#16.5: Sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thấy nhưng đường máu không biết từ đâu ra lan dài xuống tận chỗ cây bị đổ đó.
Những người theo đạo hoảng sợ, họ cho rằng đó là dấu vết cho rằng đó là do quỷ Krampus - một con quái vật đêm Giáng Sinh để lại như một lời cảnh cáo. Nhưng lạ thật, hôm nay chưa phải giáng sinh!
Vết máu loan ấy kết thúc trước cái cây khô xác đó.
Ngày một nhiều người xúm lại, tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra. Nhiều người lấy điện thoại ra quay, chen lên để cố lầy gọn đừng khung cảnh vào cái máy điện thoại của mình.
Chiếc ván trượt ấy vở thành nhiều khúc, họ ngửi thầy mùi khói ở cười cài ván đó, có rất nhiều người muốn lật lên xem thử ở dưới là cái gì, nhưng sự tò mò liền bị che lấp bởi nỗi sợ, họ sợ bị con quỷ đó ám.
Cho đến khi có cảnh sát tới, họ vào cuộc, giải tán đám đông và bắt đầu kiểm tra hiện trường. Đây cũng được coi là một hiện tượng lạ.
Nghe họ nói tiếng Anh thì khó có thể biết được là ở đâu. Nhưng nhìn khung cảnh xung quanh, tòa nhà cao lớn, nhiều tầng, những ngọn đèn đường trông khá cổ. Nhìn ở đây như là nước Anh.
Norman, Ray chạy một hồi mời tới nơi, khi cả 2 tới, họ không quan tâm mấy đến những gì xảy ra trước mắt mà đang cố gắng tìm Emma. Họ gọi cô, gào thét tên cô thây to để mong cô nghe thầy để trả lời. Họ càng ngày càng tiến gần hiện trường...
Họ xám mặt lại khi thấy cái ván trượt đã vỡ vụn, vết máu đầy trên bề mặt vàn lan xuống qua kẽ hở và bắt đầu thấm lên từng hạt tuyết trắng tinh, ở dưới cái ván có chút màu đen. Còn cò chút khói nữa.

"Emma..."

------------------------------

"Kétttttt!!"

Emma đã cố gắng để ngăn lại, thật may khi chưa trúng những người ở trước mặt cô nhưng sau đó cô đã bị văng ra rất xa.
Cô bây giờ khá lạnh, trời bắt đầu cho tuyết rơi nhiều hơn, bàn tay cô rát, như vừa bị bỏng vậy, những giọt máu tươi không còn chảy nhiều máu nữa nhưng chúng bắt đầu tấy đỏ lên, trên đầu những ngón tay bắt đầu tím dần.

Khi cô bắt đầu rơi xuống, cô bắt đầu nhắm mắt lại. Cố gắng di chuyển cơ thể trên không nhưng không hiểu sao sức lực của cô như bốc hơi đi đâu ấy. Cô hé mắt, thấy trước mắt là hàng rào với nhiều chiếc đinh nhọn được ghim trên đó. Nếu cô rớt xuống đó thì...?!

Cô cố gắng vùng vẫy, như mọi sự cố gắng của cô trở lên vô ích, chẳng thay đổi gì cả.

Cô bắt đầu rơi xuống...

Cô nhắm mắt lại, không hiểu sao bây giờ...

Cô lấy cánh tay tạo hình chéo che đi khuôn mặt của mình.

Cô nhắm tịt mắt lại, sợ chứng kiến, sợ cảm nhận những thứ sắp xảy ra...

"Bập!"

_____________________

Chao này hơi ngắn nhỉ...?

Lâu lắm rồi mới quay lại watppad, dạo này ở nhà chống dịch chán quá. Đã vậy cái điện thoại còn hư nữa, cái mạng nó lag nữa TvT ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net