Rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Rượu》

• Nhan đề gốc: 酒
• Bản ngôn ngữ gốc: https://zhizhangshouhengdinglucom.lofter.com/post/1f500ce9_1cb27bf26
• Tác giả: 鲸漯 (https://zhizhangshouhengdinglucom.lofter.com)

——————————————————

Chẳng mấy khi Văn Thời uống rượu.

Ngày xưa Chung Tư suốt ngày lừa Văn Thời xuống núi chè chén với mình, được cái hắn chưa say bao giờ. Hắn biết thừa chỉ với một chén thôi là hắn có thể quắc cần câu, vì vậy hắn luôn chuẩn bị phương án xơ cua cho bản thân.

.

Dăm lần chén chú chén anh của Văn Thời đều bị Trần Bất Đáo bắt quả tang tại trận.

Lần đầu bét nhè rơi vào đêm trăng rằm của một năm nào đấy. Bọn Chung Tư tự nhiên moi một vò rượu gạo ra, Văn Thời đã hảo ngọt lại chưa hề uống thứ gì vừa ngọt như đường phèn vừa nóng như lửa nên lỡ tu một đống.

Lúc Trần Bất Đáo đến, Chung Tư đang nằm ngáy o o trên giường, Trang Dã ụp mặt xuống bàn, Bốc Ninh đỡ hơn tẹo: tuy chưa bất tỉnh nhân sự nhưng bồi thêm quả buồn ngủ thì ngam ngám.

Còn Văn Thời, hắn ngồi một mình cạnh bàn, vừa đỡ đầu vừa bưng bát rượu nếp ngoang ngoảng một nửa.

Trần Bất Đáo dọn sạch bọn Chung Tư rồi, bèn lại chỗ Văn Thời. Anh đặt bát rượu mà hắn bưng lên bàn.

Nồng độ của rượu gạo không cao cho lắm (*), sở dĩ bọn Chung Tư túy luý nhường này do một vò rượu "có tuổi" cơ.

(*) Nồng độ cồn của rượu gạo vừa nấu xong khoảng 40-55 độ, sau khi pha loãng với nước thì giảm xuống 28-40 độ.

Văn Thời nhìn anh. Môi hắn mấp máy toan nói gì đấy nhưng cuối cùng hắn cũng chả nói năng gì. Yết hầu nhấp nhô.

Trần Bất Đáo cúi đầu. Anh vỗ hai má đỏ ửng của hắn, bực mình song buồn cười: "Dậy nào. Ta là ai?"

Văn Thời lặng thinh hồi lâu mới trả lời:

"Trần Bất Đáo."

"Không biết lớn nhỏ, gọi là sư phụ."

Trần Bất Đáo đến ạ với bãi chiến trường này.

Văn Thời ngà ngà say. Để đưa hắn về đỉnh núi, chắc anh phải hao hơi bị nhiều sức.

"Gượng nổi chứ? Buồn ngủ chưa? Về cùng ta hay ở cùng bọn nó?"

Văn Thời cụp mi. Hắn dán mắt vào bàn tay bị giấu trong chiếc áo choàng đỏ của Trần Bất Đáo.

"Về cùng ông."

.

Trần Bất Đáo chưa bao giờ ở cùng ma men. Văn Thời là người đầu tiên.

Thực ra Văn Thời chả giống ma men là bao. Tuy xỉn nhưng hắn không khóc ỉ eo, không lên cơn, không than vãn, không nổ. Nếu mặt hắn không hồng thì biết đâu Trần Bất Đáo lại cho rằng hắn đang bình thường như cân đường hộp sữa, mỗi tội phản xạ hơi chậm.

Hai người đi trên đường núi. Trần Bất Đáo đi trước, Văn Thời theo sau.

Trần Bất Đáo nhanh hơn, Văn Thời nhanh hơn; Trần Bất Đáo chậm lại, Văn Thời chậm lại. Hắn y hệt "cái đuôi" của anh. Dù Trần Bất Đáo ghẹo hắn đi chăng nữa, Văn Thời vẫn không bỏ thói quen ấy.

Trần Bất Đáo vừa băng qua một con đường liền nghe thấy tiếng của Văn Thời.

"Không."

Trần Bất Đáo chả hiểu mô tê gì. Anh dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại, hỏi: "Không gì cơ?"

Nói chuyện với người say là một hành động rất đỗi vớ vẩn, Trần Bất Đáo chưa từng làm chuyện gì vớ vẩn. Nhưng lạ thay, anh vẫn hỏi, Văn Thời vẫn trả lời.

"Không gọi là sư phụ."

Văn Thời nhìn anh. Đôi mắt đượm hương rượu nhanh nhánh.

.

Từ đó trở đi, Văn Thời không túy lúy trước mặt Trần Bất Đáo lần nào nữa. Hắn không sợ mình mất mặt vì ăn nói thất thố, không sợ lệnh cấm rượu của sư phụ.

Tiềm ẩn trong hắn là những ham muốn khó nói, những tình cảm đại nghịch bất đạo. Hắn sợ tửu nhập ngôn xuất, buột miệng tuôn ra những lời bị giấu trong lòng.

Hắn muốn Trần Bất Đáo biết, lại sợ Trần Bất Đáo biết.

.

Lần cụng ly tiếp theo của hắn rơi vào đêm Trung thu của rất nhiều năm về sau, trên đỉnh núi Tùng Vân.

Người vẫn hoàn người: Chung Tư, Bốc Ninh, Trang Dã, hắn, "Trần Bất Đáo" đã đi xa, Tạ Vấn yếu như sậy thì ngồi cười cạnh hắn. Anh vừa cầm tách trà vừa nghe bọn họ thao thao bất tuyệt về chuyện ngày xưa.

Văn Thời chếnh choáng hơi men. Hắn tựa vai Tạ Vấn, bỏ ngoài tai tiếng cười nắc nẻ của bọn Chung Tư.

Hắn từng tưởng vọng rằng sau này, vào một ngày nào đó, khi mọi người đoàn tụ, khi địa lợi nhân hòa, hắn mượn men say làm một số chuyện ngỗ ngược - hôn vầng trăng bạc của hắn.

Và khi ước vọng trở thành sự thực, người ta bỗng có cảm tưởng mình đang đắm trong mộng hoàng lương.

.

Tạ Vấn là một bầu rượu, Văn Thời say trong bầu rượu ấy trọn một đường trần, ta hưởng ta vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net