh nghĩ có lẽ anh nhân viên tới trước cậu sẽ giải thích rõ hơn.

"Đơn giản lắm, em yên tâm đi." Tiểu Phương cười nói với Ôn Thượng Thanh, "Em chỉ cần ngồi một chỗ nghe giám đốc giảng là được."

Ôn Thượng Thanh càng cảm thấy kỳ quái hơn, cậu đã tới cả một buổi sáng lại như tới chơi chưa học được thứ gì, quả thật quá là vô lý!

Nhưng Ôn Thượng Thanh không thể mè nhoe hỏi người ta đến cùng, sợ làm phiền tới người khác.

"À đúng rồi..." Tiểu Phương lấy tới một lon nước từ quầy không xa, đặt tới trước mặt Ôn Thượng Thanh: "Công ty phát miễn phí đồ uống, giữa trưa tôi gọi cơm tiện lấy dùm em, không biết em thích loại nào, nên tùy ý chọn đại một cái."

"Em thế nào cũng được, miễn là không phải đồ cay hoặc đắng là được." Ôn Thượng Thanh là người không kén chọn.

"Vậy thì được rồi. Lát nữa chắc giám đốc sẽ giảng giải rất lâu, em uống đi cho đỡ khát." Tiểu Phương cực kỳ tri kỷ quan tâm tới Ôn Thượng Thanh.

Ôn Thượng Thanh cảm thấy có vẻ anh nhân viên này rất dễ thân, mở miệng nói lời cám ơn, "Em cám ơn anh ạ."

.....

"Em thấy vị đồ uống thế nào?"

Ôn Thượng Thanh vừa mới uống một hớp lại đột ngột nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức đặt đồ uống lên bàn, quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, sao... sao lại thấy Mạnh Thời Trạch nữa rồi?

"Anh...." Gương mặt cậu lộ rõ vẻ hoang mang, "Anh vừa mới nhắn tin với em mà, sao đã xuất hiện ở đây rồi?"

"Em xác định anh vừa nhắn tin với em xong?" Lỗ Phổ Tịnh biết Ôn Thượng Thanh lại nhìn gã thành bạn trai em nó rồi. "Bạn trai Thời Trạch của em ngồi bên kia cơ mà?"

Ôn Thượng Thanh nghe thấy lời này của Lỗ Phổ Tịnh, quay đầu nhìn về phía Tiểu Phương, lại phát hiện người ngồi bên cạnh quả nhiên giống Mạnh Thời Trạch như đúc.

Sao thế này... Đầu óc Ôn Thượng Thanh quay cuồng, đến cùng thì hôm nay cậu nhớ Mạnh Thời Trạch đến mức nào mà lại bắt gặp nhiều hình bóng của bạn trai như thế?

"Tiểu Phương, còn không nhanh chân qua lấy mấy món quà đã chuẩn bị tặng riêng cho Thượng Thanh?" Lỗ Phổ Tịnh mở miệng nói với Tiểu Phương.

Tiểu Phương bày biện trên bàn đủ loại kiểu dáng sextoy, giọng điệu hắn nghe có vẻ rất chi là hiền hòa, "Mấy đạo cụ này tùy em lựa chọn."

Ôn Thượng Thanh nhìn đủ loại roi da và dương vật giả rồi trứng rung, biểu tình cậu hoảng hốt, khó hiểu: "Em nhớ là anh (Thời Trạch) không thích chơi mấy thứ này mà?"

"Đây là nỗi niềm cần được an ủi khi bạn trai Thời Trạch xa em mấy ngày." Khóe miệng Lỗ Phổ Tịnh giương lên nụ cười xấu xa, "Em sẽ không muốn làm bạn trai thất vọng chứ..."

"Nhưng giờ em đang ở công ty mà?" Đầu óc Ôn Thượng Thanh giống như cuộn chỉ rối bời, "Giám đốc và anh Phương ở đâu rồi? Không phải là nói có buổi huấn luyện buổi chiều mà?"

"Giám đốc của em rất tốt bụng, ngài ấy dành riêng một không gian riêng tư cho em và bạn trai bên nhau ngọt ngào." Lỗ Phổ Tịnh cầm lên trứng rung trên mặt bàn, nụ cười dâm đãng hỏi Ôn Thượng Thanh: "Thượng Thanh, lúc em nhớ bạn trai, em đã dùng qua thứ này thủ dâm chưa?"

"Chưa...Em chưa...." Ôn Thượng Thanh chỉ biết qua một số dụng cụ kích thích tình dục, nhưng chưa hề tiếp xúc qua, hơn nữa cậu cũng không phải người quá trọng dục.

"Xem ra Thượng Thanh vẫn là một sinh viên đơn thuần nhỉ, đáng yêu ghê." Lỗ Phổ Tịnh quay đầu nói với Tiểu Phương: "Tiểu Phương, còn không nhanh tay cho Thượng Thanh thử qua mấy thứ tốt này, để xem cái lồn đĩ của em nó chịu đựng được bao lâu."

"Khoan đã..." Tuy đầu óc Ôn Thượng Thanh không minh mẫn, nhưng làm ra chuyện dâm đãng như vậy ở chốn công sở có vẻ không hay lắm, "Chỗ này không phải ở nhà, không tiện lắm anh?"

"Sếp em đã cho phép em sử dụng phòng này như ở nhà, có gì mà không tiện?" Lỗ Phổ Tịnh ra vẻ trách cứ Tiểu Phương, "Đứng đó làm gì, không biết dỗ bạn trai à?"

"Vâng vâng, ngài nói đúng." Tiểu Phương biết ý của Lỗ Phổ Tịnh, gã muốn mình sắm vai bạn trai Ôn Thượng Thanh.

"Thanh Thanh à, chẳng lẽ em không cảm thấy bản thân em vẫn luôn bị động trên giường à?" Lúc này trên tay Tiểu Phương cầm lấy trứng rung cỡ vừa, tay hắn bắt đầu sờ soạng trong quần Ôn Thượng Thanh, "Thứ này sẽ giúp ích cho chúng ta dễ dàng hoan ái hơn, anh muốn bỏ nó vào trong âm đạo mê người của em...."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net