Hai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5.
Bỗng dưng Bàng Tịch ngẩn người ra, Ly Tác còn đang phân vân không biết có nên gọi cậu không thì đã có một người khác đi đến chỗ họ.
Đó là một nam nhân chừng 24-25 tuổi, mặc áo chùng màu xanh xám, dung mạo nho nhã mang đậm vẻ thư sinh. Người đó đứng cách y chừng ba bước chân đã cao giọng gọi: "Đại nhân..."
Bàng Tịch hơi giật mình, như bị kéo khỏi cơn mơ: "Công Tôn tiên sinh..."
Công Tôn Sách? Diệu thủ thư sinh, chủ quản của Khai Phong phủ? Đây là người có kiến thức sâu rộng, trợ thủ đắc lực bên cạnh Khai Phong phủ doãn, y thuật nghe nói còn cao minh hơn cả Đệ nhất Thái y trong cung. Được người đời xưng tụng là "Diệu thủ hồi xuân".
Ly Tác nhướng mày, không khỏi kín đáo đánh giá Công Tôn Sách một lượt. Công Tôn Sách lúc đó cũng đưa mắt nhìn Ly Tác.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Bàng Tịch thấy vậy mới nhớ ra là phải giới thiệu họ với nhau: "À, Ly đệ, đây là Công Tôn tiên sinh Công Tôn Sách, chủ bộ của Khai Phong Phủ. Còn đây là Ly Tác, giữ chức Hàn Lâm Biên Tu ở Hàn Lâm viện."
Công Tôn Sách nho nhã chào hỏi: "Ra là Ly đại nhân, Công Tôn Sách thất lễ."
"Không dám, là Ly mỗ thất lễ..."
Bàng Tịch cắt ngang màn chào hỏi khách sáo của hai người: "Công Tôn tiên sinh tìm ta có chuyện gì vậy?"
"Đại nhân, vụ án ở Lâm thôn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã tìm ra manh mối."
Bàng Tịch khẩn trương hỏi: "Manh mối gì? Họ đang ở đâu?"
"Đại nhân, họ đang chờ ngài trong thư phòng."
Ly Tác định ở lại đây chờ nhưng rốt cuộc lại bị Công Tôn Sách lôi theo luôn. Đến thư phòng, y thấy hai người đang một đứng một ngồi trước cửa. Một trong hai người chính là người đánh xe mặc áo lam sẫm màu Ly Tác thấy lần trước. Ly Tác nhanh chóng nhận ra, đây chính là Ngự Miêu Triển Chiêu nổi danh giang hồ do đích thân thánh thượng ngự ban. Người còn lại tuổi tác hao hao Triển Chiêu, mái tóc trắng bạc, lại còn mặc đồ trắng, dung mạo tuấn tú, lưng đeo trường kiếm. Đây chắc hẳn là Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường nổi danh giang hồ, đã quy thuận Khai Phong phủ hơn ba năm trước.
Ly Tác vốn là người bình tĩnh lúc này cũng cảm thấy có chút căng thẳng. Giống như mình là một cọng cỏ dại đứng giữa rừng hoa quý vậy.
***
Buổi chầu tiếp theo, sau khi bãi triều, Bàng Tịch và Ly Tác bị Hoàng đế gọi vào gặp riêng. Thật ra trước đây thỉnh thoảng Hoàng đế cũng triệu kiến riêng y thế này, sai bảo y làm mấy việc riêng giúp mình nên Ly Tác cũng tương đối quen thuộc. Chỉ là, đây là lần đầu y được gọi cùng Bàng Tịch.
Y cùng Bàng Tịch bị gọi đến hậu hoa viên của Hoàng cung. Khi bọn y đến, Hoàng đế còn đang nhàn nhã ăn bánh ngọt, uống trà. Thấy hai người bọn y, Hoàng đế ôn hòa thân thiết gọi: "Bàng ái khanh, Ly ái khanh, ngồi xuống đây."
Ly Tác có chút dè dặt ngồi xuống cạnh Bàng Tịch. Hoàng đế còn đích thân rót trà mời khiến y có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng Bàng Tịch lại vô cùng tự nhiên thoải mái tiếp lấy ly trà của Hoàng đế, tựa như cậu đã quen với chuyện này rồi.
Ly Tác thoáng nhớ đến mấy lời đồn đại không hay ho của mấy lão thần trong triều, rằng Bàng Tịch và Hoàng đế có quan hệ mờ ám. Lúc đó y không tin nhưng bây giờ thì...
Ly Tác nhìn thoáng qua Hoàng đế đang cười đến ôn hòa thân thiết đối diện, lại nhìn đến Bàng Tịch bình tĩnh thong dong bên cạnh. Nhìn sao cũng không ra cái vẻ mờ ám gì đó, hoàn toàn rất trong sáng mà.
"Hoàng thượng, ngài gọi thần đến đây có chuyện gì quan trọng sao?" Bàng Tịch nghiêm túc hỏi
"Lâu ngày không gặp, muốn gặp khanh ôn lại chút chuyện cũ thôi mà..." Hoàng đế khanh khách cười.
"Hoàng thượng..." Bàng Tịch hơi cười cười. "Có phải tấu chương ngài vẫn chưa xem xong không? Ngài không nên phí thời gian quý báu của mình như thế."
"Ấy, đâu có, trẫm là một vị vua gương mẫu, mỗi ngàu đều xem công văn đến tối mịt đấy chứ."
Hoàng đế lại tiếp tục: "Hôm nay gọi khanh đến là để báo cho khanh biết, Tương Dương vương lại rục rịch rồi."
Tay Bàng Tịch khẽ run, còn trà trong cốc của Ly Tác sánh phân nửa ra ngoài.
Y vừa nghe thấy cái gì? Tương Dương vương?

6.
Chuyện Tương Dương vương có ý tạo phản người người nhà nhà đều biết nhưng chỉ giữ trong lòng, đây là việc nhà Đế vương, nói lung tung sẽ mất đầu như chơi. Hơn nữa, mọi người chỉ biết như vậy chứ cụ thể vấn đề bên trong thì không ai rõ. Chẳng phải chuyện này là tuyệt mật sao? Sao lại đem nói trước mặt một viên quan soạn sách nhỏ như y vậy?
Hoàng đế thấy thần sắc hoang mang của Ly Tác thì trấn an: "Hôm nay trẫm gọi ngươi tới tất nhiên có chuyện cần giao phó. Chuyện Tương Dương vương có ý muốn tạo phản trẫm tin rằng ngươi cũng đã biết. Bây giờ trong triều, trẫm tin tưởng nhất chính là hai người các ngươi. Bàng ái khanh thì không nói làm gì, còn Ly Tác ngươi do chính trẫm cất nhắc, trẫm tin ngươi không phải kẻ tầm thường."
Ly Tác bị Hoàng đế làm cho cảm động không thôi: "Hạ thần sẽ vì Hoàng thượng, vì Đại Tống nhảy vào nước sôi lửa bỏng, dẫu chết không từ."
Trong khi hai người đang diễn một màn quân thần tình thâm, Bàng Tịch lại đặc biệt bình tĩnh: "Thông tin có chính xác hay không?"
"Bên cạnh lão có người của trẫm, thông tin vô cùng chính xác."
Hoàng đế đem tình hình nói với hai người một hồi, lại giao phó nhiệm vụ. Xong lại có chút lo lắng nhìn Bàng Tịch: "Bàng ái khanh, làm việc lưu tình, đừng dồn mình vào ngõ cụt. Chắc khanh không muốn công sức người kia bỏ ra đổ sông đổ bể chứ?"
Bàng Tịch mím môi, không đáp. Hoàng đế cũng không có tức giận thái độ vô lễ này của cậu, chỉ đành phất tay cho hai người lui.
Trên đường về, Ly Tác ngoài ý muốn bị Bàng Tịch kéo đi uống rượu. Hai người mặc nguyên quan phục, thuê một phòng bao ở Tùy Ý lâu. Bàng Tịch vung tay gọi một lúc mười vò rượu dọa Ly Tác suýt ngã ngửa.
Tửu lượng Ly Tác cũng khá nhưng y không thích rượu nên chỉ nhấp vài ngụm cho có, nhưng Bàng Tịch bên cạnh y lại rót uống liên tục, chốc lát đã hết hai vò.
Tuy đây là rượu ngon, cũng không cần uống liều mạng thế chứ?
Ly Tác mấy lần ngăn cản nhưng không thành, chỉ có thể bất lực nhìn Bàng Tịch tiếp tục uống. Đây không phải là thưởng rượu, đây là tự giày vò mình mới đúng.
Uống đến vò rượu thứ ba, tâm thần Bàng Tịch đã không còn tỉnh táo. Ly Tác đau khổ khuyên: "Bàng Tịch huynh, đừng uống nữa."
Bàng Tịch giật lại rượu từ tay y, cằn nhằn: "Bánh Bao chết bầm, đừng có cản trở, lão tử thích uống đó thì làm sao? Là tiền lão tử bỏ ra, cũng không đụng chạm gì đến tên nghèo kiết xác nhà ngươi?"
Bỗng dưng bị mắng, Ly Tác có chút ngẩn ra. Bàng Tịch vẫn tiếp tục: "Ngươi là cái đồ Bánh Bao chết bầm, không phải chết rồi sao? Còn về đây làm gì? Ngươi đi luôn đi, ta không muốn mơ thấy ngươi nữa? Đồ chết bầm nhà ngươi chỉ biết lừa ta là giỏi."
Ly Tác tiêu hóa nội dung một lúc một lúc mới thở phào, không phải mắng mình. Nhưng "Bánh Bao chết bầm" này là ai vậy nhỉ? Nghe có vẻ như là người đã khuất rồi.
Bàng Tịch mắng một hồi lại biết thành khóc, khóc rất thương tâm: "Đồ chết tiệt nhà ngươi! Ngươi tàn nhẫn với ta thì thôi, sao lại có thể đối với bản thân mình cũng tàn nhẫn như vậy? Nói đi liền đi! Ta hận ngươi! Hu hu hu..."
Suốt một khắc sau đó, Bàng Tịch nắm lấy áo Ly Tác lắc qua lắc lại, khóc lóc thê thảm, lúc thì lải nhải: "Sao người không chết luôn đi?" Lúc thì kêu gào: "Ta không cho người chết, ngươi trở lại đây cho ta." Làm cho Ly Tác khổ sở đến mức không biết làm sao?
Cũng may phát tác hết một khắc, Bàng Tịch liền gục xuống ngủ. Ly Tác chỉ có thể thanh toán, sau đó tự mình đưa Bàng Tịch về Khai Phong phủ.
Khi họ rời khỏi Tùy Ý lâu, phố đêm đã lên đèn, người qua lại tấp nập, cũng chả ai để ý đến vị quan tòng tam phẩm đang dìu một vị quan tòng nhị phẩm người đầy mùi rượu, loạng choạng đi trên phố.

7.
Bàng Tịch tỉnh lại thì đã là canh ba, ánh trăng bên ngoài soi vào vào phòng qua cửa sổ, sáng rực.
Có cảm giác ướt ướt, cậu sờ tay lên thì thấy trên trán mình đặt một cái khăn, trên khăn vẫn còn độ ấm, rõ ràng vừa được đặt trên trán cậu không lâu. Nương theo ánh trăng, Bàng Tịch nhìn thấy Công Tôn Sách đang ngồi ngủ gục trên một chiếc ghế cạnh giường, bên cạnh là một chậu nước, nước trong chậu còn ấm.
Bàng Tịch chống lại cơn đau đầu, cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Hình như sau buổi chầu cậu được Hoàng thượng triệu kiến, sau đó cậu kích động lôi Ly Tác đi uống rượu, sau đó... sau đó liền không nhớ gì nữa. Có lẽ cậu uống quá chén, được Ly Tác đưa về cũng nên.
Bàng Tịch rón rén xuống giường, cẩn thận đắp một chiếc chăn lên người Công Tôn Sách.
Ba năm trước, Công Tôn Sách, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường,... đối với Bàng Tịch chỉ là người quan trọng của một người quan trọng với cậu. Ba năm sau, họ lại trở thành người quan trọng của cậu.
Bàng Tịch là con một của Bàng gia, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, được chiều chuộng mà lớn lên. Đến khi bước chân vào quan trường, cậu lại tiếp tục được Bao Chửng và Hoàng đế che chở sau lưng, vẫn chưa hiểu được cái gì gọi là lòng người hiểm ác.
Cho đến khi cha cậu bị xử tử. Đó là đả kích không nhỏ với Bàng Tịch.
Cậu biết, đó không phải lỗi của Bao Chửng, cậu biết, mình không nên hận chàng. Nhưng cậu vẫn hận. Khi đó, trong mắt cậu, ngoài thù hận ra không còn gì nữa cả.
Cho đến khi, cậu biết cha mình vẫn còn sống, đó chỉ là kế che mắt của Hoàng đế và Bao Chửng. Kì thực, cậu vẫn được họ che chở sau lưng.
Cậu đến tìm Bao Chửng để xin lỗi. Cậu nhớ rõ, hôm đó là một ngày nắng đẹp, Bao Chửng mặc một bộ áo chùng lam, thần sắc lạnh nhạt. Khi nghe lời xin lỗi của cậu, chàng chỉ cười, cười đặc biệt bình thản: "Ngươi với ta vốn nên sớm đoạn tuyệt với nhau rồi. Bàng Tịch, ngươi là ánh sáng trên cao, từ lúc sinh ra đã rực rỡ. Còn Bao Chửng vốn chỉ là một cộng cỏ dại mà thôi. Bàng Tịch, ta cho dù có dùng cả đời cũng không đuổi kịp ngươi. Hai ta đã định sẵn sẽ đi hai con đường khác nhau. Vậy thôi đừng miễn cưỡng nhau làm gì."
Bàng Tịch chỉ có thể ngẩn người nhìn Bao Chửng lướt qua. Cậu thoáng nhớ đến gần một tháng trước, cậu ở trước Bàng phủ nói lời đoạn tuyệt với Bao Chửng, có phải chàng cũng tuyệt vọng như cậu lúc này.
Hay từ đầu đến cuối, chỉ có mình cậu tự đa tình?
Bao Chửng tham ô, đã bị tước chức, nhốt vào ngục rồi. Khi Bàng Tịch nghe tin này, cậu đã sống gần ba tháng trong mơ hồ. Bao Chửng đã nhận tội, tất cả do một mình chàng làm, không liên quan đến một ai cả. Đến ngày xử tử cũng đã định rồi.
Bàng Tịch không được phép vào thăm, chỉ có thể hồ đồ chạy đến Khai Phong phủ.
Công Tôn Sách nhìn thấy cậu, chỉ cười cay đắng: "Từ lúc Bàng lão gia được cứu, đại nhân nhà tôi đã định liệu được sẽ có ngày này, Tương Dương vương nhất quyết sẽ không để yên. Chỉ có điều không ngờ ngài ấy lại quyết tuyệt như vậy, đến chúng tối cũng không muốn mang theo."
Khi đó, Bàng Tịch mới nhận ra mình ngu ngốc đến nhường nào. Cậu không nhận ra khi Bao Chửng đi lướt qua cậu, chàng đã dọn sẵn đường chết cho mình. Tránh xa cậu chỉ là sợ cậu bị liên lụy.
Bàng Tịch đến cầu kiến, Hoàng đế không gặp. Cậu quỳ trước cửa cung hai ngày hai đêm cũng chỉ đổi được một cái lệnh bài cho phép vào tử lao.

8.
KhiBàng Tịch đến nơi, qua song cửa gỗ, dưới ánh sáng u ám của nhà ngục, cậu nhìnthấy Bao Chửng ngồi giữa phòng giam. Chàng vẫn mặc bộ áo màu lam nhạt lúc trước,đầu tóc gọn gàng, thần sắc thản nhiên, sóng lưng thẳng tắp. Giống như ngườiđang bị giam giữ không phải chàng, giống như người vừa được lệnh bị xử tử khôngphải chàng.
Bao Chửng đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếngbước chân liền mở mắt, mỉm cười gọi: "Con Cua, ngươi đến rồi."
Mà nụ cười này, lại khiến cho Bàng Tịch muốn khóc.Gần ba tháng qua, Bao Chửng ở trước mặt cậu chỉ có một vẻ mặt ôn hòa nhàn nhạt,mỗi lần chạm mặt đều gọi một tiếng "Bàng đại nhân." Cái danh xưngquen thuộc kia, cậu có cảm giác đã rất rất lâu rồi mình không nghe thấy.
Cai ngục mở cửa, Bàng Tịch nhanh chóng chạy ào vào:"Bánh Bao, ngươi sao rồi?"
"Ta rất tốt." Bao Chửng đáp đặc biệt chânthành.
Nếu không phải nhìn thấy thần sắc tiều tùy trên mặtBao Chửng, cậu cũng sẽ thực sự tin rằng chàng rất tốt.
"Ngươi còn dám nói dối..." Bàng Tịch nghẹnngào, không thể nói nên lời, chỉ có thể nức nở khóc.
"Còn chưa nói mấy câu, sao lại khóc rồi?"Bao Chửng lo lắng, đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt Bàng Tịch, lại thấy taymình vừa đen vừa bẩn, sợ làm lem khuôn mặt trâng trẻo của cậu, đành rụt tay lại.
"Bánh Bao chết bầm, ngươi lại dám lừata..."
"Xin lỗi, khi đó không còn cách nào khác, tachỉ muốn bảo vệ ngươi..." Bao Chửng cười khổ.
Bàng Tịch chỉ có thể khóc mà không biết nói gì. BaoChửng phân vân một chút, sau đó nhất quyết nắm lấy tay Bàng Tịch. Bao bọc đôitay nhỏ bé của cậu trong tay chàng.
Bao Chửng nghiêm túc nói: "Bàng Tịch, ta cóchuyện muốn nhờ ngươi..."
Trong lòng Bàng Tịch chợt nhen nhóm hy vọng:"Chuyện gì? Có cách giải oan cho ngươi sao? Nói đi, dù có chết ta cũng sẽlàm."
Bao Chửng lắc đầu, cười ảm đạm: "Chuyện thứ nhất,Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Trương Long, Triệu Hổ, VươngTriều, Mã Hán và cả Tứ thử nữa, bọn họ đã theo ta rất lâu, cùng trải qua sinh tử,đốivới ta họ là anh em, là gia đình. Sau này khi ta đi rồi, không thể ở cạnh họ nữa,nhờ ngươi thay ta chăm sóc thật tốt cho họ..."
Bàng Tịch ngẩn người ra, lúc này mới ý thức đượcBao Chửng đang dặn dò hậu sự. "Bánh Bao, ngươi..."
" Còn một chuyện cuối cùng, chính là vềngươi." Bao Chửng thở dài một hơi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Bàng Tịch."Ta không yên tâm nhất là ngươi, Bàng Tịch..."
"Ta làm sao lại không yên tâm?"
"Ngươi sống vô tư, tình cảm nhưng lại quá dứtkhoác, cực đoan và cố chấp. Một khi ngươi quyết định quay lưng thì sẽ khôngquay đầu lại. Giống như chuyện cha ngươi bị oan trước kia, nếu cha ngươi khôngđược cứu, e rằng ngươi sẽ hận ta cả đời, cũng sẽ tự hận mình cả đời..."
Bàng Tịch nghẹn lời.
Bao Chửng tựa đầu vào vách tường, bình tĩnh nói tiếp:"BàngTịch, ta không muốn chuyện này lặp lại. Nhớ kỹ, sau khi ta đi, ngươi không đượcvì chuyện này mà trở nên cực đoan, đừng vì sự ra đi của ta mà thù ghét cả thếgiới. Ngươi hãy vẫn cứ là Bàng Tịch như trước, thiết diện vô tư, không vì cườngquyền mà chùn bước. Bên cạnh Hoàng thượng cũng chỉ còn mỗi mình ngươi, hãy đỡ đần,phân ưu với người. Ta đã từng nói với ngươi, chốn quan trường thực chất là mộtchiến trường ngầm giẫm đạp lên nhau, ngươi không chết thì ta chết. Nhưng khôngcó nghĩa vì thế mà ngươi đánh mất mình. Bàng Tịch, nguyện cho người dù trải quamưa máu gió tanh, vẫn giữ được trái tim như trăng sáng. Bàng Tịch, ngươi là ngườiquan trọng nhất của ta, quan trọng đến mức ta có đem mạng mình cho ngươi cũngđáng. Bàng Tịch, hứa với ta, được không?"
Bàng Tịch nức nở khóc, gật đầu lia lịa: "Được,ta hứa."
"Vậy ta an tâm rồi." Bao Chửng chớp mắt,cười mãn nguyện.
Cai ngục ở bên ngoài khó xử nói: "Bàng đạinhân, đã quá giờ thăm tù rồi."
Bao Chửng đẩy tay Bàng Tịch: "Mau đi đi."
Trước khi khuất hẳn, Bàng Tịch quay đầu nhìn lại,thấy Bao Chửng cười bình thản nhìn mình. Cậu thất tha thất thểu bước ra khỏinhà giam, ngước đầu lên thấy ánh trăng sáng trong vằng vặc. Nước mắt nối đuôinhau lặng lẽ rơi xuống.
Bàng Tịch nghĩ, ánh trăng đêm hôm đó, có lẽ cho đếnchết cậu cũng sẽ không thể nào quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net