Untitled Part 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khiêm chạy vào can ngăn, bảo gã trở về chỗ ngồi nhưng gã tảng lờ như không nghe thấy gì. Đã vậy, cả những người khác cũng tụ tập vây quanh Konsuk và bắt đầu ồn ào. Giọng gã đàn ông lại càng cao hơn.- Chỉ cần Mỹ ới 1 tiếng thôi thì Hàn Quốc chạy đâu cũng chạy như cún con ấy à?Kon-suk tức điên lên. Gã đang mạt sát anh bằng cái việc không thuộc trách nhiệm của anh. Hơn thế, hắn lại còn mượn sức mạnh của những người xunh quanh. Kon-suk nhớ đến người anh trai сủa mình và không thể duy trì sự kiên nhẫn hơn được nữa. Тгоng ký ức của anh, anh trai mình lúc nào cũng là trò chơi cho lũ trẻ đồng lứa vây quanh.- Tôi không phải là quân nhân và cũng không phải là chính trị gia. Tại sao anh lại nổi giận với tôi?- Quân Hàn Quốc đã làm cái chân của tao như thế này.Kon-suk xả tiếp vào gã đàn ông say xỉn đang trong tư thế chỉ chực vén quần lên.- Tôi đã làm vậy à?- Mày không làm nhưng...Kon-suk túm ngay lấy câu nói đó của gã.- Vậy thì được rồi. Đừng nói với tôi về việc mà tôi đã không làm.Gã đàn ông nhìn xoáy chằm chặp vào Kon-suk. Kon-suk cũng không vừa, gườm gườm nhìn lại gã. Kon-suk khoanh tay nhìn một vòng khắp quán - nơi đang được bao trùm bởi không khí căng thẳng và nghĩ đến hành động tiếp theo mà gã kia có thể sẽ thực hiện. Anh chưa từng nhìn thấy người Việt Nam nào, nếu không phải dân anh chị, lại đánh đấm thô bạo. Họ không dễ nổi xung như người Hàn Quốc và có tranh cãi gì thì thông thường cũng kết thúc bằng lời. Đi xe máy trên đường, 2 bên có va chạm, nếu như không bị thương nặng thì chỉ lườm nguýt qua loa rồi đứng dậy phủi bụi, lại đường ai nấy đi. Nhưng dân xã hội đen thì hoàn toàn khác. Họ dùng dao. Chắc gã này không dùng dao đâu nhỉ.Sự im lặng trong nhà hàng được phá vỡ từ bên ngoài. Cùng với tiếng xe máy dừng, nghe giải thích từ nhân viên xong, Liên vội vàng bước vào. Hình như đang đi chợ nhưng nhận được tin báo, cô chạy vội về thì phải. Vừa đi, cô vừa cởi lần lượt mũ, kính râm, khẩu trang, quẳng cho nhân viên. Trên mặt cô, máu dồn đỏ gay. Cô tới chỗ Kon-suk đang ngồi, vừa cởi chiếc găng tay dài lên tận vai ra vừa hỏi anh có sao không. Anh đáp không sao. Nhưng Liên chưa kịp nghe anh trả lời, đã nhìn xung quanh nhà hàng và nói to rằng anh Choi không phải là người Hàn Quốc xấu.Liên nắm lấy cổ tay của gã đàn ông kéo đi. Kon-suk nhìn sang Liên đang ngồi nói chuyện đối diện với gã kia. Anh không nghe được hết cô nói gì nhưng đó là kiểu nói nửa như trách mắng nửa như khuyên nhủ. Những biểu cảm và động tác linh hoạt của cô, ánh mắt nói chuyện như nhìn thấu tâm tưởng đối phương, những lúc như thế trông cô thật quyến rũ. Anh nhớ lại lần gần gũi đầu tiên với cô. Không có ký ức nào mạnh hơn sự đụng chạm của cơ thể. Konsuk nhắm mắt lại để mong xóa nhanh đi hình ảnh cơ thể của cô đang hiện ra trước mắt. Thế nhưng nhắm mắt không phải là cách xóa đi được ký ức.- Anh Choi, anh ngủ à?Anh mở mắt, thấy cô đã đứng ngay sát bên vai. Mắt anh nhìn lên theo đường lượn cong của chiếc áo dài và bắt gặp ánh mắt cô. Liên nháy mắt tinh nghịch và nói là sẽ chăm chút đến tôm hùm. Kon-suk định quay đi nhưng cô ngăn lại. Cô chỉ chai Nếp mới vẫn còn khá nhiều rượu. Kon-suk nhìn số tôm còn lại và nhờ lấy cốc loại dùng cho uống bia. Gỏi tôm là món mà anh khoái khẩu nhất nhưng giờ thì chẳng còn thấy ý vị gì nữa. Rót số rượu còn lại vào cốc uống bia mà nhân viên nhà hàng đem tới, anh nhận thấy những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.Không để ý đến Liên đang càu nhàu, Kon-suk làm một hơi cạn sạch rồi đứng dậy. Anh cầm 1 con tôm đứng lên, cho vào miệng. Đá ngâm tôm đã tan thành nước đầy trong đĩa.- Anh để xe đâu? Có cần taxi không?Kon-suk lắc đầu khi Liên lo lắng hỏi. Cô bảo sẽ cho Khiêm chở anh bằng xe máy về nhưng anh cũng từ chối.- Tôm hùm thì em làm thế nào?Thay cho câu trả lời, anh nhìn thẳng vào đôi mắt to và sâu của cô.- Khi nào đóng cửa quán thì em mang đến cho anh nhé?Đứng trước quán, Liên hạ giọng hỏi nhỏ. Kon-suk lơ đãng gật đầu.Kon-suk chậm rãi rảo bước bỏ lại Liên phía sau. Giữa ban ngày, một trận mưa rào lớn đã trút xuống nhưng đường bị nung nóng bởi ánh nắng mặt trời suốt cả ngày nên giờ vẫn nóng và khô. Ráng chiều xuống, bóng tối dần buôngtheo những bước chân Kon-suk đang hướng về nhà. Đèn đường phủ lên đôi vai mệt mỏi của Kon-suk. Ánh sáng màu lam thấp thoáng của những quán cafe trên sân thượng bắt đầu được thắp sáng.Phía xa xa, sau lưng Kon-suk đang bước một mình, chiếc xe máy hiệu scooter của Khiêm không bật đèn pha bám theo, duy trì một khoảng cách nhất định.2Vừa bước vào đến hiên, Kon-suk đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi đến phát sợ. Bực bội liếc chiếc máy điện thoại đặt ở phòng khách, Kon-suk đi về phía cầu thang. Trong lúc anh đang theo cầu thang xoáy hình trôn ốc lên tầng 2, chuông điện thoại lại đổ lần nữa. Anh mở cửa phòng ngủbước vào. Trong chốc lát, cơn chếnh choáng như cùng lúc dội về làm chân anh sụm xuống. Anh không thể cứ thế nằm úp ngay xuống giường được vì cái điện thoại quái quỷ đó. Ngay ở đầu giường, anh đặt một máy điện thoại thông với máy điện thoại ở phòng khách. Kon-suk mong cho điện thoại tự ngắt, rồi với lấy chiếc điều khiển từ xa, bật máy lạnh lên.Anh cởi áo mặc ngoài rồi vừa đi vào phòng tắm vừa cởi tiếp cái áo thun thể thao. Lúc anh đi bộ, mồ hôi đã tuôn ướt đẫm nên nó dính chặt vào người không chịu rời. Anh phải rướn căng cằm, cong lưng để kéo nó ra. Đứng trước phòng tắm, định cởi nốt đồ lót ra thì bị vướng chân, suýt ngã, may mà Kon-suk bám được vào bậu cửa.Cho tới lúc Kon-suk đã tắm xong, đi ra, chuông điện thoại vẫn cứ ngoan cốréo mãi. Sau khi vò đầu bằng nước lạnh, đầu anh đã nhẹ đi một chút, nhưng thay vào đó, cơn mệt mỏi lừ đừ kéo đến. Vẫn trong tư thế chưa mặc đồ lót,cầm hai mép khăn bông lau nước trên tóc, và cuối cùng, Kon-suk đã phải nhấc máy lên nghe.- Alô!- À, alô, à, à... mà, này, trưởng phòng Choi... cậu đang ở nhà đấy hở?Là phó giám đốc Oh - "À vâng!" - Kon-suk đáp lại. Giọng phó giám đốc Oh đang lắp bắp sợ hãi bỗng chuyển sang giận dữ.- Cậu không nhận điện thoại bằng tiếng Hàn được sao?- ...- Mà cậu làm cái gì sao không nhận điện thoại thế hả?Phó giám đốc Oh gào đến mức khiến anh đau cả màng nhĩ.- Bây giờ em mới về ạ.- Thế điện thoại di động?- ...Kon-suk chuyển máy điện thoại đang nghe ở tai ra trước mặt nhìn chằm chằm. Điều đáng tiếc là lúc nào phó giám đốc Oh cũng thích lớn giọng.- Tại sao cậu lại tắt máy?Giọng của phó giám đốc phát ra từ ống nghe ngày càng lớn.- Máy em hết pin.Câu trả lời của Kon-suk dĩ nhiên không phải là sự thật. Hôm nay, khi vừa ra khỏi công ty anh đã tắt máy. Anh không muốn nhận điện thoại của bất cứ ai, không muốn gặp bất cứ người Hàn Quốc nào. Anh ngước nhìn lên cuốn lịch treo trên tường. Bên cạnh chỗ ghi ngày của hôm nay có chữ "anh trai" được đánh dấu đỏ chót. Anh đặt máy xuống giường, vẫn giọng của phó giám đốc Oh đang lớn tiếng bên kia đầu dây. Anh đếm đầu ngón tay rồi thở dài nặng nề. 23 năm. Vậy là đã 23 năm trôi qua. Thế mà ký ức của ngày đó vẫn còn nguyên vẹn.Anh trai của anh bất cứ lúc nào cũng là trò đùa thú vị nhất cho lũ trẻ trong xóm. Ngày đó cách đây 23 năm cũng thế. Trong số những đứa trẻ tìm được tổchim phía sau quả đồi, chẳng có đứa nào chịu leo lên cây lấy cả. Cái cây cao quá, hơn thế nữa cành có tổ chim lại quá nhỏ. Tụi trẻ con nhìn nhau rồi cuối cùng chúng chỉ tay vào anh trai của anh.- Thằng Sứt môi leo lên được đấy.Lũ trẻ trong xóm không đứa nào gọi tên anh ấy. Những người bạn của anh ấy thì đương nhiên và cả bạn của Kon-suk nữa, thậm chí cả những đứa còn nhỏ tuổi hơn thế nữa cũng gọi anh ấy là thằng Sứt môi. Ngoài cái tên là Sứt môi nếu như có cái tên khác thì đó là "Việt cộng".- Đúng đấy, Việt cộng thường leo cây rất giỏi mà.- Ừ, Sứt môi là Việt cộng thì lo gì, trèo luôn lên đi.Khuôn mặt người anh của Kon-suk đỏ lự lên, bước giật lùi về phía sau. Lũ trẻ vừa vây quanh không để anh ấy bỏ cuộc, vừa hò reo kêu anh ấy trèo lên cây. Anh của Kon-suk vô cùng sợ hãi, nhìn Kon-suk bằng đôi mắt như muốn bật khóc đến nơi. Lũ trẻ đổ dồn mắt về phía Kon-suk. Kon-suk ngoảnh đi tránh cái nhìn của anh mình.Chân run lập cập, anh của Kon-suk leo lên cây, nhưng trước khi tay chạm được vào tổ chim thì cành cây mà anh ấy đang bám bị gãy. Anh của Kon-suk rơi từ trên cây xuống, sau mấy ngày thì cũng ổn định tinh thần nhưng 1 bên tai anh không còn nghe được gì nữa.Kon-suk nhìn trân trân vào máy điện thoại để trên chiếc giường đệm êm ái rồi buông mình nằm phịch xuống. Anh nhắm mắt lại, và ánh mắt của anh trai anh nhìn anh tha thiết hiện về. Thời gian trôi qua, thậm chí khuôn mặt của anh trai anh có mờ nhạt đi nhưng ánh mắt ấy thì anh không thể nào quên. Bọn trẻ trong làng đồng loạt khai rằng anh ấy đã tự leo lên cây. Điều này chúng đã không hề thỏa thuận trước với nhau.- Đã bảo đừng có leo lên mà lại. Tất cả chúng ta đã ngăn rồi, thế mà bằng mọi cách, nó vẫn leo lên nên thành ra thế. Chúng mày có thấy đúng vậy không?Cái thằng to con, đánh nhau khỏe nhất hội là người đầu tiên thúc giục anh ấy leo lên cây, sai thằng "Gấu béo ị" cõng anh của Kon-suk trên tấm lưng thô kệch, đã nói như vậy với lũ trẻ con.- Đúng rồi. Chúng cháu không đứa nào xúi Sứt môi leo lên cây đâu.- Đã ngăn rồi nhưng nó vẫn muốn ra vẻ ta đây nên tụi cháu tưởng là nó leo cây giỏi cơ.Lũ trẻ chạy theo sau thằng "Gấu béo ị" đang cõng anh của Kon-suk trên lưng, bọn chúng đã kéo rồi giục anh ấy leo lên cây, giờ lại vừa thở hổn hển vừa nói đi nói lại đến mấy lần cùng một câu. Khi đến đầu làng, lời nói của thằng to con đánh nhau khỏe nhất hội đã biến thành sự thật. Cuối cùng, hắn hỏi như thể ép Kon-suk.- Rõ ràng là mày cũng thấy thằng Sứt môi tự mình đòi leo lên cây lấy tổchim, đúng không?Kon-suk không thể né tránh ánh mắt đáng sợ của thằng to con đánh nhau khỏe nhất hội đó nên gật đầu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net