Chương 01: Khi cơn mưa ngừng rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
À?!

Thế là tôi chẳng hiểu vì sao lại tốn nửa tiếng cuộc đời để nghe cô ta luyên thuyên về những thứ tuyệt vời về thể thao cũng như điền kinh. Dù có che cả hai tai lại, tôi cũng vẫn nghe thấy cái giọng oang oang đó và tôi có cảm giác rằng tối nay thế nào cũng gặp ác mộng vì màn tra tấn này.

Khi cứ nghĩ rằng mình sẽ lại bị hành hạ như thế đến hết ngày thì một giọng nói vọng lên từ dưới nhà.

"Hiền! Dậy đi học kìa!"

"Dạ! Con xuống liền!"

Đội ơn bác Hai, bác đúng là cứu tinh của con.

Thế là Hiền liền nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ nhưng cũng không quên quay mặt lại về phía tôi, phán thêm một câu khiến tôi nhức cả đầu suốt vài tiếng sau đó.

"Tui chỉ mới nói được một chút về những gì mình đã chuẩn bị để thuyết phục anh chạy lại thôi! Nhất định khi kết thúc, anh sẽ háo hức mang giày lại cho xem!"

Đời tôi thế coi như tận.

Và cứ thế, suốt hai ngày tiếp theo, tôi bị khủng bố tinh thần trên mọi mặt trận. Ngay khi ăn, lúc đang ngâm mình trong bồn tắm, lúc rửa chén và thậm chí là đang ngủ, tôi cũng nghe thấy cái giọng của cô ta cứ thoang thoảng trong đầu, không ngừng tìm cách thuyết phục.

Thậm chí có đeo tai nghe, tôi cũng không thể lấn át được cái giọng nói kia. Nhiều khi tôi chắc chắn là không ai ở quanh mình thì tôi cũng vẫn nghe được giọng cô ta.

"Bị ám ảnh luôn rồi..."

Một ngày khác lại gần hết, dù đã được ăn no ngủ đủ không thiếu thứ gì nhưng tôi lại rơi vào tình trạng suy nhược trầm trọng. Tuy ngồi trên bàn ăn đầy những món ngon nhưng tôi lại chẳng tài nào ăn nổi. Liệu đây có phải là cái biểu hiện của sự suy sụp tinh thần hay stress? Tôi nghe bảo rằng thứ đó có thể gây chết người và tôi đúng là cảm giác như thà mình tắc thở luôn thì hơn.

"A! Anh Tuấn đang ăn tối à!"

Như thường lệ, vừa gần đến bữa tối, Hiền sẽ về nhà rồi tiếp tục bài phát biểu của mình. Bình thường lúc có bác Hai thì cô ta nói ít hơn một chút khi đang trên bàn ăn. Nhưng bữa nay xúi quẩy cái là bác ấy đi nhậu mất đâu từ hồi chiều rồi! Tôi đã cố thuyết phục, thậm chí cầu xin bác ấy cứu rỗi cái bữa tối của tôi nhưng thất bại!

"Hôm nay ở đội điền kinh có chuyện này hay lắm! Nghe xong thế nào anh cũng thay đổi quyết định cho mà xem."

"Không có đâu..."

"Sao lại không? Chẳng có gì là không có cả! Tui biết anh vẫn còn đầy đủ quyết tâm và muốn thể hiện nó mà đúng không? Anh Tuấn chắc chắn không phải là một người..."

Và lúc này, chính lúc này, mọi thứ vượt qua hẳn cái giới hạn của tôi. Một cái đập bàn cực lớn, chén cơm của tôi bị vỡ làm đôi. Nhưng như thế vẫn chưa là kết thúc.

"Làm ơn đừng có nói về cái thứ đó nữa! Cô không biết mệt mỏi là gì à?!"

Tôi có thể cảm thấy thứ chất lỏng gì đó chảy từ tay của mình. Có lẽ tôi đã bị đứt tay. Nhưng nó chẳng hề khiến tôi đau đớn một chút nào. Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận bây giờ là sự tức giận.

"Suy cho cùng thì cô chỉ muốn tôi tham gia cái đội của mình để chiến thắng thôi! Niềm vui khi được chạy là cái quái gì chứ?! Dễ dàng từ bỏ cái quái gì chứ?! Các người chỉ biết suy nghĩ theo cái cách mình muốn thôi! Có thể cô không biết chán nhưng tôi đã chán lắm rồi đấy! Im miệng lại dùm đi!"

Đây không phải là lần đầu tiên tôi cảm thấy tức giận. Nhưng nó lại là lần đầu tiên tôi thật sự nói ra toàn bộ những u bực trong lòng mình. Lại còn là lên một đứa con gái, còn thậm chí tệ hại hơn, là lên một người hoàn toàn không liên can gì đến những gì đã xảy ra.

Khi cơn tức giận tan biến đi, tôi cảm thấy xấu hổ, thậm chí tôi đã cắn mạnh vào môi mình đến mức chỉ cần thêm một chút nữa, máu sẽ chảy ra.

Tôi nhìn lên, Hiền đang nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy bất ngờ. Có thứ gì đó rưng rưng trong đôi mắt màu đen kia. Có lẽ cô ta bất ngờ lắm, không ngờ một thằng nhu nhược như tôi lại có thể nóng giận đến vậy. Đó là chưa để đến việc cô ta đã lùi lại vài bước và ở trong tư thế chuẩn bị bỏ chạy.

Khi đầu óc rõ ràng là đã tỉnh táo hơn, tôi có thể thấy trong phòng đang có một người khác. Anh của tôi, người không biết đã ở đây từ khi nào cũng chỉ biết thở dài khi đứng dựa ngoài cửa. Cố bỏ qua cái nhìn của cả hai người kia, tôi bỏ chạy lên lầu, về phòng của mình rồi đóng chặt cửa chính lẫn cửa sổ lại.

"Mình lại làm cái gì thế này?"

Bỏ chạy. Lúc nào cũng thế. Tổn thương người khác, hay chính bản thân mình rồi biến mất khỏi nó trước khi phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Có lẽ cô ta nói đúng, tôi rất giỏi chạy. Nhất là chạy trốn khỏi những vấn đề của mình. Và nó chẳng có chút nào là đáng tự hào cả.

"Kiểu này chắc không ở lại đây được rồi."

Tôi thở dài mệt mỏi rồi nằm dài lên giường. Đáng ra tôi phải thấy thoải mái đúng không? Sắp được thoát khỏi những lời thuyết phục đầy phiền phức, quay về căn phòng thật sự của mình suốt phần còn lại của mùa hè. Đó vốn là ước muốn của tôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy có phần khó chịu.

"..."

Điện thoại hết pin rồi. Ngay đúng lúc tôi cần có một chút âm nhạc nhất. Có lẽ cũng vì tôi đã dùng liên tục nó suốt hai ngày qua mà quên mất phải kiểm tra pin đây mà. Thở dài một cái, tôi cắm dây sạc vào rồi cứ thế mà lăn qua lại trên giường. Có lúc tôi đã muốn ngủ luôn nhưng chẳng hiểu vì sao vẫn cứ thức dậy chỉ sau chốc lát. Cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng, tôi đã định vờ như mình đã ngủ vì tôi quả thật không muốn nói chuyện với ông anh của mình vào lúc này chút nào.

"Anh còn thức không?" Nhưng đó không phải giọng ông anh của tôi. "Nếu còn thì mở cửa được không? Tui muốn nói chuyện."

Tôi đã định mặc kệ nhưng chẳng hiểu sao mình cứ thế mà đi ra, mở cửa. Có lẽ vì thấy có lỗi. Hay có lẽ vì tôi nghĩ đằng nào vài tiếng nữa mình cũng rời khỏi đây rồi nên gặp một lát chắc chẳng vấn đề gì.

Đáp lại cái mở cửa, Hiền mở to mắt nhìn lên tôi như thể rất bất ngờ khi tôi lại thật sự làm vậy. Nhưng lần này khác hẳn khi nãy, sự bất ngờ này không hề có chút tự vệ nào.

"Tui... vào được không?"

"Được."

Dù gì cũng là nhà của cô ta. Với cả suốt mấy ngày nay cô ta cứ mặc nhiên ra vào căn phòng này như chẳng hề gì cơ mà.

Tôi đóng cửa phòng lại rồi gãi đầu một cách ngại ngùng. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta luôn mà chỉ có thể nhìn đại đi chỗ khác rồi mở lời trước.

"Chuyện ban nãy..."

Tôi đã định xin lỗi như một phép lịch sự tối thiểu thì đột nhiên tôi liền bị cắt lời.

"Anh có thể cho tui xem cái đó được không?"

"Hả? Cái gì?"

Tôi quay lại nhìn Hiền rồi hỏi với vẻ khó hiểu.

"Tui muốn xem cái ở phía sau lớp quần của anh."

"Hả?!" Tôi nghĩ cô ta đùa. Một câu đùa luôn là thứ khiến những việc như thế này tan biến nhanh nhất. Nhưng với cái ánh nhìn nghiêm túc đến cực độ kia, tôi chắc chắn là không phải! "Khoan đã!"

Tôi giơ tay của mình ra rồi nhăn mặt lại. Chuyện này thật sự sai và hoàn toàn không thể xảy ra. Ngay cả mấy cái bộ truyện X mà tôi từng đọc cũng không hề có cái diễn biến nhảm nhí đến thế này được.

"Ý cô bảo tôi cởi quần ra à?"

"Đúng rồi."

"Để làm gì?!"

Lúc này đột nhiên cô ta liếc mắt đi chỗ khác, mặt hơi đỏ lên rồi lấy một ngón trỏ gãi má một cách ngại ngùng.

"Thì tui nói rồi... tui muốn xem... cái đó..." Rồi Hiền quay sang nhìn tôi, bằng một ánh mắt mở to long lanh đến mức đáng sợ. "...Được không?"

"Không!"

Sai sai sai sai sai sai sai! SAI! SAI!

Thế này là sai! Sai! Sai! Sai! Sai! LẮM RỒI ĐẤY!

"Ủa? Không được à?"

"Tất nhiên là không rồi! Cô nghĩ cái gì trong đầu mà đòi xem 'cái đó' của tôi thế hả?!"

Lại còn lộ rõ cái vẻ mặt thất vọng luôn cơ?! Cô ta bị mắng xong hóa điên luôn rồi sao?!

"Hừ." Và cái vẻ ngại ngùng kia ngay lập tức biến thành một cái nhìn đầy quyết tâm. "Thế thì tui đành tự mình lột nó ra vậy!"

"Không!"

Và tôi bị đè lên giường, cố gắng hết sức giữ mọi vật trên người mình vẫn y như nó vẫn nên ở nhưng sức tôi hoàn toàn không thể nào bằng cô ta.

Và chỉ trong một lát, chiếc quần dài của tôi đã bị lột ra ngoài.

"Thấy rồi!"

"Thôi đi tong đời trai rồi..."

Tôi ôm mặt lại như muốn khóc đến nơi khi cô ta cứ thế tiến lại gần hơn cái đó của tôi.

"Nó đúng dài thật..."

Làm ơn đừng có tả...

"Y như anh của anh tả vậy... Hẳn là anh phải đau lắm."

Đương nhiên là đau rồi, đau trong tim này! Mà khoan.

"Anh tôi tả?"

Tôi bật người dậy kiểm tra xem hình như có cái quái gì đó sai sai.

"Vết thẹo của anh." Cô ta chỉ vào cái vết thẹo trên bắp chân của tôi rồi nói tiếp. "Có gì không phải à?"

Tôi nóng cả người lên vì sự hiểu lầm này đến mức muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào luôn. Còn Hiền thì vẫn chớp mắt nhìn tôi với vẻ mặt vô tội nhất của mình. Và cũng chỉ chừng năm giây sau, cô ấy có lẽ cũng hiểu ra lý do vì sao tôi phản ứng mạnh như vậy mà quay khuôn mặt đỏ cáy của mình đi chỗ khác.

"Anh mặc quần lại đi!"

"Đang đây..."

Tôi cố làm nhanh nhất hết sức có thể nhưng vì nhanh quá mà tôi chỉ tổ khiến việc vốn đơn giản trở nên khó khăn. Sau hơn một phút, quần áo đã chỉnh tề, thế mà cả hai bọn tôi vẫn chẳng thể nói gì sau chuyện vừa xảy ra.

Có lẽ cũng vì tôi cảm thấy cứ im lặng cũng chẳng giúp ích được gì nên đành lên tiếng trước.

"Anh tôi mới kể à?"

"Ừ..."

Tôi cũng đoán vậy. Có lẽ ổng nghĩ rằng nếu Hiền biết hết mọi chuyện thì có lẽ sẽ không giận tôi chăng? Hay chỉ đơn thuần là muốn tôi có được sự cảm thông của người khác? Nhưng dù có lý do là gì, tôi cũng đều không muốn chuyện này bị bất kì ai biết cả.

"Tui xin lỗi vì đã làm phiền anh suốt vài ngày qua. Chỉ là tui không biết anh như vậy..."

"Không sao, do tôi không chịu nói ra thôi."

Thật ra tôi cũng từng định nói lý do vì sao mình không thể chạy được nữa, nhưng tôi lại có một luồng suy nghĩ khác là không chắc Hiền sẽ từ bỏ chỉ vì biết tôi từng bị chấn thương nặng.

"Nhưng anh không được từ bỏ!" Biết ngay mà. "Dù có như vậy, anh vẫn có thể trở thành huấn luyện viên của đội tụi tui. Hay thậm chí là làm quản lý thôi cũng được!"

"Không." Tôi từ chối thêm một lần nữa. Song, đáng ra tôi sẽ im lặng ngay sau đó nhưng lại quyết định hỏi thêm một câu. "Tại sao phải cố gắng đến vậy? Cô muốn chiến thắng đến vậy cơ à?"

"Không! Tui cố là vì không thể chấp nhận việc anh lại trở nên thế này! Tui không chấp nhận việc người đã khiến tôi bắt đầu chạy lại từ bỏ nó như vậy!"

"Hả?"

Tôi? Người đã khiến cô ta bắt đầu chạy?

"Đúng! Là anh đấy!"

Hiền nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi rồi nói với một giọng hơi run.

"Khi tui đang đau buồn vì sự ra đi của mẹ mình, chính anh là người đã xuất hiện và bảo rằng tôi có thể cảm thấy vui hơn nếu đi cùng mình."

"..."

"Dù bị từ chối bao nhiêu lần, thậm chí còn bị la vào mặt, anh vẫn không từ bỏ mà nắm tay tôi chạy đi. Và chỉ cứ thế mà chạy. Rồi khi dừng lại, anh lại nói những lời mà tui không thể quên được."

Chuyện này... tôi nhớ rồi. Tám năm trước, tôi đã từng về vùng quê này dự đám tang của một người họ hàng. Và tôi đã gặp một cậu nhóc, lặng lẽ một mình và tránh né tất cả mọi người.

"Cứ để nó vậy đi, cố nói gì cũng chẳng khiến nó vui vẻ hơn đâu."

"Con nít mà, qua chuyện rồi dỗ ngọt, nó sẽ bình thường lại thôi."

Những người lớn xung quanh tôi đã nói vậy, nhưng tôi lại có ý định khác. Tôi đã tìm cách kết thân với nó. Có lẽ là vì sự thương cảm, hay chỉ vì tôi đang cố tìm ai đó chơi cùng. Tôi không tài nào nhớ được lý do vì sao mình đã cố hết sức chỉ vì một đứa nhóc buồn chán.

Nhưng tôi có thể nhớ được những gì mà mình đã từng nói. Ở bên một bờ sông, khi mặt trời đã gần lặn. Không thiếu một lời nào, thậm chí tôi có thể nghe thấy được chính giọng của mình từ Hiền.

"Mệt không? Nhưng lại không còn thấy chán nản nữa đúng không? Tốt! Thế từ nay cứ sống theo cái châm ngôn đó nhé, nếu gặp khó khăn gì, nếu buồn rầu, chỉ cần mang giày vào mà chạy thôi! Cũng như hãy cố hết sức làm việc mà mình thích! Vì khi cố hết sức vì một việc nào đó, chẳng ai có thể thấy chán cả!"

Nghe những lời ấy, từ chính người mà mình đã từng khuyên nhủ, tôi cảm thấy trong lòng có chút thắt lại. Tôi cúi mặt xuống, tránh né ánh mắt của người kia khi tay đang nắm chặt. Tôi đang cảm thấy sợ hãi? Hay xấu hổ? Tôi không rõ nữa nhưng tôi không tài nào có thể nhìn thẳng lên người kia.

Chỉ là, không thể. Căn phòng đột nhiên trở nên yên ắng một cách kì quặc như thế một lúc lâu. Tôi đã nhiều lần định nói gì đó nhưng những lời của mình cứ thế mà mất đi mỗi khi tôi chuẩn bị lên tiếng. Và rồi Hiền lại là người phá vỡ bầu không khí này.

"Anh của anh bảo rằng nếu muốn về nhà thì cứ gọi cho anh ấy." Cô ta đứng dậy rồi cứ thế mà đi. Khi tay đã đặt lên cửa, tôi có thể thấy sự do dự từ cô gái kia. "Có lẽ sau này chúng ta không còn gặp nhau nhưng mà..."

Dù tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia vì cô ta đã cố tình cúi mặt xuống. Nhưng tôi có thể thấy những giọt nước mắt đang rơi lên sàn.

"Đừng quên những gì anh đã nói... Hãy cố hết sức mình, như thế anh sẽ không thấy chán nản nữa."

Rôi cánh cửa mở ra, bất chợt như cái cách mà nó đóng lại.

Và giờ, còn mỗi mình tôi, ở giữa căn phòng trống trải cùng với những kí ức mà mình đã chối bỏ suốt nhiều năm qua.

Đúng thế, tôi đã từng là một đứa trẻ như vậy. Hồn nhiên như cái cách mà nhiều người từng nhận xét. Không bao giờ muốn từ bỏ dù có gặp khó khăn thế nào và không bao giờ cảm thấy thứ được gọi là chán nản.

Có lẽ tôi đã hiểu vì sao tôi lại cáu giận với Hiền. Không phải vì tôi giận dữ với những người đã không thể hiểu mình hay những ai đã gây ra chuyện này với tôi. Mà người tôi đang tức giận chính là bản thân mình. Tôi đã không hề nhận ra, rằng mình đã nhìn thấy chính đứa trẻ hồn nhiên đó trong người con gái kia. Nếu không, thay vì tức giận, có lẽ tôi đã ôm chầm lấy nó và xin lỗi vì những gì mình đã làm. Xin lỗi vì đã không thể cố gắng như mong đợi của cậu ta nữa... Xin lỗi vì đã hủy hoại đi cái tương lai đáng ra phải tươi sáng như cái cách mà cậu nhóc ấy đã cười.

"Xin lỗi..."

Và khi những giọt nước mắt đã rơi xuống, tôi như đã thức tỉnh, từ cơn mê kéo dài suốt nhiều năm qua. Tôi không hề muốn có một cuộc sống yên bình nhàm chán, chưa bao giờ, không hề có đứa trẻ hay bất kì ai muốn cả. Tôi muốn được tiếp tục chạy, mang lại sự tự hào của người khác cũng như sự phấn khích của khán giả. Tôi muốn được chèo thuyền đi khám phá những vùng biển hẻo lánh hay những vùng đất hoang chưa ai khai phá. Tôi muốn...

"Tôi muốn thoát khỏi sự nhàm chán này..."

Và đêm ấy tôi đã khóc, rất nhiều. Nhiều như cái cách mà cơn mưa không hề ngớt suốt cả đêm ấy. Và đến khi tôi kiệt sức, tôi đã ngủ từ lúc nào không hay.

Đến khi mở mắt dậy, tôi cảm thấy cơ thể mình sảng khoái một cách kì lạ cứ như đêm qua tôi không hề trải qua chuyện gì cả. Tôi ngồi dậy với một cái vươn người, mở cửa sổ ra và ngắm nhìn bầu trời buổi sớm.

"Trời đẹp thật."

Thật trong xanh và không hề có một gợn mây. Nếu không nhìn xuống bên dưới, sẽ chẳng ai có thể đoán được đêm qua đã mưa to thế nào. Rồi tôi cầm chiếc điện thoại của mình lên, thứ vừa mới được sạc đầy vào tối qua, và chẳng hề chần chừ gọi đến anh của mình.

Tôi không phải chờ lâu để bên kia bắt máy. Anh tôi luôn thủ sẵn điện thoại bên mình vì lý do công việc và đã tập cho mình cái thói quen nghe được điện thoại dù ở tình thế khó khăn thế nào.

"Sao đấy? Muốn về à?"

Anh tôi hỏi kèm theo một tiếng ngáp rõ to.

"Không."

Tôi thì đáp lại với một cách đầy tự tin.

"Em chỉ muốn gọi để cám ơn anh thôi. Cám ơn vì anh đã không từ bỏ thằng em này."

"..."

Tôi không nghe phản ứng gì từ đầu dây bên kia. Có lẽ ổng đang bất ngờ lắm. Và tôi đã nghĩ rằng ông anh của mình sẽ đùa giỡn với những gì tôi đã nói rồi lại đi ngủ.

Nhưng tôi đã sai.

"Tốt. Thế thì mày biết phải làm gì rồi đấy."

"Vâng!"

Rồi tôi cúp máy, tiếp tục bấm đến một số khác. Đó là mẹ, ba tôi rồi tôi cũng cám ơn cho dù họ tưởng rằng tôi là thằng nào gọi lộn số. Khi nhìn lên đồng hồ, tôi chợt nhớ ra là còn một chuyện khác nữa. Thế là vừa gọi điện, tôi vừa thay quần áo.

Sau đó, tôi gọi đến thằng bạn thân của mình rồi đến cô đàn chị cũ và cũng chỉ để lại một lời cám ơn trong hòm thư thoại.

"Đang hè mà nhỉ? Có lẽ họ chưa dậy."

Tôi cất điện thoại lại vào túi rồi chạy thẳng xuống dưới nhà.

"Bác Hai!"

"Gì?!"

"Cám ơn bác vì đã giúp đỡ con suốt vài ngày qua! Và cũng vì thế nên con xin phép được ở lại với bác đến hết hè ạ!"

"Cái đó đương nhiên rồi thằng quỷ này! Bị cái gì mà làm như sắp chết đến nơi vậy bây?!"

Tôi lại bị xoa đầu một cách thô bạo. Nhưng lần này tôi lại đáp lại bằng một nụ cười thoải mái thay vì vẻ mặt khó chịu.

"Dù sao thì, có một chuyện con muốn hỏi bác."

...

Sau khi hỏi chuyện, tôi liền nhanh chóng chạy khỏi nhà và đi đến nơi mà bác Hai đã chỉ cho tôi. Đương nhiên tôi không thể chạy được nên phải mượn nhờ chiếc xe đạp cũ kĩ của ông bác. Chân tôi có thể đau với mỗi cú đạp, nhưng rồi nó cũng tan biến đi y như sự buồn rầu của tôi vào tối qua vậy.

Thế là tôi cứ đạp, phóng xe nhanh hết sức có thể và khi gần đến một con sông lớn thì tôi đã tìm thấy người mình cần tìm.

"Ê Hiền!"

Tôi la lên, khiến toàn bộ những ai xung quanh cũng đều nghe thấy.

"Anh Tuấn?"

Trong bộ đồng phục nữ sinh, cô ta quay sang nhìn tôi với một vẻ bất ngờ.

Và vẻ bất ngờ đó chuyển nhanh thành vẻ sợ hãi và như phản xạ tự nhiên, cô ta né sang một bên, để cho chiếc xe đạp hư mất phanh bị văng thẳng xuống con sông đục ngầu màu nâu cùng với tôi.

...

Cũng may tôi biết bơi nên đã nhanh chóng leo lại lên bờ. Dù quả thật, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết luôn ở dưới đó rồi.

"May quá, vẫn kịp."

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi vẫn còn sống mặc dù lời nói ra nó chẳng liên quan gì đến chuyện đó.

"Anh làm cái gì ở đây vậy? Tui tưởng anh về nhà rồi chứ? Mà anh có sao không?"

Hiền đi lại gần tôi và cúi người xuống hỏi. Tôi thì cứ vậy mà đứng thẳng lên như thể mình hoàn toàn chẳng bị gì.

"Không, và không. Tôi sẽ ở lại." Tôi nhìn thẳng vào mắt người kia rồi nói tiếp. "Tôi sẽ ở lại và chấp nhận làm huấn luyện viên cho đội điền kinh."

"Ồ."

"Ồ?"

Cái gì vậy? Tại sao tôi lại chỉ nhận lại được một đôi mắt mở to đầy bất ngờ nhưng ngoài đó ra, chẳng còn gì khác.

"À không." Hiền đột nhiên phì cười ra rồi che mặt lại. "Ha ha ha!"

"Này... Cười vụ gì vậy?"

Tôi bắt đầu xấu hổ đấy.

"Không..." Hiền dừng cười rồi lấy tay vuốt một giọt nước mắt của mình. "Đúng là tui có mừng thật nhưng chỉ là không ngờ, anh lại chạy đến tận đây chỉ để nói chuyện này đấy. Thậm chí còn mém chết đuối nữa chứ!"

"Ừ thì..."

Đột nhiên tôi cũng thấy nó ngớ ngẩn thật.

Mà không, nó thật sự rất ngớ ngẩn! Vì rõ ràng tôi có thể ở yên trong nhà chờ đến chiều rồi báo tin cũng được mà?! Trời ơi! Sao tôi lại không nghĩ ra vậy?!

"Dù sao thì, cám ơn nhé."

Hiền đấm nhẹ vào ngực tôi rồi bước chuẩn bị bước đi. Một cơn gió thổi ngang qua khiến cho mái tóc ngắn cháy nắng ấy rung nhẹ nhưng Hiền không hề vuốt nó lên lại. Thay vào đó, bà chị họ của tôi lại búng tay một cái.

"Bọn tui sẽ chờ anh ở sân tập vào chiều nay. Nhớ đừng đến trễ đấy!"

"Ừ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net