Untitled Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mày đổi máy cho Kim Moon-tae cho anh.- Anh không nói thì anh ta cũng bảo em gọi điện cho anh đây này.Lập tức anh nghe thấy giọng Moon-tae.- Alô!- Này, bọn ông đang làm cái trò gì thế?- Kang Jae-woo, đừng nóng thế, không giống với ông đâu.- Bọn ông là cái gì mà lại đem những người đang vất vả nơi đất khách quê người ra mà đùa thế hả?- Tôi cũng có nhiều điều phải nói đấy.Moon-tae hạ giọng cốt để ngăn sự hưng phấn của Jae-woo.- ...- Thôi, công việc ở đây thì hôm nào gặр nhau sẽ nói. Ngày kia tụi này vào Sài Gòn đấy. Khi đó ông trực tiếp xuất hiện nhé.- Khi đó tôi đang bận.- Làm gì thế?- Làm thêm.- Đợi chút...Hình như Moon-tae đi ra chỗ không có người.- Này, ông mà xuất hiện thì mọi việc sẽ trở nên đơn giản, không phải lo chuyện tiền nong đâu.- Tiền à? Kim Moon-tae, ông đã lớn hơn nhiều rồi đấy. Ông tưởng tôi đến đây để cho cái bọn lắm tiền ở Seoul sai vặt hả. Tôi đến đây là để không phải nhìn thấy những kẻ như vậy đó, khỉ ạ.- Sao ông lại làm um lên thế? Bây giờ bọn tôi phải đi vào phòng hội thảo đây, nói chuyện sau nhé.Phía bên kia đầu dây có xen lẫn những giọng Hàn Quốc ồn ào. Vừa buông điện thoại Jae-woo vừa hối hận là để lộ cảm tính của mình thái quá nhưng đã muộn rồi. Đấy là do sự mệt mỏi tích tụ và chưa tỉnh ngủ hẳn. Đang ngủ nhận được điện thoại như vậy thì không thể mềm mỏng được. Hơn bất cứ ai, Jaewoo hiểu rằng cho dù mình có hối hận cũng không dễ gì chữa được cái tật xấu đó. Nếu mà Moon-tae gọi khi anh đã tỉnh ngủ rồi thì không biết là có nói chuyện kiểu thô kệch đó hay không.Đang nằm với trạng thái mắt nhắm mắt mở thì lại có điện thoại đến. Lần này là điện thoại từ Seoul. Đánh thức Hee-eun đang say sưa ngủ, cô lộ vẻ bực bội cầm ống nghe lên, sau khi đặt máy xuống thì thái độ thay đổi hẳn. Cô thởra một hơi dài rồi chạy vào phòng tắm.- Thứ hai sếp em sang đây.Hee-eun bước ra với khuôn mặt vẫn còn dính nước. Rồi cầm lấy tập bản thảo và bắt đầu vội vã. Tính đến thứ hai thì còn 3 ngày nữa.- Ngày 23, em biết vốn dĩ đến ngày đó phải kết thúc thì mới nhận được giấy phép theo lịch trình của Sở Văn hóa thông tin mà.- Dù sao, làm phim vốn khó mà theo đúng kế hoạch. Lần này tưởng là ít ra cũng kéo dài thêm được mấy ngày thế mà.- Ở miền Trung nếu vào đúng mùa mưa thì chả làm được gì đâu. Và sau ngày 23 thì anh cũng bận rồi.Jae-woo hiểu rằng không thể kéo dài công việc của giám đốc Choi hơn được nữa. Khi mà tất cả lảng tránh và làm ngơ anh thì giám đốc Choi vẫn một lòng đối xử với anh như trước đây.Khi Việt Nam thông qua lộ trình kinh tế mở cửa, bỗng nhiên hàng loạt các tập đoàn nước ngoài kéo đến, hầu như không có tập đoàn Hàn Quốc nào mà lại không qua tay Jae-woo. Ngay cả đối với những người không để ý đến anh cũng phải thừa nhận năng lực tiếng Việt của anh. Thành tích về tiếng Việt mà anh để lại trong trường Đại học Tổng hợp thành phố Hồ Chí Minh luôn duy trì ở mức kỷ lục mà chưa ai phá được. Thế nhưng, Jae-woo không chỉ dừng lại ởviệc phiên dịch và thông dịch giản đơn, để có thể đảm nhận vai trò của điều phối viên tài ba thì không chỉ là do năng lực tiếng Việt. Ở Việt Nam, anh là người Hàn Quốc duy nhất hiểu rõ và đầy đủ về hiện tại cũng như lịch sử của Việt Nam. Anh học một cách có hệ thống về ý niệm và lý luận của chủ nghĩa xã hội, ngoài anh ra thì không có người Hàn Quốc nào hiểu điều đó được thực thi ở Việt Nam như thế nào. Ở thời kỳ đầu của đổi mới, khi chưa hề có 1 tiền lệ, có 1 hệ thống nào thì việc các tập đoàn cần nhận sự giúp đỡ mang tính vạch đường của anh là điều đương nhiên.Số tiền anh mang về mỗi khi kết thúc công việc là cả một va li tiền Việt sau khi đổi theo tỷ giá 1 USD được 12.000 đồng Việt Nam. Vào thời điểm đó, trong số những hậu bối tới Sài Gòn du học sau anh thì hiếm có người không cần đến sự giúp đỡ của Jae-woo. Sang-hwan cũng là 1 trong số đó. Căn nhà 4 tầng mà trước đây Jae-woo thuê trọn gói chẳng khác gì ký túc xá miễn phí cho những du học sinh Hàn Quốc gặp khó khăn về nhà ở. Những hậu bối lần đầu tiên đặt chân đến Việt Nam thường tìm đến lưu lại nhà anh rồi mới tìm chỗ ở ổn định, những cậu trội lên một chút còn được anh tìm việc làm thêm cho. Nhiều người đến và ra khỏi nhà anh đến mức anh không tính nổi có những ai đã từng cư trú ở đây nữa. Sang-hwan đã ở nhà anh trong 2 năm.Công việc và những thế hệ hậu bối của mình bao vây làm cho Jae-woo không còn cảm thấy cô đơn nhưng rồi thời gian đó cũng không kéo dài mãi được. Những tập đoàn nhờ tay anh giờ bắt đầu tìm được chỗ đứng thì cũng là lúc anh phải chứng kiến nhiều cảnh khó lòng mà chịu được. Những người sau khi tìm được chỗ đứng ở Việt Nam trở nên khệnh khạng và kiêu ngạо đáng sợ, có thể thấy nhiều đến nỗi anh không dám nhìn nữa. Việc làm cho anh không thể chịu được thể hiện ở thái độ đối đãi với người lao động của các công ty. Ngành công nghiệp chủ lực của Hàn Quốc vào những năm 70 được đem sang Việt Nam. Ngày mà anh trực tiếp nhìn thấy tay quản lý của Hàn Quốc dùng chân đạp lên người công nhân Việt Nam khi anh vào thăm một nhà máy mà trước đây anh giới thiệu họ đến Việt Nam, anh đã uống say khướt hết đêm. Vàrồi, anh đã viết như thụi vào lòng mình những cú đấm về những tiêu cực của các công ty do chính mình giới thiệu. Khi bài viết của anh được đăng trên báo Hàn Quốc cũng là thời điểm các công ty đó tránh xa anh trước khi anh rời xa họ. Số bài viết càng tăng thì trong xã hội kiều dân anh càng bị chuyển từ xa lánh sang bị nguyền rủa, những người gần anh cũng bị cô lập và phải cẩn trọng với nguy cơ tổn thất. Không chỉ là người của các công ty mà ngay cảnhững hậu bối rất thân cận với anh cũng rời xa anh. Mọi thứ kết thúc với anh, anh lại trở về với sự cô đơn hoàn hảo như hồi mới đặt chân đến Việt Nam. Khi anh đến quán ăn Hàn Quốc mọi người không ai muốn ngồi cạnh anh, thậm chí có người còn tìm cớ chửi anh. Chỉ có duy nhất giám đốc Choi là người không để ý đến ánh mắt của người khác, đã dang tay vui mừng ra với anh và chịu ngồi chung bàn với anh.- Cậu mệt mỏi lắm đúng không?Ngay cả khi các kiều dân Hàn đối xử tệ bạc với Jae-woo lên đến đỉnh điểm nhất thì giám đốc Choi vẫn vỗ vào lưng anh với nét mặt không thay đổi, à không, còn hồ hởi hơn trước. Từ sau đó, công việc của giám đốc Choi đối với Jae-woo là việc ưu tiên. Jae-woo đã hứa là sẽ cùng đi Quảng Ngãi – một tỉnh thuộc miền Trung từ ngày 24, và sẽ giao những việc đang làm cho người khác rồi đi. Anh biết rõ hơn ai hết việc trúng thầu làm đường theo đơn đặt hàng ởtỉnh Quảng Ngãi được hay không đối với giám đốc Choi là một bước ngoặt rất quan trọng. Cho dù giám đốc Choi không nhờ thì anh cũng sẽ giúp đỡ hết sức.Hee-eun phụng phịu, Hee-eun thấy mến Jae-woo vì trong thời gian qua anh đã lo lắng cho cô hơn cả bản thân mình.- Thất vọng vì anh quá.- Đây là việc vốn dĩ trước khi bắt đầu công việc anh đã nói rồi mà. Từ ngày 24 trở đi thì cho dù bầu trời có tách đôi anh cũng phải đi miền Trung.- Anh luôn sống theo nguyên tắc à? Em có lẽ đã biết lý do tại sao đến giờanh vẫn chưa lấy vợ rồi.Mắt Hee-eun ngân ngấn như thể nước mắt trực ào ra chặn miệng Jae-woo lại. Nhìn thế này nom con bé thật giàu tình cảm. Đợi cho cảm xúc của Hee-eun lắng xuống, anh kéo Lê Chí Thụy vào để biện minh.- Cứ cho là anh như thế đi. Thế còn chú Lê Chí Thụy thì sao?Lê Chí Thụy bỏ dở công việc ở đường mòn Hồ Chí Minh về đây tham gia việc này. Tất cả các thành viên trong đoàn quay cũng dừng tay để chờ anh ấy. Trên màn hình máy tính của Jae-woo bây giờ là cảnh thứ 89 đang chờ để được hoàn thành nốt. Với tốc độ làm như hiện nay thì để làm xong đến cảnh thứ143 không chỉ 3 ngày mà phải cần gấp đôi số thời gian đó. Lê Chí Thụy đấm đấm vai Hee-eun khi cô lật đi lật lại số trang bản thảo còn lại rồi ước tính độdày của nó với vẻ buồn rầu. - Cứ đi đi, đi rồi sẽ đến đích.Câu nói mà Lê Chí Thụy vừa nói vừa nháy mắt như đang đùa đó đã là khẩu hiệu của chiến tuyến giải phóng hồi chiến tranh. Đối với các chiến sĩ phải thông qua được đường mòn Hồ Chí Minh thì khẩu hiệu đó đã ngấm vào trong máu và trở thành ám thị không dễ gì xóa đi được. Học chuyên ngành Lịch sửhiện đại Việt Nam, và thông qua những người mà mình đã từng gặp, Jae-woo biết được độ rung đặc biệt trong thanh điệu khi họ đặt khẩu hiệu này lên miệng và xuyên qua đường mòn Hồ Chí Minh. Lê Chí Thụy cho dù có ngụy trang bằng cách bông đùa thì trong cái khoảnh khắc ấy cũng không thể giấu được ánh mắt rung lên cùng với thanh điệu đang duy trì sự cân bằng mong manh. Jae-woo chắc chắn rằng Lê Chí Thụy là chiến sĩ đã vượt đường mòn HồChí Minh.- Bây giờ thì cứ thế thông qua vô điều kiện nhé. Chú à, chú biết đấy, có phải làm phim là cứ y nguyên như kịch bản đâu, và khi làm phim xong rồi thì kịch bản sẽ bị ném vào thùng rác thôi, chú hiểu mà đúng không?Lê Chí Thụy chả có lý gì lại hiểu được lai lịch câu nói đó của Hee-eun. Haeeun bảo thông qua mà cứ thế thông qua thì lại không phải là Lê Chí Thụy. Nhưng đến nửa đêm thì cuộc hành quân lớn kết thúc, trong 1 ngày họ đã ghi được kỷ lục về khối lượng thực hiện. Nếu tính cả thời gian ngủ ngày thì so với các ngày khác thời gian làm không phải là nhiều. Dù vậy, nhưng tiến độ lại đi rất nhanh là do bắt đầu có sự nhuần nhuyễn trong thời gian dịch vừa qua. Thay vì những phần khó thì những câu tương tự và những từ đã gặp ở phần trước được lặp lại ngày càng tăng. Trong vòng 3 ngày có thể kết thúc công việc được hay không thì phải đến màn cuối, phụ thuộc vào sự tăng tốc đã bắt đầu xem được bao nhiêu. Hôm nay là lần đầu tiên Hee-eun không uống bia mà cứthế ngủ.Hiểu được ý nhau nên công việc rất suôn sẻ. Khi suy nghĩ của cả ba gần như đồng nhất họ lại giơ tay lên tét vào nhau hứng thú. Đến buổi chiều mỗi khi xong được một cảnh, Hee-eun lại sung sướng hoan hô rằng nếu cứ thế này thì chắc chắn tới ngày kia sẽ kết thúc được. Tốc độ siêu tốc đang bon bon thì đến xế chiều lại gặp phục kích. Tình huống phục kích là quả đạn pháo bay ra từ chỗ hoàn toàn không ngờ đến chứ không phải là khó khăn trong kịch bản.Người của hãng phim Giải Phóng đã gọi điện đến cho Lê Chí Thụy. Khuôn mặt của Lê Chí Thụy vừa cười nụ cười như thiếu niên vừa nói những câu chào hỏi đùa vui dần dần trở nên nặng nề theo câu chuyện.- Anh Quảng, làm sao họ lại có thể yêu cầu như thế về phim tài liệu này cơ chứ?Hình như bộ phim tài liệu mà Lê Chí Thụy đang chuẩn bị gặp phải vấn đềgì đó.- Dãy Trường Sơn là nơi có thể làm như vậy được sao?Thời chiến tranh, dãy Trường Sơn được mang tên đường mòn Hồ Chí Minh là xương sống của Việt Nam nối giữa 2 miền Nam Bắc.- Cái mà tôi muốn hỏi là ý kiến của anh. Chúng ta có thể đối xử với dãy Trường Sơn như vậy được sao, anh Quảng?Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Lê Chí Thụy, thay vào đó là nỗi buồn nặng trĩu.- Anh à, tôi không thể làm như vậy được. Làm sao tôi có thể làm như thếđược. Thà rằng anh giao việc này cho người khác đi, xin lỗi anh Quảng.Lê Chí Thụy dập máy mà mắt ngân ngấn. Tránh ánh mắt của Jae-woo và Hee-eun đang nhìn mình một cách khó hiểu, không nói lời nào, anh ấy đứng dậy. Từ toilet đi ra, mắt Lê Chí Thụy đỏ ngầu.- Xin lỗi, chúng ta nghỉ một chút rồi hãy làm.Lê Chí Thụy rít thuốc và cũng đưa cho Jae-woo một điếu. Rõ ràng là tâm trí Lê Đức Thiện đang biến động mạnh. Anh quên mất rằng Jae-woo không hút thuốc.- Anh Quảng là ai thế ạ?Jae-woo vừa nhận điếu thuốc mà anh ấy đưa vừa hỏi.- Giám đốc, ấy chết... Cậu không hút thuốc nhỉ.Lê Chí Thụy rụt tay lại khi đưa máy lửa về phía điếu thuốc mà Jae-woo đang cầm.- Giám đốc Quảng cũng đã từng là "quân phản đối hiệp định" ạ?Ánh mắt Lê Chí Thụy nhìn một cách ngạc nhiên với câu hỏi của Jae-woo. Căn cứ duy nhất mà chính phủ miền Nam Việt Nam phê phán miền Bắc Việt Nam đã gửi quân chi viện vào miền Nam thông qua đường mòn Hồ Chí Minh là Hiệp định Giơneve. Không ai tin rằng chính phủ miền Nam Việt Nam đã cõng Mỹ và Pháp trên lưng, từ chối cuộc tổng tuyển cử theo quy định của hiệp định, lại có tư cách bàn luận về vấn đề vi phạm hiệp định. Ám chỉ logic mâu thuẫn của chính phủ miền Nam Việt Nam, người ta gọi những người vượt Trường Sơn vào tham gia chiến tranh du kích miền Nam là "quân phản đối hiệp định".- Anh Quảng không phải là quân phản đối hiệp định. Anh ấy chỉ là người có mặt ở đường mòn Hồ Chí Minh.- Thế giám đốc Quảng xuất thân từ chiến tuyến giải phóng miền Nam ạ?Lê Chí Thụy nhìn với ánh mắt dò hỏi tại sao và làm thế nào Jae-woo lại biết rõ điều đó như thế nhưng Jae-woo lại dấn thêm bước nữa.- Thì ra chỉ có anh là quân phản đối hiệp định.Hồi đó nói như vậy là điều thông thường, nhưng bây giờ thanh niên Việt Nam không mấy ai biết rõ từ "quân phản đối hiệp định" nghĩa là gì, thế mà từđó lại phát ra từ miệng của Jae-woo khiến Lê Chí Thụy bật cười. Thấy 2 người nói chuyện, Hee-eun không nén nổi tò mò xen vào.- Có chuyện gì thế ạ? Có chuyện gì rắc rối à? Chú ấy bảo người gọi điện là ai thế?Hee-eun hỏi liền lúc mấy câu.- Giám đốc hãng phim Giải Phóng.- Tên của giám đốc là Quảng à? Nhưng tại sao lại kêu giám đốc là "anh" thế?- Làm sao mà em biết chú ấy gọi người đó là "anh" thế? Thông minh gớm!- Từ khi chúng ta dịch đến giờ dễ có đến hơn 100 lần có từ đó mà.Hee-eun cong môi.- Dường như là bộ phim tài liệu về đường mòn Hồ Chí Minh có vấn đềphải không ạ?Lê Chí Thụy khẽ gật đầu với câu hỏi của Jae-woo.- Vì việc dịch này chiếm mất nhiều thời gian của anh à?- Không, không phải đâu.Lê Chí Thụy xua tay phủ nhận.- Thế thì sao ạ?- Kế hoạch và thực hiện thì chúng tôi làm, nhưng tiền là do đài NHJ TV của Nhật tài trợ. Họ lại yêu cầu sửa nội dung. Đã 2 lần sửa theo yêu cầu của họ rồi. Hai bên đã thống nhất, làm hợp đồng ký kết xong xuôi, giờ đã bắt đầu thực hiện rồi thế mà...Lê Chí Thụy không giải thích kỹ nhưng phía NHJ hình như đặt yêu cầu tăng thời lượng giới thiệu những sản phẩm du lịch mà người Nhật có thể đến ví dụ như các làng dân tộc thiểu số gần đường mòn Hồ Chí Minh.- Ở chủ nghĩa tư bản của các cậu người ta vẫn thích một câu đúng không? Câu "khách hàng là thượng đế" ý.Lê Chí Thụy đùa nhưng không hề sai.- Rồi bây giờ anh tính sao?- Tôi không thể làm thế. Tôi không thể quay Trường Sơn như vậy. Hai phần ba binh sĩ đã chết ở Trường Sơn, đến 1 viên đạn họ cũng chưa được bắn thử.Sau khi hút liền mấy điếu thuốc, Lê Chí Thụy ngồi lại gần màn hình. Công việc lại tiếp tục nhưng không theo đúng tiến độ. Suy nghĩ của Lê Chí Thụy đang để chỗ khác. Chẳng có lý gì mà suôn sẻ được. Không chịu được nữa, Lê Chí Thụy bèn đứng dậy.- Xin lỗi, có lẽ tôi phải đến hang phim xem thế nào cái đã.Không làm gì được vì anh đã xếp cặp đứng lên. Hee-eun ngồi ngơ ngác rồi oán thán người Nhật.- Hu..u..u. Túm lại, bọn Nhật chả khi nào giúp không được ai cái gì.Bỗng nhiên 2 người không có việc gì để làm. Chiếc đồng hồ bên phải máy tính chỉ mới có 5 giờ. Sau khi Lê Chí Thụy đã phóng xe máy đi rồi, 2 người ngồi nhìn nhau rất lâu mà chẳng nói gì. Hee-eun lên tiếng trước.- Hay là chúng ta cứ làm đi.- Anh đã nói anh không chuyên về văn học mà. Làm thế là vi phạm hợp đồng đấy.- Thì cứ dịch nguyên văn thôi. Chả tốt hơn là không làm gì à?Jae-woo gật đầu. Thế nhưng cũng không được lâu. Hàng loạt những câu có chuẩn khác hẳn những câu mà Lê Chí Thụy làm từ trước đến giờ khiến Jaewoo mất hết hứng khởi, không thể ngồi thêm được nữa. Những phần đã làm trong suốt 2 tiếng đồng hồ anh đem ra xoá sạch rồi đứng dậy, còn Hee-eun thì kêu lên.- Điên thật rồi, anh điên thật rồi, 1 câu cũng tiếc nữa là.Hee-eun nhìn Jae-woo rồi tìm cách cứu phần đã xoá.- Đằng nào khi Lê Chí Thụy đến cũng phải làm lại mà, thà rằng nghỉ đi. Jae-woo lưỡng lự một chút rồi tìm ví bỏ vào túi, cầm chùm chìa khoá lên.- Bảo nghỉ mà anh lại định đi đâu đấy?- Anh chẳng đã nói là có thằng bạn đến là gì.- Mấy ông luật sư đó ấy à? Jae-woo gật đầu.- Anh đã nói với họ là không đi được rồi cơ mà?- Ban ngàу thì thế nhưng bây giờ có thời gian rồi đây thôi.- Nếu anh đi thì em cũng theo.- Người ta nhìn tưởng em là vợ anh đấy.Jae-woo nắm lấy 2 cánh tay Hee-eun đang đứng chắn ngang cửa, kéo qua bên cạnh rồi bước xuống cầu thang. Khi quay chiếc xe máy dựng ở góc sân tay anh thấy hơi là lạ. Thì ra bánh sau xe chả có tý hơi nào. Chả biết là hết hơi hay bị ai chọc săm đây không biết. Chiếc xe máy này của anh đã dựng nguyên một chỗ trong suốt 15 ngày rồi.- Không cái gì trong nhà này còn được tử tế nữa.Giọng của Hee-eun đang đứng ở hiên lẩm bẩm như giễu cợt.- Vẫn còn người là không sao đấy.Jae-woo dựng lại chiếc xe vào vị trí cũ rồi bước ra cổng. Thoát ra khỏi cái ngõ tối thui bị bao phủ bởi mưa, anh vẫy tay gọi người xe ôm đang đứng chờ. Jae-woo nói tên khách sạn và leo lên phía sau xe.Quẹo qua 2 con phố thì đi vào đường Hai Bà Trưng. Tốc độ xe lướt nhanh hơn, gió mát thổi qua mặt anh. Những chiếc xe máy của các cặp yêu nhau đang chạy hướng về phía sân bay Tân Sơn Nhất tạo thành một làn sóng tươi mới. Jae-woo mở điện thoại xem giờ. 8 giờ 20 phút, đây là quãng thời gian mà đường phố nhộn nhịp sinh khí nhất. Dáng hình thon thả của các cô gái ngồi thẳng lưng một mình chạy xe thu hút ánh mắt anh. Lúc này là thời gian mà các cô gái yêu kiều với trang phục áo hai dây giữ thẳng lưng và vai tô điểm cho đường phố. Nhưng dù gì đi nữa thì chủ nhân của con đường này vẫn là các nữsinh tay cầm vạt áo dài nắm trên ghi đông đi xe đạp thành từng nhóm hai ba cô. Thỉnh thoảng xen giữa những chiếc xe đạp ấy cũng có những nữ sinh chạy xe máy dàn hàng cùng với xe đạp của bạn tạo nên phong cảnh mà bất cứ khi nào nhìn anh cũng mỉm cười. Nữ sinh đi xe máy bỏ một tay ra đặt lên vai của nữ sinh đi xe đạp, và thế là xe đạp cứ thế lăn đi. Ánh mắt của Jae-woo dừng lại ở cánh tay của một nữ sinh đi xe máy. Cái hay của cấu trúc phong cảnh đó là xe máy và xe đạp cùng hòa nhịp bon bon, lại nằm ở đường cong của cánh tay liên kết 2 người với nhau. Không cảm nhận được rằng ai đang đẩy ai đi nữa. Những cánh tay khoác lên vai nhau đẩy làn áo dài trắng đi.- Những người kia họ đi đâu vào đêm hôm thế này nhỉ?Moon-tae đang ngồi trước quán café lộ thiên của khách sạn nhìn đường tấp nập những chiếc xe đạp và xe máy rồi hỏi. Jae-woo cho 2 cục đá thật to vào cốc bia rồi uống cạn. Moon-tae rót vào cốc Jae-woo như thể chả đợi gì câu trảlời.- Cậu bạn ở Hà Nội dịch tốt đấy.- Không có tiền trả phiên dịch đến nỗi phải đổi cả lịch trình hội thảo mà lại đi tới những quán nhậu có gái là sao?- Cái đó ông làm sao biết thế?- Thế ông tưởng xã hội kiều dân ở đây lớn lắm à?Moon-tae chép miệng.- Không phải bọn tôi muốn mà đi đâu. Trong đoàn có ông Park luật sư, ông ấy có bạn hình như đang làm ăn ở Hà Nội. Liên lạc muộn nên đãi thôi. Hắn còn ra vẻ nói nếu liên lạc được sớm thì đã xử lý hết mọi việc cho, làm tôi cứ trơ khấc ra.- Có bạn tới mà lại không dẫn đi nhậu kiểu đó một lần tôi cũng áy náy.Người bạn này biết khi nào mới quay lại Việt Nam lần nữa, Jae-woo nghĩ nát óc coi phải làm thế nào đó cho bạn để bớt tiếc nuối nhưng vẫn khó nói...- Không ai yêu cầu ông làm việc đó đâu. Ông là người thế nào tôi biết mà, trong 2 ngày ở Sài Gòn ông đi cùng bọn tôi đi.- Bọn ông đi đánh golf tôi đi làm gì. Chơi golf bằng tay hay bằng chân tôi cũng không biết nữa là.Moon-tae ngước nhìn Jae-woo với ánh mắt như nhìn vào bức vách và không nói gì thêm nữa. Dưới sàn, chai bia không xếp thành hàng nhiều dần lên nhưng Jae-woo cũng không mở miệng. Khách ngồi bên cạnh cũng phải liếc nhìn 2 người đàn ông ngồi với nhau không nói 1 câu nào mà chỉ uống. Những người bán hàng rong như xổ số, đồ nhậu cũng trùng lại theo bầu không khí đó, biết ý nhanh chân quay đi khỏi chỗ họ ngồi. Chỉ có ly bia là cần mẫn qua lại giữa 2 người đang im lặng. Cả hai chỉ rời khỏi chỗ khi đã thật say.- Ông vẫn còn tức tôi về chuyện lần trước đấy à?Moon-tae lảo đảo xoay người sang hỏi.- Chang-eun không làm đơn đòi bồi thường thì tại sao chúng ta lại làm, hả? Con người chủ nghĩa tự do đó không nhận bồi thường thì tại sao chúng ta nhận?Trong số 3 người cùng vào nhà máy thì chỉ có Chang-eun là còn ở lại. Moon-tae có dính líu đến các sự vụ tổ chức nên vào nhà đá trước tiên, khi vừa ra khỏi nhà tù thì chuyển sang tổ chức thanh niên. Jae-woo sau khi lộ thân thếcũng bị đuổi, liền chuyển sang tổ chức lao động, rồi ngay cả khi Moon-tae lĩnh thêm một án tù nữa thì Chang-eun vẫn dính chặt với nhà máy. Đến mùa hè, năm mà cuộc đấu tranh của những người lao động đồng loạt giảm thì hắn vẫn không đảm nhận một chức vụ nào của cái tổ chức công đoàn thường thấy đó. Không gian hoạt động thì đã khác nhưng vẫn thuộc chung vào nhóm bất hợp pháp. Họ vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net