Cái thời hồn nhiên của tôi và cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết đâu sau này ở đâu đó, sáng một cấp học mới, hay ra trường, ta chẳng còn ngồi với nhau nói những chuyện trên trời dưới đất, chẳng cùng nhau luyên thuyên những câu chuyện dài đằng đẵng nữa, cũng chẳng còn hồn nhiên và vô lo như một thời cấp II còn đi học, cái thời mà mới biết yêu thương là gì, mới biết tình cảm trai gái, mới biết nó chỉ mới là sự bắt đầu của một quãng đường dài đằng đẵng của một đời người, chúng ta cũng chẳng còn nghịch phá và mỗi khi bị thầy Tổng Phụ Trách bắt lên văn phòng mà giáo huấn cho một tràng văn chương, khi ấy, chúng ta còn chẳng quan tâm vì những lời ấy, cứ la thì la, dạ dạ vâng vâng xong lại bỏ ngoài tai tất cả, rồi cứ vui đùa với đám bạn giữ trưa nắng gắt, rồi... Cũng sang đến là cuối cấp của năm học cấp II. Bây giờ tôi cũng thấm thía được một phần nào cái mà mọi người thường bảo " khoảng trời cấp II là khoảng trời đẹp nhất của một đời học sinh "... Đi rồi mới thấy tiếc, mới thấy nhớ những lúc còn quậy phá ở sân trường, những lúc sống và chơi hết mình vì lũ bạn thân kia, cũng có những dại dột của cái tuổi mới lớn, cũng dại khờ mà yêu đương cuồng nhiệt vì tình yêu mà mỗi đứa học sinh đều nghĩ là vĩnh cửu và mãi trường tồn ấy, sau này đi rồi, mới biết thương những năm tháng ấy, cái năm tháng mà giữa trưa oi bức, cùng nhau chạy ròng rã khắp các hành lang lớp học, những giờ trống tiết thì thôi, khỏi phải màng tới, quậy hết cở, hết lốc, đến cả thầy cả cô la cũng chẳng còn thấm vào đâu, rồi khi đến tiếc sinh hoạt thì cứ bị cô giáo chủ nhiệm la cho một trận, hứa rồi xin lỗi không tái phạm, nhưng lần nào cũng thế, hứa rồi thôi, chẳng đâu vào đâu, rồi còn đâu những lúc cuối cấp, cứ muốn quậy, lại không dám quậy, vì ấy là cuối cấp, hạng kiểm, điểm thi, điểm hằng ngày các môn học, ấy là khi đến cuối cấp, mới biết lo, biết bắt đầu chăm chú vào việc học, cũng nao nao buồn vì phượng cũng sắp nở, rồi cũng biết đã đến lúc chia tay, cũng khóc lóc xước mước, cũng biết chẳng còn bên cạnh nhau, ngoài xã hội kia, ngoài trường mới, làm gì còn lũ bạn, còn thầy cô sống hết mình với nhau như lũ ấy, như thầy cô ấy....

Cho đến khi ấy, bầu trời thời học sinh trong xanh ấy cũng tan biến mất, cái lũ bạn hết mình vì nhau cũng biến mất, cái sân trường, cái bảng, cái bàn, cùng những gói snack cùng nhau ăn khi vào giờ học chán nản ấy, cũng tan biến đi đâu mất theo ngày tháng ngoài xã hội... Đến khi trưởng thành, muốn một lần họp mặt lớp, một lần gặp lại lũ bạn để nói những câu chuyện dài luyên thuyên ấy, cũng chẳng còn dễ dàng gì, người thì bận, người thì chẳng biết số điện thoại, người thì...rất nhiều những cái mà lũ bạn chúng ta và ta chẳng còn có thể làm chung với nhau nữa.... Khi ấy đã biết, chúng ta đã bỏ lỡ một khoảng trời Thanh Xuân hạnh phúc và tươi đẹp như thế nào.... 
                                      Thiênthư


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC