Chương 14: Lại là một lời nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hầy..."

Tôi đi một mình trên con đường bê tông dẫn ra sân tập với hai tay đút thẳng vào túi quần. Trời hôm nay lạnh một cách khó chịu, hai tay tôi cứ rung lên cộng với hai hàm răng cứ liên tục khiến cho cái ham muốn được quay về nằm trên chiếc giường ấm ngày càng mãnh liệt. Có lẽ tối qua trời mưa lớn nên mọi thứ vẫn còn ẩm lạnh thế này. Thành thể Cường quyết định trốn lại ở phòng thay vì đi cùng.

Tôi cũng chẳng phiền lòng lắm vì ban đầu việc này đáng ra cũng chỉ là việc của riêng mình. Nhưng sau chuyện tối qua...

"Đừng lo, tao tin mày mà."

Cái câu này chỉ tổ khiến tôi thấy rối não hơn chứ chẳng yên lòng nổi...

Vì nếu quả thật ý của Cường thật sự là như vậy, nó cũng đồng nghĩa với việc từ giờ hắn sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa. Và điều đó khiến tôi cảm thấy có chút phiền lòng vì dù cho thế nào, tôi cũng là người đã lôi tên đó vào chuyện này.

"Có lẽ tìm mua gì đó cho thằng đó vậy."

Quà lưu niệm ở chỗ này coi như không có và Cường cũng chẳng cần nên tôi bắt đầu suy nghĩ nên mua cái gì để tỏ lòng biết ơn cũng như tạ lỗi chuyện tối qua.

Mà mua gì đây? Mua đồ tặng trong CSGO à? Cái đó nó lại có thừa nhưng thật tình ngoài mấy cái liên quan đến game ra, tôi thật sự chẳng biết Cường còn có sở thích nào khác không...

Tính ra thì mình đúng là một thằng bạn không ra gì.

...

Sau khi dọn đồ đạc ra sân với sự trợ giúp của Thuận, tôi bắt đầu công việc thường ngày của mình như một huấn luyện viên. Tuy nhiên có lẽ vì mình vẫn còn suy tư về điều mà Cường nói tối qua, nên Hiền mới đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi và nhìn chằm chằm vào tôi.

"Gì vậy?"

Tôi hỏi, đương nhiên là không mấy dễ chịu gì khi mà bị nhìn như thể mình là sinh vật lạ từ đâu mới rơi xuống.

"Hông." Hiền chớp mắt một cái và lấy tay lên xoa cằm. "Chỉ là đột nhiên tui thấy anh sao sao làm sao á."

"Sao sao là sao?"

Tôi nhíu mày đáp lại lại trước cái vẻ không chắc chắn kia của Hiền. Song, bà chị họ của tôi cũng cố gắng suy nghĩ gì đó rồi cũng cười toe.

"Mà chắc không có gì, vì lúc nào anh cũng nhìn như bị "sao sao" như vậy mà."

"Vậy luôn..."

Tôi cười méo mặt, kèm theo sau là một cái chặc lưỡi. Đúng là có vẻ dạo này tôi đã suy nghĩ hơi nhiều thật. Cứ tiếp tục thế này không khéo tổn thọ chết sớm không biết chừng... Đó là chưa kể đến việc từ nãy giờ không thể tập trung mà hỗ trợ được ai cả. Có lẽ không chỉ Hiền mà Minh cũng nhận ra mà thỉnh thoảng vẫn liếc về nhìn tôi với vẻ không thoải mái.

"Ba mươi!"

Trong khi thằng Thịnh thì vẫn như bình thường, chạy không ngừng nghỉ và cứ đếm số vòng sân một cách đầy tự hào mỗi khi chạy ngang qua tôi. Tính ra cũng nể thằng đó thật, lúc nào cũng thoải mái mà không lo nghĩ gì.

Đến lúc tôi định nhìn qua Thuận và Trang đang làm gì thì lại nhận được một cái cùi chỏ vào ngang hông.

"Mà lát anh rảnh hông anh Tuấn?"

Hiền đột nhiên hỏi tôi sau khi tu sạch chai nước suối của mình. Bình thường tôi sẽ không hài lòng với cái cách uống nước nhanh thế này nhưng nhìn cái áo ướt nhẹp mồ hôi cùng mái tóc vốn bù xù phải xẹp xuống vì ướt kia, tôi cũng chẳng ý kiến gì mà hỏi lại.

"Lát nữa là trưa à?" Thấy Hiền gật đầu, tôi liền tiếp. "Ừ chắc rảnh, định rủ coi phim hay gì?"

"Hông tui định nhờ anh đi lấy đồ dùm."

Nghe đến đây tôi liền phải nhíu mày lại và dò xét nhìn bà chị họ của mình.

"Đồ phạm pháp?"

"Anh coi phim riết bị lậm rồi à?"

Bả nhìn tôi với một cái nhìn đầy phán xét, điều mà tôi thấy hơi bị mỉa mai khi Hiền mới là người còn "lậm" hơn gấp chục lần.

"Tui định nhờ anh đi lấy dùm đồ ăn từ chỗ của con Mai thôi."

"À kem dâu."

Tôi buộc miệng nói ra điều mà mình suy đoán và Hiền cũng đồng ý cùng một cái gật đầu. Tính ra cũng lâu rồi nhỉ? Nhất là vào cái sự nóng nực giữa trưa thế này mà được ăn kem thì còn gì sướng bằng. Nhưng đột nhiên tôi nhận ra có gì đó bất thường. Đặc biệt là khi Hiền như có vẻ tự hào lắm về việc mình làm khi mà vừa nắm chặt một tay lại và "yes" một tiếng.

"Mà sao chị không tự đi lấy vậy?"

Trừ khi là tôi mua chuộc lỗi hay sẵn tiện mua rượu cho bác hai, Hiền luôn tự đi mua kem mà sao đột nhiên hôm nay chủ động kêu tôi đi mua? Đáng ngờ thật.

"A... à thì..." Hiền chấp hai bàn tay vào nhau rồi vuốt qua lại ngón cái trong khi ánh mắt thì như tránh né đi. Bà này lại chuẩn bị nói dối cái gì rồi. "À! Trời nắng nóng vậy con gái như tui mà đi mua kem thì hại lắm!"

"Ha?"

Tôi nhíu một bên mày nhìn về bà chị họ của mình. Tóc ngắn xơ xác bị nhuộm vàng cả bởi ánh nắng mặt trời, da thì hơi ngâm cũng vì lý do tương tự... bả mà cũng phán ra được một cái câu như vậy à? Rõ ràng là có gì đó mờ ám.

"Thật ra là tui đang giận con Mai, hông muốn gặp nó nhưng tui vẫn thèm kem." Tôi còn chưa kịp thấu thì Hiền đã nắm lấy tay tôi rồi giật kéo làm nũng. "Anh lấy dùm đi được hông?"

Cái sự nghi ngờ của tôi ngay lập tức bẻ phanh biến thành sự khó hiểu.

"Giận? Lại có gì à?"

"Tối qua đáng lẽ nó phải mang kem đến cho tui mà chẳng hiểu sao im re luôn." Hiền đảo mắt khó chịu, có vẻ như đang nói thật. "Tui nhắn tin hỏi thì đến nửa đêm mới trả lời bảo là quên, thấy ghét hông?"

"Ờ..."

Có nhiêu đó mà cũng giận, có mà chị thấy ghét ấy. Mà Mai quên à? Chuyện này hơi bị vô lý. Bình thường em ấy sẽ rất là chu đáo chứ làm gì mà có vụ quên cơ chứ? Kì lạ thật.

"Được rồi lát lấy kem cho."

Tôi thở dài bỏ cuộc và Hiền ngay lập tức buông tha cho cánh tay phải của tôi, xong bà chị họ cứ thế mà nhảy chân sáo ra ngoài sân một cách nhí nhảnh. Thấy cái cảnh đó tôi không khỏi phì cười.

Tuy nhiên cái cảm giác đó không kéo dài lâu khi bỗng dưng tôi lại buông ra một cái thở dài. Nhìn lên bầu trời trưa đầy mây, tôi bắt đầu nghĩ liệu có chuyện gì lại đang xảy ra không.

"Chắc mình lại đang lo xa rồi."

Mong sao là thế.

...

"Hư một bên thật rồi."

Tôi chỉnh phích cắm của chiếc tai nghe của mình bằng cách xoay quanh nó nhưng không hề có thay đổi gì. Thỉnh thoảng có tiếng rè rè, thỉnh thoảng thì là tiếng ù và đa số chỉ là sự yên lặng của phần tai nghe bên phải.

"Đành vậy..."

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, vào cái lúc mà tôi chạy ra chỗ bờ sông hôm ấy không hề mang theo cái ổ cắm bộ nhớ ngoài của chiếc điện thoại, thành ra toàn bộ nhạc của mình không bị mất đi bất kì bài nào.

Nên dù tai nghe có hư tôi cũng vẫn mở một bài nhạc ngẫu nhiên và chỉ đeo một bên còn hoạt động. Nhưng chí ít là tôi vẫn còn một chút may mắn khi mà bài nhạc đầu tiên được phát lên khi tôi vừa mới ra khỏi nhà là một bản tình ca nhẹ nhàng về hai người vô tình gặp nhau dưới cơn mưa mùa hè. Có thể nó khác hẳn với tình hình thời tiết hiện giờ nhưng khi lắng nghe nó và nhìn lên bầu trời không một gợn mây, tôi bắt đầu nghĩ lại về câu chuyện đằng sau của giọng nữ du dương kia.

"Sáng thì lạnh, giờ thì nắng..."

Tôi nói một cách vô thức khi bài hát đã dừng và tôi đã đi đến con đường lớn. Cái nóng nực của giữa trưa cuối hè trở nên đáng bực hơn khi phải vượt qua hơn mười mét không một bóng mát kia. Việc này khiến tôi nhớ lại mấy lần mình chơi trò cướp cờ hồi cấp hai, phóng nhanh nhất có thể đến đích. Nhưng khác biệt ở đây là khi tôi đã đến nơi, tôi lại không hề có ý định quay đầu chạy về nhà ngay để hoàn thành công việc.

"Cũng hay thật, đúng ngay một bài rock."

Lại ngay lúc vừa mới vận động, đôi lúc tôi tự hỏi liệu chiếc điện thoại của mình có khả năng đọc suy nghĩ chủ của nó hay không.

Khi vừa định đi vào bên trong thì Mai lại bước ra ngoài cùng một cái thùng giấy và đặt nó ở ngay trước cửa. Vừa thấy tôi, cô chủ tiệm ngay lập tức nở nụ cười thường có của mình cùng một cái cúi đầu nhẹ.

"Em chào anh Tuấn."

Mái tóc được buộc gọn bởi một sợi dây thun nhỏ bé di chuyển một cách nhẹ nhàng, nghiêng hẳn qua bên vai trái của cô nàng rồi cũng nhẹ nhàng tự điều chỉnh lại khi Mai đứng thẳng người. Đôi mắt em ấy như loé lên dưới cặp gọng kính khi nhận được một cái vẫy tay từ tôi.

"Mà anh đến mua rượu ạ? Để em vô lấy..."

"À không," tôi cắt ngang lời Mai khi đưa một tay ra một cách vội vàng, "anh đến lấy hộp kem mà hôm qua Hiền bảo là đã nhờ em đem qua dùm..."

Mai dừng chân lại ngay khi tôi vừa mở lời, em ấy như chợt nhận ra gì đó rồi mới đập hai tay vào nhau cùng một nụ cười ngượng ngùng.

"Đúng là em quên mất. Tối qua nhà em bị mất điện nên kem bị chảy, điện thoại cũng hết pin... Đến sáng thì em bận quá nên...." Mai sau đó nhìn tôi vài giây ngập ngừng, "Hiền giận em rồi phải không?"

Nhận được cái gật đầu của tôi, Mai bụm môi lại cùng một cái chậc lưỡi. Cũng ngay sau đó cô nàng lại nở một nụ cười vui vẻ của mình, vẫn cái nụ cười toả sáng đó khiến tôi cũng không khỏi mỉm cười theo.

"Thôi anh vào đợi em một tý nhé. Để em đi vào lấy vài thứ đền bù cho Hiền."

"Ừ."

Nghe thế tôi cũng vội bước vào nhà, mém chút vì nhìn em ấy cười mà tôi quên mất cả người của mình cũng sắp ướt nhẹp mồ hôi vì nắng nóng. Đó lại là một lý do vì sao tôi thích ở bên trong tiệm tạp hoá này... Mát mẻ... và có cả Mai ở đây.

"Mà quên."

Tôi cất chiếc tai nghe cũng như tắt nhạc điện thoại của mình. Tính ra từ nãy giờ nói chuyện mà tôi cũng quên luôn rằng mình vẫn còn nghe nhạc. Cũng may là nó đã hư mất một bên, nên tôi vẫn có thể nói chuyện với Mai được. Mà công nhận để lấn át luôn cả một bài rock thì đúng là em ấy có siêu năng lực chứ không phải đùa.

Trong khi tôi đang nhìn quanh tìm thứ gì đó quan sát để giết thời gian sau khi không tìm thấy quyển tập nào ở trên bàn, Mai đã quay trở lại từ cánh cửa gỗ kia. Một thoáng, tôi có thể nghe thấy mùi thơm của thứ gì đó ngọt ngọt như bánh nướng.

"Anh đợi em một chút nha anh Tuấn, đợi tý bánh chín ngay ạ." Mai vội nói với tôi khi liếc nhìn qua cái đồng hồ treo tường. Có vẻ như em ấy đang canh giờ cho món mà mình đang làm. "Mười phút nữa..."

Mặc dù chỉ lẩm bẩm nhỏ trong miệng, nhưng tôi vẫn có thể nghe được.

"Em đang nướng bánh à?" Tôi hỏi khi cũng nhìn theo về chiếc đồng hồ. Dựa vào hương vị, tôi có thể đoán được loại mà Mai đang làm là gì. "Bánh bông lan?"

"Dạ. Mà sao anh biết hay vậy?"

"Tại cái mùi này nghe hơi quen." Tôi phải thú nhận rằng bản thân cũng không là tin tưởng vào suy đoán của mình. Tuy nhiên khi biết được nó là câu trả lời đúng, tôi mới không phải lo là mình bị hớ mà nói tiếp. "Hồi đó anh từng có phụ người khác qua bánh bông lan nướng rồi."

"Anh từng nướng bánh luôn á?!" Và có vẻ như Mai đã bỏ qua hẳn cái cụm từ "phụ người khác" lẫn cái ngữ pháp chẳng ra hồn trên câu nói kia mà ngay lập tức loé mắt sáng lên, hành xử như mèo vớ được pate cá. "Vậy có gì lát anh ăn thử rồi cho em ý kiến nhen?"

Nhìn cái ánh nhìn này... cái vẻ háo hức này... tôi không nỡ từ chối mà cũng phải gật đầu đồng ý. Tôi ngay sau đó cũng phải mất một vài phút giải thích là mình cũng chỉ phụ đánh trứng, vô khuôn bánh và mấy cái lặt vặt khác chứ phần còn lại, là thuộc về chị Kim, bà đàn chị mà có ước mơ làm đầu bếp mà tôi từng kể cho Mai.

"Thế lát anh ăn thử rồi so xem nó có đạt chuẩn như chị đó nấu không ha!"

"Ừ."

Mặc dù phải công nhận là thâm tâm, tôi biết thừa để vượt mặt chuyên gia ngay lần đầu làm là không thể, song tôi vẫn muốn được ăn bánh mà Mai nướng.

"Mà anh không nghe nhạc nữa à anh Tuấn?"

Mai bỗng dưng đổi chủ đề khi đưa mắt nhìn qua bên tai phải của tôi.

"À không, bình thường anh chỉ nghe nhạc khi ở một mình. Nãy quên thôi."

"Nghe nhạc hay quá nên quên luôn ạ?"

Có mà thấy mặt em xong anh quên luôn thì có.

"Anh không phải đang định lấy em ra làm lý do đó chứ?" Mai bỗng dưng nhíu mày lại nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Ngay sau đó lại mỉm cười. "Anh đừng có giật mình như vậy chứ, chỉ cần nhìn cái là siêu năng lực của em biết ngay là anh đang nghĩ gì rồi."

"Ờ hờ..."

Thế mà cũng nhìn ra... Đúng là không đùa với con bé này được mà.

"Tất nhiên là không rồi ạ."

"Thôi đừng đọc suy nghĩ của anh nữa..."

Thế là bọn tôi cứ tiếp tục đùa giỡn như thế cho đến tận mười phút sau. Mai lúc này cũng mang ra mẻ bánh bông lan đầu tay của mình làm cho tôi xem. Nhưng mắt dù chưa thấy, tôi đã có thể nghe được cái mùi thơm dễ chịu của đường và bột. Tuy đã dùng bữa trưa no cả bụng bằng món bò xào của bác Hai, nhưng tôi cũng khó mà kiềm được nước miếng ứa ra trong miệng.

"Màu cam đẹp đó."

Tôi trầm trồ ngay khi nhìn thấy ổ bánh căng tròn và như muốn trào ra khỏi chiếc khuôn bằng kim loại. Có thể nó giống với những chiếc bánh thông thường ở cửa tiệm, nhưng với cái mùi ngon ngọt cộng với sự cám dỗ từ các chấm đen nho khô kia, tôi thề rằng mình chỉ muốn cắn ngay một miếng.

"Đợi tý em lấy dao cắt một miếng anh ăn thử ha."

Tôi gật đầu mặc dù Mai có lẽ không nhìn thấy được điều đó khi em ấy đã ngay lập tức chạy về quầy thu tiền, lấy ra một con dao nhựa. Mặc dù còn hơi vụn khi tìm góc cắt cho ổ bánh ra những phần bằng nhau nhưng Mai vẫn hoàn thành được và đưa tôi một phần nhỏ với sự tự hào lẫn sự hồi hộp chờ đợi.

"Ngon quá!"

Tôi cảm thán ngay khi vừa cho bánh vào miệng. Mặc dù vẫn còn hơi nóng nhưng cái cảm giác mọi thứ như tan chảy khi vừa được cho vào miệng đúng là tuyệt hảo.

"Y như của nhà hàng năm sao luôn!"

"Anh lại nói quá rồi. Muốn chê em nhưng không dám chứ gì?"

Mai có vẻ hơi nghi ngờ nhưng khi tôi quan sát kĩ biểu hiện trên khuôn mặt, có vẻ như em ấy chỉ đang ngại. Thấy thế tôi bèn bật chế độ trêu chọc.

"Em thử đọc suy nghĩ của anh là biết ngay mà."

Và tôi bắt đầu vờ nghĩ rằng bánh không ngon cùng một chút gượng nhăn mặt như thể đang cố mỉm cười thích thú.

"Anh thiệt là..." Mai vỗ nhẹ vào vai của tôi rồi phì cười. Rồi em ấy cũng lấy một miếng bánh được cắt sẵn để vào miệng. "Ừm, công nhận em làm ngon thiệt đó."

"Ừ, thôi dẹp tiệm rồi mở bán bánh bông lan đi Mai!"

"Anh mà nói nữa có khi em làm thiệt rồi đừng trách nha!"

Và bọn tôi ăn hết nửa ổ bánh khi đùa giỡn với nhau. Khi nhìn lại thì Mai chợt nhận ra là trong ổ bánh này có hạnh nhân và thở dài một cái. Hỏi tới thì em ấy liền giải thích là Hiền từ nhỏ đã không chịu nổi cái mùi của hạnh nhân nên bất kể thứ gì, dù nó ngon thế nào mà có thứ này ở trong, chị ấy đảm bảo sẽ không đụng vào.

"Hạnh nhân mùi thơm mà nhỉ?"

Tôi hỏi thì khi nhìn qua Mai, người chỉ biết gãi đầu rồi cười thì tôi cũng chẳng còn mong đợi một câu trả lời.

"Cũng may em cũng chuẩn bị đến hai ổ lận. Anh đợi em bỏ lò cái kia rồi mang về cho Hiền sau nha?"

Tôi gật đầu rồi nhìn Mai rời đi một cách vội vã.

Cũng chẳng bao lâu sau khi đó, cô chủ tiệm tạp hoá cũng quay lại cùng một cái điện thoại trên tay.

"Trong lúc đợi anh "share" cho em một vài bài với."

Khó mà có thể từ chối cái nụ cười tỏa nắng cộng với việc tôi là người dẫn Mai đến với cái sở thích này. Tôi bèn kết nối hai thiết bị bằng bluetooth rồi bắt đầu chuyền tải số lượng bài hát khổng lồ của mình. Nhưng chỉ với tầm ba phần trăm thì một bảng thông báo hiện lên.

"Hết bộ nhớ?"

Tôi có hơi bất ngờ tự hỏi rồi nhìn qua Mai, người cũng có vẻ không hiểu tôi vừa nói gì.

"Hết bộ nhớ? Ý anh là điện thoại em hết chỗ chứa nhạc ạ?"

"Chắc vậy."

Tôi nhìn lại điện thoại của Mai, tay thì đang tìm chỗ coi dung lượng máy trong khi cô chủ tiệm tạp hoá có vẻ không tin điều mà mình vừa nghe mà bước lại gần.

"Kì vậy? Em nhớ điện thoại của mình còn dư tận gần hai mươi gi lận."

Tới đây tôi mới dừng tay lại. Lý do là vì tôi đã biết câu trả lời vì sao rồi.

"Sao vậy anh Tuấn?" Mai có vẻ nhận ra ngay là tôi đã biết điều gì đó mà đặt câu hỏi, cùng với một giọng điệu có vẻ lo lắng. "Điện thoại của em không bị gì chứ?"

"À thì..." Tôi đưa điện thoại của Mai lại chủ của nó khi tay còn lại bắt đầu gõ nhẹ từng nhịp trên chiếc tủ kính ở quầy tính tiền. "Nếu máy em chỉ có tầm nhiêu đó bộ nhớ thì không lấy hết nổi số nhạc của anh đâu..."

Mai chớp mắt nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy sự khó hiểu. Nhưng với một cô gái có "siêu năng lực thấu hiểu" như Mai thì em ấy ngay lập tức nhận ra vấn đề là gì, để rồi không khỏi phải nhíu mày mà hỏi lại tôi ngay sau đó.

"Điện thoại của anh chứa bao nhiêu nhạc lận vậy?"

"Một TB."

Khó mà có thể diễn tả vẻ mặt của Mai vào lúc này. Em ấy đang liếc mắt lên trần nhà, miệng có vẻ đang lẩm bẩm tính toán cái gì đó. Đến tận nửa phút im lặng, Mai mới bối rối đẩy gọng kính của mình lên, hỏi tôi sau khi hít thở một hơi thật sâu.

"Ý anh là anh chứa tận một ngàn không trăm hai mươi bốn "gi" nhạc trong điện thoại của mình?"

Tôi đáng lẽ có thể dễ dàng nói một từ "ừ" ngắn gọn dễ hiểu nhưng vì lý do nào đó mà không nói ra được. Những gì bản thân có thể làm chỉ là gật đầu nhẹ một cái khi đưa mặt đi chỗ khác. Mai chắc đang nghĩ tôi là một thằng bất bình thường cho xem...

"Đúng là bất bình thường thật đó ạ."

Xác nhận luôn kìa!

"Mà... chờ em chút."

Mai có vẻ không để tâm đến cái phản ứng như muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui xuống của tôi mà vội vàng tìm cái máy tính của mình. Sau khi gõ một cách khá là chú tâm, miệng thì lẩm nhẩm gì đó thì Mai nhìn chằm chằm vào kết quả.

"Nếu trung bình một bài nhạc bình thường nặng chừng năm "mê" thì với một "tê bê" của anh thì... hai trăm lẻ chín bảy trăm mười lăm bài?!"

Thật ra là chỉ tầm một trăm tám mươi ngàn bài thôi nhưng đúng là nó cũng chẳng ít ỏi gì hơn là bao nhiêu.

"Em hỏi thiệt nha anh Tuấn, anh có nghe hết toàn bộ số đó chưa?"

"À... chắc là chưa."

Tôi cũng không rõ nữa nhưng tỷ lệ trùng lại những bài tôi từng nghe rồi khá là thấp, hình như đó giờ chỉ có vài ba lần thôi... Mà Mai bấm máy tính làm gì nữa vậy...

"Cũng phải, vì anh sẽ mất gần năm mươi năm để nghe hết số đó đấy."

Ra là tính cái đó à?!

_________

Thế là tôi phải kể lại cái chuyện xa lắc xa lơ. Chuyện là mẹ tôi từng hứa là sẽ cho tôi hai mươi triệu để mua điện thoại mới nếu đậu vào cấp ba đúng nguyện vọng một. Tôi đậu thật nhưng vốn cũng chẳng rành điện thoại gì mà nhờ ông anh mua hộ. Và kết quả là đây, một chiếc iphone 6s vốn không còn sản xuất được vài năm rồi cùng một cái thẻ nhớ nặng... 2 Tb và một cái ổ cắm bộ nhớ ngoài khá tiện lợi có-giá-chẳng-rẻ-tí-nào.

"Nghe như phim ấy."

Nghe cái bình luận này của cô nàng, tôi không khỏi cười gượng. Đúng là đời mình nhiều cái nó bất thường thật.

"Mà nghĩ lại thế mà hay nhỉ?"

Mai đột nhiên nói tiếp, có lẽ em ấy lại định phá vỡ cái suy nghĩ tiêu cực của tôi. Mà thế càng tốt, tôi vốn đến đây là vì mục đích đó mà.

"Tại có cái thẻ nhớ nặng bất thường đó mà anh mới không biết làm gì mà tải nhạc về, xong sau đó nghe riết mà thành thói quen phải không ạ? Nếu thế thì rõ ràng đó không phải là việc tốt sao?"

"..."

Mai hỏi với một nụ cười thật tươi thường thấy của mình.

Tôi đáng ra lúc này phải ngay lập tức cảm thấy vui hơn khi mà một cái chuyện dở khóc dở cười kia lại được dẫn đến cái kết tốt đẹp. Nhưng mà... khi bây giờ nghĩ lại, theo đúng như Mai vừa nói, tôi chợt nhận ra một điều. Một điều mà bản thân mình đột nhiên phải rùng mình để rồi cố gắng cười theo người đối diện.

"Ừ đúng thế thật."

Mai vẫn mỉm cười, có lẽ em ấy chưa nhận ra gì đó bất thường trong tôi. Mà cũng ngay lúc đó tiếng lò bánh vang lên. Cô gái có gọng kính xanh kia vội vàng chạy về phía bếp của mình và chuẩn bị chiếc bánh bông lan đặc biệt dành riêng cho Hiền.

"Anh mang bánh với kem về cho Hiền nhanh đi kẻo bả chờ đó."

Tôi gật đầu và cũng lúc đó nhận ra rằng mình đã nán ở đây hơn một tiếng đồng hồ. Mặc dù bà chị họ của tôi thừa biết rằng mỗi khi đến đây tôi cũng đều câu giờ thế nhưng với tính khí thất thường của Hiền, tôi ngay lập tức nghe theo lời Mai mà chạy về.

Cũng may, nếu tiếp tục cuộc nói chuyện ban nãy, có lẽ tôi sẽ khó mà có thể giữ được sự bình tĩnh của mình.

____________

Khi thấy bóng của người con trai hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net