Chap 18: Em yêu anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuần qua, Pin và Son chẳng còn vẻ  thân thiết như bao ngày trước nữa. Hai người đang tập trung ôn thi thật tốt.

Hôm nay rảnh, Son nhấc máy gọi Two:

- Two!

- Cái gì nữa?

- N'Pin sao rồi?!

- Màu thiệt là, rảnh đến độ đó luôn rồi hả? Muốn thăm thằng nhỏ thì qua đây luôn, còn gọi hỏi tao làm gì! Tức á!

- Tại.....tao không có thời gian!

- Ừ, cứ coi là vậy đi. Vậy sao không gọi thằng nhỏ?!

- Tao......tao sợ em ấy đang ôn không nghe máy được.

- Thì tao cũng đang ôn nè. Mà tao thấy mày dạo này lạ lắm nghe!

- Lạ....lạ cái gì?

- Tao thấy mày cứ mất tập trung hoài. Mày cũng không quan tâm em tao như hồi đó nữa, tao nhớ mày cưng chiều em tao hơn cả tao luôn mà.

- Thôi tao đang bận, cúp máy đây!

Son tắt điện thoại đi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, suy ngẫm. Anh cầm chú thỏ bông lên tay, thì thầm với nó:

- Không phải anh muốn rờ xa em đâu. Tại vì chính em đã nói là không có bất kì xúc quá lộ liễu nào với anh mà. Bây giờ anh muốn gặp em, muốn ôm, muốn....hôn em lắm! Nhưng anh lại sợ, nhỡ đâu em lại ghét bỏ anh thì sao, có phải như vậy là anh sai không, là anh quá ngốc nghếch rồi không?

Anh cảm thấy mềm lòng, suy nghĩ sâu xa rằng Pin cũng yêu mình, nhưng có lẽ anh đã sai, đã sai từ đầu đến cuối.

________________

Pin ngồi trên bàn học, nhìn xấp giấy tờ trên bàn, cậu đang rất nhức đầu đây. P'Son hiện giờ không còn gọi điện hay nhắn tin thường xuyên với cậu nữa. Giờ trong đầu cậu chỉ toàn những suy nghĩ vẩn vơ, cứ ngỡ anh đã có người yêu và không còn nhớ về cậu nữa. Điều này làm cậu buồn, làm cậu cảm thấy tủi thân, dẫu anh trai cậu có nhắc rằng Son không có người yêu đâu, nếu có thì anh đã nói cho Two biết rồi. Nhưng cậu vẫn không tin, cậu sẽ cho rằng suy đoán của mình đúng dù điều đó làm cậu buồn.

Tutor hôm nay rảnh rỗi, gọi điện rủ cậu đi chơi:

- Alo?

- Pin! Em rảnh không?

- Cũng một chút. Có gì không ạ?

- À không có gì đâu. Anh chỉ định rủ em đi chơi thôi, anh đang chán quá nè!

- Um...vậy em đi một chút chắc cũng được ạ!

- Ừ. Vậy tối mình đi!

- Hả? Tối? Tại sao không phải là sáng?! Có thể hai ông bố của em sẽ không cho đi đâu!

- Đừng lo! Anh có cách để em được đi mà! Vậy hứa với anh nha.

- Dạ, vâng!

Pin thấy bên kia đã cúp máy, mở điện thoại lên một tấm ảnh, đó là anh. Cậu đang nhớ anh nhiều nhiều nhiều lắm, không biết anh có nhớ cậu không nhỉ?

_________________

Chuẩn bị mọi thứ xong, cậu đi xuống nhà. Khi xuống đã thấy Tutor ngồi đấy với Two, Mean và Plan.

- Pin! Em xuống rồi à?! Ta đi thôi.

- Con được đi?

Cậu quay sang Plan, chỉ thấy Plna mỉm cười gật gật đầu. Tutor nắm lấy tay Pin dắt đi, lúc đi ra đến của, hắn nháy mắt với Two, thấy Two mỉm cười. Sắp có một bất ngờ lớn rồi!

Tutor dẫn Pin đi hết khu vui chơi đến một quán bar. Nơi này hơi vắng, không ồn ào như mấy quán khác, rất yên tĩnh.

- Em biết uống bia không Pin?

- Em biết một chút.

- Ô, vậy được.

Tutor gọi ra vài lon bia, nhìn Pin đang uống, dần dần say đi.

- Pin, em yêu ai vậy?

Pin, gương mặt hồng hồng vì uống quá nhiều nhìn Tutor:

- Sao anh lại hỏi vậy?

- Vì, anh muốn biết! Em yêu ai vậy, Pin?

- Em yêu....

- Yêu.....

- Em yêu P'Son!~

- Em nghĩ Son có yêu em không?

- Không, chắc chắn là không! Em không có điểm gì tốt cả, không hoàn hảo như bao người khác. P'Son có quyền được yêu ai đó khác, có quyền được yêu một cô gái, có quyền có được một cuộc sống hạnh phúc!

- Nghe em nói vậy, chắc em đã yêu Son lâu lắm rồi?!

- Đúng. Em đã yêu anh ấy từ lúc hai đứa còn rất nhỏ rồi anh!

Cậu nói mà nước mắt đã bắt đầu đằm đìa trên mặt. Pin bắt đầu cảm thấy mình yếu dần đi, úp mặt xuống bàn, cậu bắt đầu lim dim ngủ. Thấy vậy, Tutor lấy điện thoại ra, gọi cho Son:

- Son!

- Cậu gọi tớ có chuyện gì?

- Son à, tớ cho cậu 5 phút để đến quán bar XXX để đưa Pin về. Nếu cậu đến trễ, thì.....cậu biết hậu quả rồi đấy!

Tutor tắt máy, nhìn người đang nằm trên bàn cười. Son sau khi nghe máy xong liền không suy nghĩ gì nữa, lấy chìa khóa xe, phóng nhanh nhanh đến địa cần đến. Thấy Pin đang nằm trên bàn, Son đi lại hỏi Tutor:

- Cậu đã làm gì vậy?!

- Tớ chả làm gì cả. Cậu có nghĩ là cần đưa Pin về hơn là ở đây hỏi tớ mấy câu vớ vẩn không.

Nói xong, Tutor đứng dậy ra ngoài, để Pin và Son ở đấy. Anh cuối người xuống hỏi Pin:

- Kẹo bông, em ổn chứ?

Dường như nghe được giọng nói quen thuộc, Pin ngẩng đầu dậy, vòng tay qua cổ anh ôm:

- P'Son~

- Pin.....

Pin đứng dậy, nhảy lên người anh, nhõng nhẽo nói:

- Sao P'Son lại không gặp em suốt hai tuần qua chứ? Biết em nhớ anh lắm không!

Lời vừa thốt, cậu tựa vào vau anh dụi dụi, cảm nhận mùi hương dễ chịu trên người anh. Son vừa nghe cậu nói, trái tim bỗng ấm áp lạ lùng.

Nhấc bổng cậu lên, anh bế cậu ra xe. Đặt cậu vào chỗ ghế phụ, ấy thế mà cậu lại không chịu, cứ bám chặt lấy anh như slime vậy. Vậy anh đành để cậu ôm mình mà lái xe. Chuyện này rất là khó khăn với Son, cậu cứ dụi dụi vào cổ làm anh rất khó chịu.

Bây giờ đã khuya lắm rồi! Đã 22h rồi.
Không muốn làm phiền người nhà và người quen. Anh đành đưa cậu đi đâu đó một đêm. Đến khách sạn vậy!

Thuê đại một phòng trong vòng một đêm. Đang đi lên thang máy, trong đó hiện giờ chỉ có Son và Pin. Bỗng cậu quay sang anh, ôm chặt lấy eo anh ép vào tường mà hôn. Anh bất ngờ với hành động này, chưa kịp định hình lại mọi chuyện, một bàn tay nhỏ lành lạnh thò vào trong áo làm anh có chút rùng mình. Anh nắm vai cậu, đẩy ra, thang máy đã đến nơi, may mà đẩy cậu ra kịp lúc.

Dắt cậu đến phòng 701, đang mở cửa thì Pin lại nhảy vào lòng anh, hôn hôn lên môi Son. Lần này anh đẩy cậu ra không được, cứ để vậy mà vừa mở cửa vừa hôn cậu.

Đóng cửa lại, anh dứt hỏi môi Pin, nhẹ nhàng bảo:

- Pin à! Em nên đi tắm rồi ngủ đi đấy!

- Ưm~....P'Son!~

Cậu vẫn không chịu rời khỏi lòng anh. Cứ dụi dụi vào cổ anh làm nũng. Anh thở dài nhìn cậu:

- Em muốn gì à?

- Sao anh không gọi em là kẹo bông nữa?

- Lâu lâu anh lại quên ấy mà!

- P'Son....!

- Hửm? Sao?

- Em yêu anh.....!~

# Chỉ cần anh nói yêu em
Tất cả đều sẽ trở nên vô nghĩa
Một màu trắng xóa
Giờ đây đã được nhuộm hồng
Bởi tình yêu#

____________________

Kẹo bông tỏ tình!~ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net