Chương 12: Lo lắng của Cường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trên chiếc ghế gỗ ở giữa căn phòng ngủ của mình, tôi nhìn chằm chằm vào cái tên vừa bỏ công đi hơn một trăm cây số về vùng quê này chỉ vì "để coi tôi có chắc không". Lại còn tốn thời gian ngồi giải thích cho bác Hai của tôi hiểu để được phép ở lại đây trong một tuần tiếp theo... Điều này không khỏi khiến tôi phải đưa ra một giả định đầy hoài nghi về cái tên này.

"Tao không biết là mày tốt với anh em hay là rảnh luôn đó Cường."

"Thật ra là tao vừa tốt vừa rảnh." Cường đáp lại một cách tỉnh bơ khi nằm dài trên giường của tôi mà chơi mấy trò trên điện thoại của nó. "Dù gì tháng chín tao mới nhập học nên sẵn tiện về đây coi mày sống chết thế nào."

"Tao thì lại nghĩ mày xuống đây để kiếm gái thôi."

Mặc dù suốt ba năm cấp ba tôi với Cường không học chung trường, nhưng vì cái từ "bạn thân" nên mỗi lần nó có bạn gái mới là tôi cũng đều biết và đương nhiên con số đó không nhỏ tí nào. Thật tình mà nói thì ngay từ những năm mới quen biết hồi cấp hai, hắn đã rất nổi tiếng vì cái vẻ ngoài điển trai hơn người, khả năng thể thao không thua kém ai (trừ tôi) và lại luôn học lực tốt.

Nghĩ lại sao những ai quanh tôi cũng toàn là những con người ưu tú hết ấy nhỉ?

"Không. Tao đã bảo xuống đây vì mày nên đừng có nghĩ tầm xàm."

"Giờ cái cách mày nói như gay vậy." Nghe thế tôi liền cười một cách mỉa mai hiếm có khi nói chuyện với thằng này. Nhưng khi nghĩ lại thì tôi mới thấy gì đó không ổn. "Mà dạo này mày với con Linh sao rồi?"

Cường nhìn tôi rồi quay mặt lại về chiếc điện thoại đắt tiền của mình. Hắn bấm bấm vài cái một cách vội vàng trước khi tắt màn hình. Ánh nhìn luôn khiến tôi thấy bực mình bỗng dưng làm tôi thấy lạnh gáy khi trở thành một cái lườm nhẹ.

"Bớt tổ lái đi." Hắn rướn người đến đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi dậy một cách chậm rãi.

Lúc này tôi mới có thể chắc chắn được một điều là tên này đang rất nghiêm túc, đến mức tôi phải lo nghĩ đến lý do. Nhưng chỉ tích tắc sau, chính hắn cũng là người giải đáp.

"Nếu mày không gọi tao vào tối qua mà tự quyết định thì tao cũng chẳng cần phải xuống đây làm gì." Cường cúi nhẹ người xuống đặt môi trên của mình tựa trên hai đôi bàn tay vừa chắp lại. "Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản là đi hay ở thì mày chắc chắn đâu cần phải suy nghĩ gì nhiều đúng không?"

"..."

Có hơi chần chừ, nhưng tôi cũng gật đầu khi nhíu mắt lại nhìn xuống sàn nhà. Quả thật thì việc tôi ở đâu ngay từ đầu vốn chẳng hề quan trọng. Mà vấn đề lại là chuyện khác...

"Thật tình tao mong mày ở lại đây luôn thì hơn." Khi nghe lấy nhận định của tên bạn thì tôi giật mình nhìn lên, hắn đang cười. "Nếu ở trên thành phố, tao nghĩ mày sẽ lại đi tìm..."

"Không có đâu."

Tôi cắt lời Cường trước khi hắn có cơ hội hoàn thành điều mình chuẩn bị nói. Cứ như là biết trước chuyện này đã xảy ra, hắn không hề tỏ ra bất ngờ mà chỉ đơn thuần lắc đầu rồi đứng dậy. Chộp lấy cái điện thoại trên đường bước đến cửa phòng, Cường dừng chân lại trước khi rời khỏi đây.

"Tao đi đái đây."

"Ờ."

Dù bảo như vậy nhưng tôi cũng dễ dàng nhận ra là tên bạn của mình đơn thuần không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này. Sự thất vọng, hay chán nản? Tôi không biết tên kia đang nghĩ gì nhưng chắc chắn điều đó là không đúng. Tôi không hề chần chừ vì chuyện kia.

Chắc chắn là không phải...

"Hầy..."

Thở dài một cái, tôi đứng dậy toan mở cửa sổ phòng ra để hóng gió. Tuy nhiên khi vừa mới nhìn về phía bên trái của mình, tôi lại thấy một đôi mắt mở to đang nhìn chằm chằm về mình.

"MÁ!"

Tôi giật mình xém chút phải ngã nhào ra khỏi ghế nhưng may mắn giữ được thăng bằng nhờ cái bàn gỗ.

Trong khi người kia, người mà tôi chắc chắn chỉ có một khi đứng bên ngoài cửa sổ phòng của mình cũng la lên một tiếng tương tự rồi mở toang cửa sổ, hét vào phòng.

"Anh làm gì la vậy?! Mém chút tui giật mình té lầu rồi đó!"

"...Ờ."

Thế chị đang làm cái quái gì ở ngoài cửa sổ phòng của thằng này? Tôi nửa muốn hỏi cái câu đó nửa không muốn bị ăn đạp nên đành mặc kệ.

"Mà chị ở ngoài đó lâu chưa?"

Tôi hỏi, với một chút lo lắng khi liếc nhìn đôi mắt của mình về phía cửa phòng. Có vẻ như Cường đã đi "đâu đó" thật.

"Cũng lâu rồi. Từ lúc hai anh dẫn nhau vô phòng cơ."

Đó là điều mà tôi lo nhất. Thế là Hiền hẳn đã biết rằng tôi sẽ có khả năng ở lại đây trước khi tôi có dịp nói trực tiếp. Và còn tệ hơn, chị ấy hẳn sẽ biết là tôi đang không cảm thấy chắc chắn trước quyết định của mình.

Nhưng kệ, đến đâu thì đến.

"Chị gì muốn hỏi phải không?"

Tôi lắc đầu rồi cố ngồi lại cho thẳng lại trên chiếc ghế gỗ của mình. Trong lúc đó Hiền cũng chui vào cửa sổ, nhẹ nhàng tiếp đất ngay trước chỗ tôi đang ngồi. Bà chị họ của tôi cúi mặt xuống, nhìn tôi bằng một ánh mắt như vẫn chưa tin được chuyện đang xảy ra.

"Có thật..." Ngay cả giọng nói cũng không được trôi chảy như trước nữa. Cũng vì thế mà tôi cảm thấy càng nặng lòng hơn với mỗi giây trôi qua. "Có thật đó thật sự là anh Phan Vĩ Cường không?!"

"Hả?"

Tôi hoàn toàn không đoán trước được câu hỏi này.

"Phan Vĩ Cường, năm mười bốn tuổi đã đoạt ba huy chương vàng trong ba bộ môn chạy vượt rào một trăm mét, chạy tiếp sức một trăm mét lẫn bốn trăm mét và một đống thành tích khác nữa đúng không?! Ngoài ra thì năm mười lăm tuổi cũng đoạt lại danh hiệu y hệt thế một lần nữa! Và đó lại còn là bạn thân của anh cơ à?!"

"...Ờ."

Tôi hoàn toàn không nhớ được Cường thật sự có đạt nhiều thành tích đáng nể như vậy hay không nhưng đúng thật là hắn từng thắng nhiều cuộc thi.

"Nghĩ đến cũng phải ha. Hai người bằng tuổi nhau nè, tài giỏi ngang nhau nè, lại còn bỏ điền kinh trong cùng một thời gian nữa." Hiền vỗ tay ứng với từng điểm tương đồng của tôi với Cường. "Mà nói đến việc bỏ điền kinh, sao anh Cường lại bỏ vậy?"

Tôi còn chưa kịp trả lời thì Hiền đã hỏi tiếp.

"Ảnh có gãy cái chân nào không?"

"Không."

Biết thừa thế nào cũng hỏi cái câu này nên tôi trả lời ngay mà chẳng thèm phải bất ngờ.

"Thế thì tiếc nhỉ..."

Tôi mong sao ý chị ấy là vì thằng Cường nó không còn chạy nữa.

"Mà, anh có thể sẽ ở lại đây thật à?"

Đột nhiên chủ đề được thay đổi. Tôi vốn cũng nghĩ là mình sẽ nói về nó từ trước nhưng không hiểu sao bây giờ, khi thật sự nhắc đến nó, tôi lại thấy lo lắng. Nó vốn không phải điều gì đó quá khó khăn để nhắc đến, không hề, vấn đề là mỗi khi ai đó nhắc đến từ "có thể" hoặc từ gì đó tương tự về chủ đề này, tôi đều thấy có gì đó không chắc chắn.

Vì suy cho cùng, tất cả chỉ là dự định, chẳng ai biết được liệu nó có thể thành sự thật hay không. Mọi thứ đều có vẻ thật tốt đẹp khi vẫn chỉ ở giai đoạn suy nghĩ về nó. Để có thể thoải mái khi thực hiện, thì đó lại là một vấn đề khác. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không trả lời được câu hỏi hiện tại.

"Ừ."

Tôi đáp một cách ngắn gọn mặc dù bản thân cũng muốn nói gì đó nhiều hơn thế. Có lẽ tôi lại chờ đợi phản ứng của người kia ngay sau câu trả lời của mình hơn là phải giải thích dài dòng.

"Thiệt hở?!"

Nhưng Hiền vẫn không bao giờ làm tôi hết bất ngờ khi lại phản ứng hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng. Thay vì điều gì đó khó xử như một khoảng không yên lặng hay gì đó đại khái vậy, bà chị họ của tôi lại hào hứng một cách lạ thường.

"Nếu vậy thì anh sẽ có thể nhập học chung trường với tui đó! Lại còn có thể tham gia đội điền kinh nữa đó! Lại còn..."

Và bắt đầu phát ra một tràn những điều "có thể xảy ra" khi tôi ở lại. Dù thế, nó lại khiến tôi không khỏi phì cười một cách dễ chịu. Vì điều này làm tôi nhớ đến ngày đầu tiên mình về đây.

Cũng ở căn phòng này, vào khoảng thời gian cũng buổi tối, Hiền liên tục nói với tôi những điều tuyệt vời "có thể xảy ra" nếu tôi tham gia những trò vui cùng chị ấy. Nhưng có một điều khác biệt, tôi không hề thấy bực dọc hay khó chịu mà thay vào đó, tôi cảm thấy thật vui.

Tôi vui vì mình thật sự đã có thể bắt đầu lại một điều gì đó. Vui vì mình cuối cùng cũng có thể xây dựng được những mối quan hệ mới. Mình sẽ tiến về phía trước, thật sự sống như cái cách mà mình mong muốn. Tôi đã hứa điều đó vào buổi sáng hôm ấy, ngày mà đáng lẽ mình đã về thành phố trước lúc này tận hai tháng.

"Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết mình, phải, tôi đã nói như vậy, cũng hứa với bản thân như thế và sẽ chắc chắn thực hiện được nó."

Tôi nghĩ thế trong đầu như một que diêm thả vào đống xăng dầu nhiệt huyết mà Hiền đã đổ xuống. Một cái gật đầu cùng với việc đứng dậy một cách thật kiên quyết, tôi nắm chặt đôi bàn tay của mình lại rồi cũng hùa theo những gì mà Hiền đang nói.

Nếu ở lại, tôi chắc chắn sẽ cùng những người ở đây thực hiện nhiều điều tuyệt vời hơn nữa. Thế thì tại sao không? Tôi chắc chắn sẽ ở lại!

...

"..."

Cường đứng ở ngoài hành lang và liếc nhìn vào căn phòng ngủ, nơi mà Tuấn và Hiền đang hăng hái trò chuyện với nhau. Khác hẳn với sự vui tươi ở trong kia, Cường thở dài rồi nhìn vào chiếc điện thoại của mình với ánh mắt đầy suy tư.

Ai cũng bảo rằng cậu con trai này là một người khó đoán. Những hành động của cậu ta luôn khiến người khác phải đặt câu hỏi về mục đích. Thế mà ai cũng có thể tin được một điều về Phan Vĩ Cường, cậu ta là một người thật sự hiểu chuyện và quan tâm đến người khác mặc cho cái thái độ luôn dễ khiến người khác khó chịu.

Nhưng khi nghĩ về những điều mà Cường đã làm cho Tuấn, nó lại thật sự có gì đó thật kì lạ.

"Sao rồi?"

Một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại và Cường cũng nhanh chóng đáp lại.

"Nó có vẻ thật sự muốn ở lại nên chắc kêu nó ở lại luôn cho rồi."

"Hả? Tao tưởng mày xuống đó để khuyên nó đưa ra quyết định đúng chứ? Ở lại đó mà là đúng à?"

Cường lắc đầu mệt mỏi khi nhận được phản hồi chỉ chưa đến vài giây ngắn ngủi. Dù thế cậu ta vẫn cố đáp lại trước khi người kia nổi khùng.

"Bớt mè nheo đi. Thằng này biết mình cần phải làm gì."

Tắt màn hình đi một cách dứt khoát, Cường nhét điện thoại vào túi quần rồi bước ra ban công. Cậu ta hít lấy một hơi thật sâu rồi thở ra một cách thật chậm rãi.

Hơi nhướng đôi lông mày khi ngước nhìn lên bầu trời đêm, Cường bắt đầu suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net