🐮🐰

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi biết Doyoung mang thai, tính tình Junghwan thay đổi rõ rệt,Junghwan bắt đầu trở nên có trách nhiệm hơn và không trêu chọc mỏ hỗn xì tin của Doyoung nữa,Doyoung cũng phần nào hiền lành lại và thiền nhiều hơn.
__________________________
Nhật kí mang thai của Doyoung

Ngày đầu tiên khi biết mình có em bé Donut

Mẹ:alo?

Doyoung:hí hí mẹ ơi,con có tin vui

Mẹ:sao,tin gì mà nghe giọng vui dữ vậy ta?

Doyoung: phải vui chứ,tin này mẹ nghe xong là mẹ vui giống con đó

Mẹ:nghe bí mật quá à, nói cho mẹ biết với

Doyoung:con.... ờm có em bé rồi á

Mẹ: gì? thiệt không vậy Doyoung

Doyoung: thật mà,con đâu có nói xạo

Mẹ:trời ơi mẹ chờ biết bao lâu mới nghe được tin tốt như này hả Doyoung ơi

Doyoung: có mấy tháng thôi mà đâu có lâu, nhưng mà mẹ vui đúng hong, con biết mà

Mẹ:nghe tin này ai mà hong vui hả ngốc con,thai được bao lâu rồi

Doyoung:dạ hai tuần, cũng chưa có lâu

Mẹ: ừa, bảo sao hôm bữa về nhà ăn cơm với cá kho lại bị mắc ói

Doyoung:hihi, con báo tin với mẹ vậy nhờ mẹ báo lại với ba nha

Mẹ: ừa để mẹ,mang bầu nhớ giữ gìn sức khỏe nghe không, có ốm nghén gì là phải nói để Junghwan nó chăm sóc, còn không thì nói với mẹ để mẹ qua

Doyoung:dạ con biết rồi, chúc mẹ ngày mới tốt lành

Mẹ: tất nhiên là phải tốt lành rồi, mới sáng sớm chưa ăn sáng mà nghe tin này ta nói vui gần chết vậy đó, cũng biết lựa giờ mà báo ghê, vậy thôi mẹ đi ăn sáng nha

Sau đó Doyoung cũng xuống nhà ăn sáng với Junghwan, hôm nay một lần nữa Junghwan trổ tài nấu ăn cho Doyoung, nhưng cũng phải vật lộn với cái bếp từ sáng sớm mới ra được mấy món ngon đang bày trên bàn

Ăn uống no nê Doyoung ra phòng khách ngồi xem hoạt hình,Junghwan thì ở lại dọn dẹp và rửa chén, một hồi sau Junghwan bước từ phòng bếp ra với chiếc đĩa trên tay

Junghwan: ăn trái cây nè bé ưi

Doyoung: gọi bé nghe gớm quá à

Junghwan: có sao đâu dễ thương muốn chết, từ nay về sau tao sẽ gọi mày như vậy

Doyoung: thôi bớt dùm, mà trái cây đâu ra vậy

Junghwan:mua chứ đâu ra trời, vậy cũng hỏi thiệt tình ngốc hết sức

Doyoung:đù nay biết gọt trái cây luôn ta,ai chỉ zậy cha

Junghwan: đâu, gọt sẵn rồi tao mua đó

Doyoung:sao tao chán mày ghê á Hwan, bởi vậy không có tao là mày đói móc meo lâu rồi

Junghwan: tao không ăn 2 tiếng thôi là đói rồi nói chi một ngày

Doyoung: bởi vậy hong có tao thì mày sống sao được, chắc đói cái chạy về nhà mẹ quá à

Junghwan: nói đúng rồi đó

_____________________________________

Một tháng sau khi có em bé

Junghwan dạo gần đây bắt đầu xuất hiện những cái nết thật muốn đánh chết cái đẹp, nhưng nó cũng rất dễ thương

Đó là thích cắn người, người ở đây chỉ duy nhất Doyoung chứ không ai khác, suốt ngày chỉ đè Doyoung ra cắn má,đen nổi có ngày cắn nhiều quá rồi hôm sau vừa đỏ vừa hơi sưng,khiến cho Doyoung tức đến độ mà cho Junghwan nhịn ăn một ngày, nguyên ngày hôm đó bụng Junghwan trống không rồi chỉ rệu rã lết thân đi xin lỗi thì mới được cho ăn

Hôm nay là ngày đặc biệt nên Junghwan muốn làm gì đó cho Doyoung và cậu đã bắt đầu kế hoạch

Sáng sớm nhân lúc Doyoung còn ngủ thì Junghwan lại lén lút chuẩn bị một phần quà bất ngờ sáng sớm cho Doyoungie,sau khi đã chuẩn bị xong cậu lên phòng và gọi Doyoung dậy

Junghwan:bé iu của tui ơi dậy thôi sáng dòi, không dậy là tao cắn nha

Doyoung:cất cái giọng nghe thấy ghê quá Hwan ơi, muốn ngủ thêm mà không được luôn á

Junghwan:sao mà ghét bỏ chồng mình quá à bé iu ơi,bé iu phải yêu thương chồng của em chứ

Doyoung:đừng có làm giọng đó là tui yêu thương ông nha ông Hwan

Junghwan: vậy thôi dậy đánh răng rửa mặt đi tao có bất ngờ cho mày

Doyoung: không có móc rắn giả ra hù nghe chưa thằng kia

Junghwan:hỗn ghê ta ơi, chút méc mẹ tội gọi chồng bằng thằng nè

Doyoung: THẰNG CHỒNG (nhấn mạnh)

Bỏ lại Junghwan đứng ngoài bất lực,Doyoung đi vào vệ sinh cá nhân rồi cũng nhanh chóng trở ra, vừa mở cửa phòng tắm ra thì một mùa thơm phức nó xộc thẳng lên mũi của Doyoung

Hoá ra Junghwan đã nhân lúc Doyoung đi vscn đã bưng khay đồ ăn từ dưới bếp lên tới phòng cho Doyoung

Doyoung: trời mùi gì thơm vậy

Junghwan:mùi đồ ăn sáng chồng bé làm nè bé ơi

Doyoung: à thôi nó hết thơm rồi

Junghwan: ghét ghê á trời,tao cất công làm rồi thì mày cũng phải khen cái đi chứ

Doyoung:sorry im anti-romantic

Junghwan: vậy thôi qua ăn nè,nay ăn healthy nha nay rằm

Doyoung:(ngồi xuống trước khay đồ ăn) rồi nay ngày gì mà làm bất ngờ cho tao vậy, có bỏ thuốc độc vào không đó

Junghwan: trời chồng mày không có vậy đâu,tao chỉ bỏ bùa yêu vô thôi à

Doyoung: vậy thôi đem dẹp đi tao không có ăn

Junghwan: ấy giỡn thôi ăn đi

Rồi Doyoung cũng ăn thử một miếng, quả thật sau một tháng khổ luyện thì tay nghề nấu ăn của Junghwan lên rất nhiều

Doyoung:ứmmmm,tinh hoa hội tụ,tao rất yêu:>>

Junghwan:kaka biết ngay mày sẽ thấy ngon mà

Doyoung:sao nay làm ngon vậy, bình thường làm nhìn đau bụng lắm mà

Junghwan: cứ ăn đi đừng hỏi,bí kíp cả đấy

Doyoung: ủa mày không ăn hả

Junghwan: nãy tao vừa làm vừa ăn rồi, chứ đợi tới giờ này ăn chung với mày tao nhịn hong nổi
________

Ăn uống no nê Junghwan liền dắt Doyoung đi chơi, cậu dự định hôm nay sẽ ở ngoài nguyên ngày

Đầu tiên là dắt Doyoung đi trung tâm mua ít đồ nè,Doyoung có cái tính là mua cái gì thì mua cả lố mới vừa nư, lượn hết từ cửa hàng này sang của hàng khác,Junghwan chạy theo thanh toán muốn tuột quần

Junghwan: bé iu ơi đi mua cái gì ăn đi bé ơi,đói quá à

Doyoung:đói lẹ vậy trời, vừa ăn bánh bao ở trên xe xong

Junghwan: một tiếng trôi qua rồi đó, nãy giờ chạy theo mày tốn calo nhiều lắm

Doyoung:tầm giờ này cũng trưa rồi nhỉ,hay đi ăn lẩu ha

Nói ra cả hai cùng dắt tay nhau bước vào quán lẩu, vì đói nên chỉ 15 phút là Junghwan ăn hết nửa nồi rồi

Doyoung:mày ăn vừa vừa thôi thằng kia,tao đâu có bỏ đói mày

Junghwan: bộ nói mà không biết nhục hả bé iu, như vả vô mặt mình vậy á, nhớ lại coi mày bỏ đói tao chưa

Doyoung:ờ ờ xin lỗi, ăn từ từ thôi coi chừng mắc nghẹn

Junghwan: thích ăn mắc nghẹn,đói thì ăn việc gì phải cấm tao

Nhân viên:dạ anh ơi em hơi nhiều chuyện nhưng mà anh này nói đúng đấy ạ (chỉ Doyoung) mình ăn từ từ thôi mắc nghẹn thì nguy hiểm lắm đó ạ

Junghwan: ê này cô sao lại thích xen vào nhà người ta thế nhờ, tôi ăn sao là quyền của tôi cả cô và Doyoungie hoặc bất kì ai cũng không có quyền nói tôi nghe chưa đồ nhiều chuyện

Nhân viên: ê nè nè tôi không có nhiều chuyện mà tôi chỉ góp ý cho khách hàng mình thôi mà anh nói vậy đó hả cái anh kia

Junghwan:ờ đó tôi nói vậy đó rồi sao,bộ cô có quyền cấm tôi nói sao

Nhân viên: tôi không có quyền và tôi cũng không bảo anh im nhưng thái độ và hành xử của anh thật sự quá đáng

Junghwan: quá đáng là quá đáng sao cái cô nhiều chuyện kia, tôi chưa nói gì tới cô thì đừng có đụng vào tôi

Doyoung: ê thôi đừng có cãi nhau, chuyện có xíu mà, người ta nhìn kìa

Nhân viên: kệ mẹ em để em nói chuyện với thằng chồng của anh, tụi em đang cãi lộn mong anh không xen vào dùm

Junghwan: rồi mắc cái gì nạt nộ người của tôi,cô có biết đụng vào nó sẽ có kết cục như nào không

Nhân viên: kết cục như nào tôi không cần biết, cái mà tôi quan tâm là mắc cái chó gì mà anh nói tôi nhiều chuyện trong khi tôi chỉ đi ngang qua góp ý

Junghwan: thì ngay từ đầu tôi đã bảo khong phải chuyện của cô thì thôi đi còn đứng lại làm gì

Nhân viên: ủa thì anh có thái độ không tốt với tôi nên tôi chỉ nói lại thôi nha

Doyoung: thôi đừng có cãi nữa coi,đang giữa quán đó

Nhân viên: ủa giữa quán kệ mẹ giữa quán chứ chồng anh có thái độ không tốt với nhân viên như tôi thì tôi phải làm việc chứ, chứ anh nghĩ sao mà tôi rảnh tôi đứng đây hả cái anh nhóc con nhõng nhẽo kia, từ này giờ tôi để ý thấy anh lúc nào cũng nhõng nhẽo với chồng đó nha

Doyoung: ủa đụ mẹ tôi nhõng nhẽo với nó hồi nào mà cô nói vậy, cô gọi tôi là anh nhóc con với ý chỉ rằng tôi lùn đúng không, nhân viên như vầy mà nói chồng tôi có thái độ không tốt là sao, nè tôi nói cho cô biết dù tôi lùn nhưng chồng tôi cao gánh gen con tôi được oke, còn cô còn chưa chắc ai dám hốt mà nói tôi vậy

Nhân viên:ờ đó tôi nói vậy đó thì sao, tôi còn chưa đụng gì cô mà cô còn ngông lên cãi tôi nữa thì hỏi thử coi nhân cách vậy hơn ai

Junghwan: ê ê nè nha vừa vừa phải phải thôi nha, cô là cô chê người khác nhân cách không tốt vậy cô có coi lại mình chưa hả cái cô kia, người ta nói khách hàng là thượng đế mà tôi thấy cô coi khách hàng là con ếch vậy đó mà cô còn cãi được với tụi tui

Nhân viên: nè nha tính cách của tôi là không có thích thái độ của khách như này nghe chưa, nên tôi thấy ai mà thái độ kém như anh tôi chắc chắn không có để yên đâu nghe chưa,anh là trường hợp đầu tiên làm tôi điên máu chó nhất mà gồng cái mỏ hỗn xì tin cất giấu bấy lâu lên cãi với anh nè

Junghwan:hơ hơ cô còn thấp hơn cả tôi còn phải ngước mặt lên mà nói chuyện mà coi bộ cô cũng không thua kém gì ha

Nhân viên:ờ tui lùn tui thấp vậy đó thì sao,tui thấp nhưng mà IQ tui cao chứ đâu như anh cao như hưu mà IQ còn thua một đứa con nít

Doyoung: chị ơi quá đáng rồi đấy,dù sao cũng là khách hàng,vả lại cũng chưa gặp lần nào mà chị còn nói chuyện ẩn ý người ta ngu như vậy thật sự rất quá đáng đấy ạ, đáng lẽ chị phải nên xem lại cách làm việc của chị mới đúng chứ không nên đứng đây cãi nhau với khách ạ

Nhân viên: để tôi gọi quản lí ra nói chuyện với mấy người (quay vô trong kêu nhân viên khác) kêu thằng cha già đó ra đây coi

Một lúc sau quản lí bước ra và từ tốn nói

Quản lí: nãy giờ tôi cũng đã nghe nhân viên tôi kể lại rồi, thật sự xin lỗi hai anh vì đã làm gián đoạn bữa ăn ngon này, chúng tôi sẽ dạy bảo lại cho nhân viên của chúng tôi tốt hơn.Chà còn bây giờ thì...

Rồi bỗng từ đâu một binh đoàn hát chúc mừng sinh nhật chui ra, tất cả những người đứng đó bao gồm cô nhân viên lúc nãy cũng hát theo, lúc này Doyoung mới nhận ra hôm nay là sinh nhật mình, quá bất ngờ nên bây giờ Doyoung đơ toàn tập

Junghwan:happy birthday Doyoungie,bé iu ơi ước rồi thổi nến đi

Doyoung:(chắp tay ước rồi thổi nến)

Junghwan: thấy sao, diễn hay hong

Doyoung:tao còn tưởng thật luôn đó, diễn thật sự rất thật luôn

Nhân viên: này là kịch bản của chị đó nha, phải gọi là hoàn hảo quá ấy chứ

Doyoung: cũng không ngờ quán có nhân viên diễn giỏi vậy, nên đi làm diễn viên mới hợp

Junghwan: nãy chị cãi mà em bất ngờ luôn đó,load nhanh quá chừng

Nhân viên: chị cũng hay đi chửi lộn lắm, này nghề tay trái chị thôi, à thôi chị đi làm việc, chúc hai đứa gia đình hạnh phúc nha

Rồi chị nhân viên cũng đi làm việc của mình, rồi hai người cũng ngồi xuống ăn tiếp, vừa ăn vừa nói chuyện về tương lai sau này, về ngôi nhà và một đội bóng

Doyoung: mẹ mày thằng điên, mày thích tự đi mà đẻ chứ nghe chưa

Kết thúc chuyến đi chơi,hai người về nhà và cùng ăn phần bánh kem nãy ăn chưa hết, ăn xong liền đi ngủ,cứ thế họ đã trải qua một ngày mệt mỏi với Donut

___________________________

Mong mn ủng hộ em nó ạ,tuy viết không hay cho lắm nhưng mình cố phần nào mình sẽ cố ạ, chúc mn vui vẻ ạ ❤️



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net