Thoáng đến rồi đi [Thiên Bình-Bạch Dương]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết anh. Anh không biết tôi và chúng ta đơn thuần chỉ là người lạ....Nhưng vô tình, ta đã hai đã va vào nhau phải không anh?

Em không biết có phải do tim mình nhiều ngăn hay không nhưng có lẽ em không dành trọn tình yêu mình cho anh. Em quá vô tâm anh nhỉ? Em quá giả dối! Vậy điều gì khiến anh tìm em?

Em từng yêu một người rất sâu đậm nên em...khó mà yêu anh như lần đầu...Em đã bảo đừng yêu em nữa mà! Hãy rời xa em, anh nhé! Ở bên em, anh có đủ tự tin không? Có đủ tự tin luôn bên em lúc em cô đơn nhất? Có đủ tự tin rằng sẽ tận tay lau nước mắt cho em không?

Còn em thì không đủ dũng cảm. Không đủ dũng cảm đối mặt với một Bạch Dương nóng nảy, cộc cằn như anh. Đến dũng cảm đối mặt với anh, em cũng chẳng có.

Em thừa nhận mình quá lạnh lùng. Nhưng khi anh không quan tâm em, em lo lắng, buồn tủi lắm! Em, không biết từ bao giờ, thấy khó chịu khi thấy biết bao cô gái vây quanh anh. Lúc thì anh đẩy họ ra và mỉm cười với em nhưng lúc thì....đến một phản ứng cũng không có. Nó...làm em đau. Nhưng em không nói ra đâu vì lòng tự trọng của em quá lớn...Em muốn anh hiểu em...hiểu rằng em ở đây đang ghen đây này....

Những lúc anh bỏ rơi em, em lạc lõng lắm! Những lúc ấy, em có anh chàng Cự Giải đến gây chuyện, điều đó làm em cười. Em có Song Ngư ngây ngốc, đáng yêu làm nũng. Em có Thiên Yết giúp đỡ âm thầm và em cũng có Nhân Mã quan tâm. Nhưng tại sao? Lúc đó, hình bóng em thấy tuy mờ nhạt nhưng hiện hữu mồn một trong đầu em, chỉ có anh.

Nhiều lúc, em thấy ghét anh kinh khủng. Đùa giỡn với em, vui lắm hả anh? Với anh, em giống búp bê trưng triển lãm lắm à? Thích thì quân tâm, nói chuyện còn không thì vô tình như người dưng à?

Anh nói anh yêu em? Vô dụng rồi! Vì lời đường mật đó không còn giá trị với em nữa đâu.

Anh hứa làm gì khi anh không thể thực hiện.

Vậy em thích gì ở anh? Dáng anh chơi bóng như chú mèo nghịch len? Những hành động cốt gây chú ý? Những thanh kẹo ngọt lịm? Những lời nói dành riêng cho em?

Em không biết nữa! Nhưng có lẽ tất cả thoáng đến như anh và cũng vụt đi, như anh, anh nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net