Anh trai/Chị gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật không bao giờ thay đổi, tôi là con cả. Người ta hỏi tôi có thích anh trai hay chị gái không. Chắc chắn tôi sẽ hét lên ầm lên bảo đương nhiên là tôi rất thích rồi. 

Việc này làm tôi suy ngẫm rất nhiều. Thử tưởng tượng rằng bản thân có một người anh trai hay chị gái xem như thế nào. Đầu tiên là anh trai đi, không giống với mẫu người anh trai hơn hai tuổi là hàng xóm của tôi. Tính cách anh Tuấn thì tinh nghịch, ranh mãnh, không biết nhường nhịn con nít một tý nào cả. Kiểu người anh trai mà tôi luôn hằng mong ước là mẫu người dịu dàng, ôn hòa, đặc biệt là phải chiều chuộng tôi hết mực. Nghe có vẻ đắc ý đấy, tôi tự cười thầm với bản thân mình. 

Thật ra tôi có một người anh trai như vậy, là anh họ của tôi. Anh ấy tên là Dương, hơn tôi hai tuổi, sống ở ngoài bắc. Trước ảnh thì cũng có một người anh nữa, tên là Hải, gộp hai tên anh em lại thành ra tên một tỉnh của Đồng bằng Sông Hồng, Hải Dương. Lúc nghe được điều này tôi buồn cười thúi ruột. Tên của mấy ảnh gộp lại thành quê của mấy ảnh luôn. Anh Hải dễ thương lắm nhưng không thân thiết với tôi bằng anh Dương được. 

Có một khoảnh khắc mà tôi nhớ rất rõ. Hồi bé lúc đó có chút tiền thì ba tôi đưa cả nhà ra bắc để thăm ông bà nội. Lần đầu gặp anh họ tôi làm tôi bịn rịn hết vài ngày không dứt rồi. Thường thì những anh em lâu lắm mới gặp được nhau thì cái nhìn đầu tiên về nhau luôn có cảm giác hồi hợp. Tim tôi như muốn đứt gánh giữa đường, chắc do ảnh đẹp trai nhỉ. Không không tình cảm rất là trong sáng. Câu đầu tiên ảnh nói với tôi là:

- Em muốn đến nhà anh không ?

Chờ đã, chưa gì đã rủ người khác đến nhà của mình. Có lạ quá không ?

Đột nhiên anh Dương từ đâu ra lấy chiếc xe đạp cà tàn rồi chỉ vào nó.

- Lên đi, anh đèo về. 

Ban đầu thì tôi cũng lưỡng lự lắm, không biết đi theo có bị sao không. Xin phép ba má xong tôi cũng lật đật trèo lên xe ảnh. Nói thật chứ cái yên xe sau không phải dạng yên xe bình thường tý nào. Nó không phải chỉ mỗi yên sắt mà được gắn thêm vài thanh gỗ xếp thành hình vuông được đặt lên trên yên sau. Thường người ta gắn những thanh gỗ lên tạo diện tích rộng hơn để chở hàng hóa trên xe. Trên yên gỗ đấy có vài ba cây đinh còn chưa đóng kĩ sâu. Mỗi giây mỗi phút là tôi khóc trong lòng. Đau đít quá. 

- Sao mặt em nhăn nhó vậy ? 

Anh Dương hỏi tôi vì sao nhìn mặt tôi đau đớn vậy. Tôi chỉ bảo tôi còn chưa hết say xe. 

- Thôi ôm chặt vào anh đi, kẻo ngã.

Nói thế tôi chỉ biết làm theo lời anh Dương lấy tay ôm chặt áo phông trắng của ảnh thôi. Tôi tính diễn tả mùi hương của ảnh rồi nhưng chợt nhận ra là tôi không nhớ được gì nữa. Chỉ biết là cảm giác ngồi sau yên thoải mái, mát mẻ đến dường nào. 

Thường bọn tôi chỉ ở tầm một tuần là xuất phát trở về nhà. Nhưng ngày quanh đi quẩn lại là tôi lang thang qua nhà anh Dương chơi, chơi game cùng đứa em trai của tôi và anh trai của ảnh. Lâu lâu thì anh Dương rủ tôi câu cá ngoài cái ao phía sau nhà ảnh. Vừa ân cần vừa nhẹ nhàng chỉ dẫn cho tôi riết thành ra tôi chẳng bao giờ muốn về nhà. Cứ muốn ở lại nhà ông bà nội hết năm cũng được. 

Cuộc vui bao giờ cũng kết thúc. Khi cả nhà bắt xe lửa để về thì tôi thấy anh Dương ra chào tạm biệt với tôi. Một cảm giác luyến tiếc không nỡ xa. Chưa bao giờ tôi thấy buồn hiu như vậy. 

Đến bây giờ thì tôi không rõ ảnh sống như thế nào nữa. Thời gian trôi qua cũng hơn mười năm rồi. Con người giống như thời gian vậy, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Nhưng tôi cũng mong là ảnh sẽ vẫn mãi giữ nét ấm áp như vậy. 

Chưa hết đâu, còn chị gái lý tưởng cơ mà. Giống như anh trai tôi thích thôi. Tôi cũng mong mình có một chị gái dịu dàng, nâng niu em gái của mình như là con chị vậy. Nhưng sự thật thì khó lắm.

Tôi có quen bà chị kia. Gọi bà chị đó là Thảo đi. Tính tình của bả rất vui vẻ, thân thiện lắm, đặc biệt là rất biết lấy lòng người lớn xung quanh. Khổ nỗi thì bả không dịu dàng tẹo nào. Thích chơi đá bánh, đánh lộn với mấy đứa con trai xóm khác rồi lâu lâu lại thấy bả rớt nước mắt vì mấy bộ phim hàn quốc dài tập. Mà bả thì không thích coi một mình, luôn muốn có người cơm bưng nước rót hầu hạ mấy chuyện lặt vặt như đem bánh, đem nước, rút giấy vệ sinh cho bả lau nước mắt. Và đứa bị ép đó là tôi chứ ai nữa, do tôi dễ bị mủi lòng. 

Ngày nào vừa mới đặt lưng xuống nằm ghế sô pha thì bị bả từ bên nhà đối diện gọi đến. Tôi cũng không biết phải làm sao đành xách đít xỏ dép qua để xem bả sẽ làm gì. Vừa mới bước đến nhà nghe giọng bả vọng ra.

- Nhanh lên Nhị, sắp chiếu rồi nè.

Tôi mới thấy thắc mắc rồi chạy ào đến ti vi gần cửa. Bà chị này vốn cũng là con gái ấy mà. Mà con gái thì ai chẳng mê thần tượng. Mỗi lần xem chương trình ca nhạc trên Yeah1 là mỗi lần bả đập đầu vào tường. Mê ai không mê, đi mê HKT. 

- Ôi trời ơi Titi. 

Dạ con biết rồi má. Tôi cũng không thích gì lắm đâu nhưng như bị người khác thôi miên, tôi lập tức bị cuốn vào những bài hát của HKT. Riết rồi tối nào cũng bật ti vi lên mà nghe. Đến giờ ngủ cũng phải hát một chút mới chịu được. 

- Trú mưa, nàng kiều lỡ bước,...

Giai điệu những bài hát của HKT từng ngày gặm nhắm trong đầu tôi.

Nói cho cùng thì thấy bả cũng vui vui. Giờ bả sống cũng tốt, ăn ngon mặc đẹp là tôi hạnh phúc rồi. Đến tận bây giờ khi gặp lại nhau cũng chỉ nhìn vào mắt nhau rồi lướt qua như hai người xa lạ. Không nói một từ nào, có thể chị ấy đã quên nhưng dù sao những ký ức đẹp về người đó, tôi vẫn sẽ giữ chúng mãi. Như một phần tuổi thơ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net