Quản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Quản》

• Nhan đề gốc: 管束
• Bản ngôn ngữ gốc: https://zhizhangshouhengdinglucom.lofter.com/post/1f500ce9_1cb2cd1c8
• Tác giả: 鲸漯 (https://zhizhangshouhengdinglucom.lofter.com)

——————————————————

Chu Húc đến Tây Bình Viên để buôn dưa lê bán dưa chuột.

Nó ngồi gẫu chuyện với Văn Thời.

Hai người nói một thôi một hồi, bỗng dưng ai nhắc đến Tạ Vấn. Lúc bấy giờ, Chu Húc mới nhận ra người toàn ngồi nhâm nhi tách trà nay mất hút.

Chu Húc: "Ông chủ Tạ đâu rồi?"

Văn Thời: "Ngủ trưa."

Chu Húc: "Ồ."

Tuy nhiên Chu Húc ngẫm nghĩ: Nó quen Tạ Vấn ngần ấy năm mà đã bao giờ anh ngủ trưa đâu.

Đang hoang mang thì người được nhắc vào phòng.

Tạ Vấn cầm cốc trà trên tay. Anh lại bàn trà rót nước.

Chu Húc toan mở miệng nhưng Văn Thời xí lời.

Qua giọng điệu, đoán chắc hắn đang bực mình: "Anh ngủ mấy tiếng đêm qua, chưa chi đã dậy?"

Tạ Vấn: "Uống nước thôi."

Văn Thời: "Uống xong thì nằm tiếp đi."

Tạ Vấn: "Ừm."

Tạ Vấn uống nước, chào hỏi Chu Húc rồi trở lại theo đường cũ.

Chu Húc mắt chữ A mồm chữ O. Nó nghĩ về cuộc đối thoại giữa hai người. Tự nhiên nó hạn hán lời. Ba chấm vãi chưởng.

Có tiếng ở ngoài kia. Tiếng của Bốc Ninh.

Bốc Ninh vén rèm, "Lúc đứng ở ngoài, huynh nghe thấy tiếng người nên cho là mọi người đang ở đây, thành ra trót nghe cuộc đối thoại của hai người."

Bốc Ninh ngắm nghía Văn Thời. Khi mở miệng, hắn ghẹo: "Vụ sư phụ trách cứ đồ đệ chả thiếu gì, song lần đầu tiên huynh biết có vụ đồ đệ quản sư phụ. Mới lạ nhỉ."

Văn Thời mặc xác hắn.

Lão Mao vừa bưng trà vô nhà liền nghe thấy lời nói của Bốc Ninh. Lão mới bắt gặp Tạ Vấn ở sân nên hiểu câu ấy ngay. Lão chõ mồm vào: "Làm gì có sư phụ nào suốt ngày khiến người ta cuống cà kê lên như lão tổ tông kia. Người như thể không của ngài ta, dửng dưng thấy bà."

May mà bị người ta quản.

Văn Thời liếc lão Mao.

Con đại bàng nào đó ngậm mỏ chim. Lão đi thẳng.

Bị người ta quản đã đành, nhưng người quản bằng lòng quá chứ lị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net