Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đông môn, thành bắc tập thị và thị trường giao dịch cao cấp ở thành nam.
Tự do tập thị là nơi cho tu sĩ tự do giao dịch nên không bị ai quản hạt, giao dịch ở đây không cần giao nạp phí dụng cho Thiên Nhất môn, đồ để giao dịch cũng cực kỳ phong phú, có khi tìm đươc đồ tốt, cũng có khi mua phải hàng giả. Thành bắc ập thị do mấy chục cửa tiệm tổ thành, quy mô mỗi nhà không lớn, chỉ có nguyên liệu tối cơ bản để luyện chế phù lục và đơn dược, phù lục cùng pháp khí cấp thấp giao dịch ở đây được đảm bảo, cơ hồ không có hàng giả. Còn mấy điếm gia thực lực hùng hậu nhất Linh Nhạc thành như Trân Bảo các đều tập trung tại thành nam. Các điếm gia này trừ các thương phẩm đặc sắc thì thỉnh thoảng lại được ủy thác tiến hành đấu giá những thứ khiến tu sĩ cấp thấp chỉ biết nuốt nước bọt.
Mới sáng sớm, Ngụy Tác đã đến thành bắc tập thị.
Dưỡng quỷ quán có lục bào lão đầu ở trong hiện tại tựu bị gã nhét xuống gầm giường, thứ nhất vì bản thân Dưỡng quỷ quán là âm khí pháp bảo tự dưỡng tiểu quỷ, lục bào lão đầu không thể hiển hình vào ban ngày, mang theo cũng vô vị, với gã mà nói, thứ khác bị mất cũng không sao nhưng nó bị cướp mất thì triệt để xong đời. Để an toàn, Ngụy Tác bôi thêm một lớp nhựa cây rất dày bên ngoài Dưỡng quỷ quán, dù bị đập mạnh cũng khó vỡ, hơn nữa gã bôi thêm tro đen khiến cái lọ trông không khác gì lọ sành thông thường, dù có tiểu tặc hạ lưu đến độ mò vào cả chỗ tán tu nghèo mạt như Ngụy Tác thì khẳng định cũng không chú ý đến cái lọ được tùy tiện nhét dưới gầm giường.
"Thanh thủy cư mua Thất tinh ngư cốt, giá ba viên hạ phẩm linh thạch... Pháp chúc điếm bán Thủy tiễn phù với số lượng lớn... "
Thành bắc tập thị treo đầy những khối bài thông báo bằng đá, bên trên dán đầy thông tin, phi thường hữu dụng với những tán tu cấp thấp như Ngụy Tác, bất quá hôm nay gã không nhìn đến mà đi thẳng đến một tiểu điếm có tên"Tiêu Dao phường".
Hiện tại tin gì cũng không có tốc độ kiếm linh thạch bằng tự gã đi bắt Hỏa hạt luyện chế Hỏa cầu phù. Ngụy Tác tuy có lúc thiếu kiên nhẫn nhưng mấy năm nay, người không có bối cảnh gì như gã mà vẫn trú tại Linh Nhạc thành, trừ đầu óc nhanh nhẹn ra, tối trọng yếu là gã sợ chết... Gã làm gì cũng cực kỳ cẩn thận, đi giết yêu thú đều chuẩn bị kỹ càng, lần này đi săn Hỏa hạt đương nhiên không ngoại lệ.
"Ngụy Tác, đến rồi hả." Vừa vào cửa, điếm chủ Tiêu Dao phường đã chú ý thấy, cười ha hả nghênh đón.
"Lão hồ ly", thấy điếm chủ ra đón, Ngụy Tác gọi thầm. Điếm chủ là một lão đầu ngoài năm mươi, họ Hồ, quanh năm mặc áo mào vàng sẫm, vẻ mặt lão hồ ly chiếm một nửa khuôn mặt xem ra có vẻ đối với ai cũng nhiệt tình hòa thiện cực độ nhưng khi làm sinh ý thì cả người quen cũng không mềm lòng. Ngụy Tác biết lão mấy năm nay, cả thuật pháp Thanh thủy nhận gã biết cũng mua ở đây nhưng chưa bao giờ kiếm được chút lợi lộc gì từ lão nên luôn gọi lão là lão hồ ly.

CHƯƠNG 10: HẠ PHẨM LINH THẠCH HOẠT ĐỘNG.

"Có Thanh hỏa đơn không?" Ngụy Tác không thích vòng vòng, trực tiếp hỏi luôn.
"Thanh hỏa đơn? Có chứ, bất quá tiểu huynh đệ cần đơn dược làm gì?" Lão hồ ly toàn thân mặc áo vàng sẫm, có vẻ hơi bất ngờ.
"Gần đây có người mua Hỏa hạt, tại hạ muốn đi săn chút về bán, đương nhiên cần một viên Thanh hỏa đơn phòng thân, vạn nhất bị Hỏa hạt chích cho một cái, trúng hỏa độc, thì không đùa được đâu." Ngụy Tác tùy tiện tìm một lý do.
"Còn có kẻ ngốc mua giá Hỏa hạt hả. Cũng phải, có Thanh hỏa đơn giải hỏa độc thì không có vấn đề gì." Lão hồ ly cười hắc hắc, đưa một ngón tay ra, "dù gì cũng là người quen, tiểu huynh đệ cũng biết giá rồi, một viên hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác liếc lão hồ ly, "một bình Hồi khí tán, thêm một tấm Phong độn phù, cộng lại là bao nhiêu?"
"Một bình Hồi khí tán và một tấm Phong độn phù, giá trị một viên hạ phẩm linh thạch. Thêm Thanh hỏa đơn là hai viên hạ phẩm linh thạch."
Ngụy Tác gật đầu gọn ghẽ, "Bốn tấm nhất giai Hỏa cầu phù, thế nào?"
"Bốn tấm nhất giai Hỏa cầu phù?" Lão hồ ly hơi ngẩn người rồi gật đầu ngay, "Bốn tấm giá trị hai viên hạ phẩm linh thạch, đương nhiên được."
"Được." Ngụy Tác móc bốn tấm Hỏa cầu phù gã luyện chế ra đưa cho lão hồ ly.
"Chuyện này... " Lão hồ ly nhìn bốn tấm phù lục đỏ rực phát ra nhiệt lực, "Ngụy Tác, mấy tấm nhất giai Hỏa cầu phù này huynh đệ lấy ở đâu, phù văn đặc biệt lắm."
"Được rồi, biết là không thử ông sẽ không giao dịch." Ngụy Tác liếc lão hồ ly chụp một tấm Hỏa cầu phù.
"Xem kìa, bao năm rồi mà lão phu không tin tưởng huynh đệ hả, lão phu sợ tiểu huynh đệ bị người ta gạt nên mới hỏi rõ." Tuy nói vậy, nhưng lão hồ ly không dừng động tác, xoay người đi trước, trực tiếp dẫn Ngụy Tác đến cửa một gian thạch ốc ở hậu viện.
"Ném vỡ gian nhà nát của ông." Ngụy Tác đứng ở cửa, thầm mắng rồi tập tủng chú ý vào Hỏa cầu phù trên tay.
Một luồng tử khí nhàn nhạt từ tay gã dấy lên, phù lục phát ra hồng quang. "Xoạt!", Hỏa cầu phù cháy rực lên, một quả hỏa cầu lớn vụt trên tay gã, nhiệt lực phát ra khiến bàn tay nóng lên trong tích tắc nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên cảm giác kỳ quái.
Lần trước phát Hỏa cầu phù, vì lần đầu luyện chế thành công, thái quá hưng phấn nên gã thậm chí không cảm giác được mình phát ra thế nào. Bất quá lần này gã cảm giác được, ngọn lửa do Hỏa cầu phù hình thành tựa hồ được một lớp chân nguyên mỏng bao phủ, hỏa diễm không hề tỏa ra ngoài tí nào.
Tay phải gã khẽ phất vào căn nhà đá, vù một tiếng, hỏa cầu lao vút ra, lập tức biến thành lớn ngang đống lửa, từng tia hỏa diễm tỏa ra.
Ầm!
Cả gian nhà cơ hồ lấp đầy hỏa diễm, bức tường bị oanh tạc tan tác đá vụn, xuất hiện một cái lỗ đen ngòm..
"Con bà nó chứ!" Hỏa cầu hình thành sau khi Hỏa cầu phù kích phát, nếu không kịp thời ném đi thì chân nguyên của gã không bao được, sẽ nổ tung trên tay, nhưng thông qua bộ vị được chân nguyên xung kích tựa hồ có thể khống chế lộ tuyến phi hành trên không của hỏa cầu. Ngụy Tác còn chìm trong cảm giác đó thì một lưỡi lửa từ trong nhà cuốn ra, suýt nữa liếm vào thân thể gã.
"Phẩm chất nhất giai Hỏa cầu phù này khá lắm." Lão hồ ly cười cười nhìn lưỡi lửa, thu ba tấm Hỏa cầu phù vào tay áo,"Ngụy Tác, thành giao, còn một tấm Hỏa cầu phù, lão phu cho huynh đệ một bình Hồi khí tán, một viên Thanh hỏa đơn và một tấm Phong độn phù."
...
"Mau xem kìa, xem kìa, có kẻ xuất thành lại mang theo cả đống đôi Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô."
"Ha ha, nhìn đầu tóc kìa, như bị lửa đốt... "
...
"Các ngươi biết cái gì, cái gì mà giống bị lửa đốt, dù là thật sự bị đốt cũng có sao, đợi khi phát đạt xem các ngươi còn cười được nữa không."
Bên ngoài bắc môn Linh Nhạc thành, Ngụy Tác đeo một mớ cỏ lá vằn như vằn hổ cùng một túi nấm vàng mượt, vừa hầm hừ vừa chạy về phía ngọn núi.
Tuy phải tiêu hao một tấm Hỏa cầu phù tại chỗ lão hồ ly, bất quá Ngụy Tác cũng nghe được từ miệng lão cách phía bắc Linh Nhạc thành ba trăm dặm, cạnh mỏ tử đồng khoáng Đại Thanh sơn có không ít Hỏa hạt.
Hiện tại Ngụy Tác mang theo Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô là thứ lục bào lão đầu nói có thể hấp dẫn Hỏa hạt, tuy số lượng hai thứ này không nhiều như Ngân chúc thảo và Hỏa vĩ hoa nhưng vì vô dụng với tu sĩ nên hiện gã mang theo một bó mới khiến người khác cho là ngu xuẩn.
Thiên Nhất môn bố trí truyền tống pháp trận tại nhiều nơi ngoài Linh Nhạc thành, nhiều tu sĩ cấp thấp không có pháp bảo phi độn đều nhờ vào truyền tống pháp trận khứ đến nơi muốn đến, nhưng dù cự ky gần nhất thì sử dụng một lần cũng phải giao nạp ít nhất hai đến ba viên hạ phẩm linh thạch, mạt rệp như Ngụy Tác bình thường đều đi bộ.
Lâu dần, dù không sử dụng độn thuật nào, Ngụy Tác vẫn chạy nhanh như bay, gàn trưa là đến được mỏ tử đồng khoáng.
Mỏ này vốn sản xuất tử đồng khoáng thạch, bất quá từ sáu mươi năm trước, khoáng thạch bị khai thác toàn bộ, mỏ sâu chừng hai ba chục dặm, trông không khác gì hạp cốc, hơn nữa đá chất đống thải ra trong quá trình khai thác chất đầy khắp nơi, cùng nhiều khoáng động sâu hun hút, chỗ này lại không sản xuất thêm gì khác nên lúc này trừ Ngụy Tác không còn ai nữa.
Cộng thêm mang theo từ nhà, Ngụy Tác đang mang theo hai bình Hồi khí tán, một viên Thanh hỏa đơn, một tấm nhất giai Phong độn phù, hai tấm nhất giai Hỏa cầu phù, một viên hạ phẩm linh thạch và tấm Thổ thuẫn bảo phù lần trước chưa sử dụng xong. Nguồn: http://truyenyy.com
"Lục mao lão đầu, phát đạt hay không dựa hết vào ngươi."
Kiểm tra mọi thứ trên mình thấy không có vấn đề gì, Ngụy Tác nhảy xuống một chỗ trống, nhặt một mớ củi về, dùng hỏa thạch đốt lên rồi ném Hổ văn thảo cùng Hoàng mao cô vào.
Một luồng khói màu vàng xanh xộc vào mũi bốc lên, không đầy nửa canh giờ thì trong bụi câu phía trước có tiếng xoàn xoạt, một con Hỏa hạt đỏ sậm chui ra.
"Oa ha ha ha! Quả nhiên hữu dụng!"
Máu một con Hỏa hạt đủ luyện chế bốn tấm hỏa phù, tỷ lệ thành công một nửa mà quy ra thì là hai tấm, giá là một viên hạ phẩm linh thạch, nên con Hỏa hạt này trong mắt Ngụy Tác là một viên hạ phẩm linh thạch hoạt động, thấy Hỏa hạt bỏ chạy, gã cho là linh thạch đang chạy. Hỏa hạt vừa thò ra, Ngụy Tác cơ hồ mắt sáng rỡ, từ trên tảng đá nhảy xuống, lao bổ vào.
Hỏa hạt còn chưa hiểu gì thì thất một người lao vào, vù vù, Ngụy Tác phát phát ra hai đạo Thanh thủy nhận chuẩn xác cực độ chém vào đầu nó, cắt mất một nửa. Con Hỏa hạt xuất hiện đầu tiên không kịp kêu lên là đã co rút nằm thẳng đơ.

CHƯƠNG 11: HUYNH ĐỆ XÍCH GIÁP TRÙNG.

"Ha ha, phát đạt rồi."
Ngụy Tác chưa kịp nhìn rõ con Hỏa hạt xui xẻo số một thì lại có hai con một tiền một hậu hào hứng lao tới.
"Đừng chạy, nói ngươi đấy." Ngụy Tác lại phát ra hai đạo Thanh thủy nhận lật ngửa một con Hỏa hạt, rồi cười hả hả rất xấu xa, đi về phía một con Hỏa hạt khác. Con Hỏa hạt đó nhất thời làm lơ Ngụy Tác, mà bò nhanh về phía đống lửa, lại bị gã phát ra hai đạo Thanh thủy nhận hạ gục.
"Oa, ha ha ha ha!"
Ngụy Tác liên tục bật lên tiếng cười của dân giàu xổi trong sơn cốc, từng con Hỏa hạt liên tục từ cây cối và đá chất đống quanh đó bò ra, chỉ mất mấy tuần trà, gã đã hạ được hơn mười con Hỏa hạt.
Tử Huyền chân quyết bị lục bào lão đầu khinh thị quả nhiên không ra làm sao, với tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng, liên tục phát hơn hai chục đạo Thanh thủy nhận, chân nguyên của gã sắp cạn, gã vội ngửa mặt dốc một bình Hồi khí tán vào miệng.
Dốc một bình Hồi khí tán xong, Ngụy Tác tiếp tục vui vẻ giết Hỏa hạt xuất hiện liên tục, gã còn một bình Hồi khí tán nữa, ít nhất đủ để giết hơn ba mươi con Hỏa hạt, theo tình hình này, mùi Hổ văn thảo và Hoàng mao cô có sức hấp dẫn trí mạng với Hỏa hạt. Gã đã tính sẵn, đợi giết xong hơn ba mươi con Hỏa hạt, chân nguyên tiêu hao gần hết thì sẽ dập tắt đống lửa này, đốt một đống tương tự ở chỗ khác, yêu thú cấp thấp như Hỏa hạt không đủ trí óc thu nhặt thi thể hộ đồng bạn, lúc đó lén quay lại thu nhặt cũng không muộn.
Ngụy Tác càng giết càng quen tay, vừa giết Hỏa hạt liên tục xuất hiện vừa bày đủ tư thế, nhanh chóng ngổn ngang thi thể Hỏa hạt năm quanh đó, số lượng vượt hơn hai mươi con.
"Bốp! Bốp!"
Ngụy Tác vừa mới tiêu sái ngửa đầu dốc bình Hồi khí tán thứ hai xuống, không thèm nhìn xuất ra hai đạo Thanh thủy nhận chém vào một con Hỏa hạt mới xuất hiện. Nhưng lần này Hỏa hạt không gục ngã.
"Chuyện gì đây hả?" Gã ngẩn người quay lại, thứ từ bụi cây chui ta lần này tuy cũng đỏ như lửa nhưng không phải Hỏa hạt, mà là một con giáp trùng đầu tròn toàn thân đầy nốt sần sùi như đá viên. Thể hình giáp trùng lớn hơn Hỏa hạt hai lần, chỗ bị Ngụy Tác chém trúng hai đòn Thanh thủy nhận chỉ hơi sứt sở.
Lúc đó hai con mắt đen nhanh nhìn gã như thể ta tức giận lắm rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Không không, chỉ là hiểu lầm thôi!"
Ngụy Tác ngẩn ra rồi nhăn nhó kêu lên, giáp trùng bị gã chém hai nhát trông con vẻ quen lắm. Loại giáp trùng trông như viên đá đỏ này là Xích giáp trùng, nhị giai hạ giai yêu thú, còn kém hơn Thạch vĩ bích tích một chút, đơn đấu thì kiểu gì cũng bị Ngụy Tác giết.
Nhưng loại yêu thú này không hề đơn đấu bao giờ, xưa nay đều đánh hội đồng, quả nhiên, Ngụy Tác mới nhăn nhó nói là hiểu lầm thì thân thể con Xích giáp trùng tựa hồ không hiểu sao có nhiều Hỏa hạt chạy ra thế này, chỉ đến xem náo nhiệt thì bị Ngụy Tác chém hai đao chợt chấn động ong ong. 

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.


"Không phải chứ?!" Trong vài khoáng động quanh đó đều vang lên tiếng bò, thoáng sau có ít nhất hai, ba chục con Xích giáp trùng như hung thần ác sát từ bốn phương tám hướng xông đến vây kín gã. "Đừng giẫm linh thạch của ta!"Khiến Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt nhất là hai con Xích giáp trùng trèo qua mình Hỏa hạt, trực tiếp ép Hỏa hạt đó thành cái bánh nướng, xem ra cốt huyết không còn dùng được nữa.
"Bộp!"
Hai, ba chục con Xích giáp trùng xuất hiện, một con có thân hình gấp mấy lần Xích giáp trùng yếu bình thường, trông như con trâu từ một khoáng động chui ra. Xích giáp trùng này không rõ đã sống bao nhiêu năm, giáp xác dày đến độ khiến người ta rùng mình. "Đại ca, tiểu đệ không cố ý, đừng giẫm hỏng mấy con Hỏa hạt!" Thấy con Xích giáp trùng xông ra, Ngụy Tác đặt số Hổ văn thảo và Hoàng mao cô xuống đất, căn bản không dám thu thập, ré lên rồi kích phát một tấm Hỏa cầu phù, hất bay hai con Xích giáp trùng ở sau lưng ra rồi không hề dừng lại, kích phát tiếp Phong độn phù, toàn thân bao phủ cương phong, như ngọn khói chạy khỏi mỏ tử đồng khoáng.
Tích tắc quay đi, Ngụy Tác thấy trên lưng con Xích giáp trùng lớn nhất tựa hồ có một tia hắc quang, đặc biệt, như mũi hắc sắc tiểu tiễn thò ra một nửa.
...
Xích giáp trùng có tám cái chân, bình thường chạy ngang ngửa với Ngụy Tác, bất quá hiện tại gã dám một tấm Phong độn phù tăng tốc gấp đôi thì đàn Xích giáp trùng không thể so được.
Bất quá đàn Xích giáp trùng cứ đuổi riết, Ngụy Tác chạy hơn mười dặm mới thoát được cảnh bị cả đàn vây đánh.
Theo gã tính toán, sau cùng có đến hơn trăm con Xích giáp trùng đuổi theo, đàn giáp trùng ở phía sau nộ khí xung xung truy đuổi, mặt đất cũng hơi chấn động. Trước đây mỏ tử đồng khoáng đều song yên gió lặng nhưng không ngờ phía dưới lại có nhiều Xích giáp trùng như thế, xem dáng vẻ Xích giáp trùng xông tới như đàn ong vây đánh mình, chắc những cái hố vốn không nối nhau ở dưới cũng bị Xích giáp trùng dùng tám cái chân như lưỡi đao cắt đứt.
Đàn Xích giáp trùng không đuổi kịp Ngụy Tác, nộ khí xung xung quấy loạn quanh mỏ tử đồng khoáng rất đâu, đến hơn canh giờ sau trong mỏ mới yên tĩnh lại, không còn động tĩnh nữa.
"Hỏa hạt của ta, linh thạch của ta."
Đợi ở ngoài mỏ tử đồng khoáng, nghĩ đến cảnh hai con Xích giáp trùng giẫm nát Hỏa hạt, Ngụy Tác quả thật muốn khóc mà không có nước mắt. Đàn Xích giáp trùng như đàn ong tung hoành ở trong, chắc Hỏa hạt đều bị giẫm nát tan tành, xem ra ngay cả vốn cũng không thu lại được.
Đợi đến khi trong mỏ hoàn toàn bình tĩnh, gã mới lén quay lại.
"Không phải chứ?"
Vốn Ngụy Tác tính rằng đàn Xích giáp trùng để lại cho gã mấy con Hỏa hạt hơi hoàn chỉnh là phải tạ thiên tạ địa rồi nhưng đến gần chỗ đàn Hỏa hạt thì mắt gã trợn trừng lên.
Gã bắt đầu đếm, cạnh đống lửa giờ tắt gần hết, chỉ còn vài ngọn khói xanh, đích xác có không ít Hỏa hạt bị Xích giáp trùng giẫm nát chân nát cẳng, nhưng số Hỏa hạt chỉ bị giẫm nát đầu còn nhiều hơn!
Những thi thể Hỏa hạt bị Xích giáp trùng giẫm tan nát hoàn toàn chừng hơn hai chục con nhưng số hoàn chỉnh thi thể ít nhất cũng hơn tám mươi con!
"Xích giáp trùng huynh đệ! Không ngờ các vị lại lấy đức báo oán, lấy đức phục người!"
"Lần này phát rồi!"
Ngẩn ra một chốc, sau cùng cũng kịp phản ứng là chuyện gì, Ngụy Tác suýt nữa trào lệ nóng. Chắc sau khi gã chạy rồi, đống lửa không tắt, liên tục có Hỏa hạt bò ra, đàn Xích giáp trùng không đuổi kịp gã trút hết lửa giận lên đầu Hỏa hạt.
Hóa ra hơn một canh giờ vừa qua, đàn Xích giáp trùng không quấy loạn sơn cốc mà vây đánh Hỏa hạt!
Hơn nửa canh giờ sau, Ngụy Tác cứ trong trạng thái lâng lâng, đã có kinh nghiệm xử lý năm con Hỏa hạt, gã cơ hồ không phí lực cắt giáp xác trên lưng chúng, lấy cái xương hữu dụng ra cho vào một cái túi da thú chuẩn bị sẵn.
Gã đếm kỹ, trong hơn nửa canh giờ, gã lấy được một trăm linh sáu sợi Hỏa hạt cốt, sau cùng cái túi da thú căng phồng, không nhét được nữa.
Vốn Hỏa hạt vĩ cũng giá trị đôi chút linh thạch, nhưng nhìn cái túi đầy lèn Hỏa hạt cốt, Ngụy Tác tỏ ra hào khí phất tay với thi thể đàn Hỏa hạt, "được rồi, nể tình các ngươi chết thảm thế này, để lại đuôi đấy."

CHƯƠNG 12: LỢI HẠI QUÁ.

"Ngươi làm cách nào lấy được nhiều Hỏa hạt cốt như thế?" Trong đêm, lúc Ngụy Tác về đến tiểu thạch ốc, lấy Dưỡng quỷ quán bị biến thành lọ sứ đen nhét dưới gầm giường ra, lục bào lão đầu thấy cả đống Hỏa hạt cốt trên bàn thì trợn trừng mắt như cái chuông đồng.
"Ha ha, ta may mắn, gặp được một đàn Hỏa hạt đực tranh một con cái, ta đợi chúng đánh nhau chí chết rồi ra thu nhặt là được." Ngụy Tác vừa thanh lý Ngân chúc thảo và Hỏa vĩ hoa thuận tay lấy trên đường về, vừa hắc hắc cười đáp lục bào lão đầu. Hiện tại gã đã phát giác, phẩm chất Ngân chúc thảo và Hỏa vĩ hoa càng cao, phù chỉ luyện ra càng trơn láng, tỷ lệ thành phù thành công càng cao.
"Ngươi coi ta là tên ngốc hả." Lục bào lão đầu giận đến trợn trừng tròng trắng.
"Ha ha, muốn biết là việc gì thì cho ta biết đôi chút việc hữu dụng đi." Ngụy Tác nói đầy nhăn nhở.
"Được rồi, ngươi nên biết đạo lý tiến bộ từ từ." Lục bào lão đầu liếc Ngụy Tác đáp.
"Đương nhiên ta biết, bất quá lão đầu nói là đợi ta tu luyện đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng thì cho ta thêm lợi lộc, nhưng cứ thần thần bí bí như thế lòng ta khác nào bị mèo cào, ngứa ngáy chết được?" Ngụy Tác nói với lục bào lão đầu, "ít nhất cũng nên cho ta biết luyện tới Thần hải cảnh đệ tứ trọng thì được lợi lộc gì chứ."
"Được thôi." Lục bào lão đầu đáp, "lúc đó sẽ cho ngươi biết một công thức luyện đơn hữu dụng, đồng thời cho ngươi biết một vài việc, ví như yêu thú loại nào nên đối phó thế nào, chỗ nào nên đến bàng cách nào. Ví như ta biết ở đâu có tán tu một vài vạn năm trước kiến lập động phủ, nhưng nhiều năm rồi, tán tu đó vị tất đã còn sống..."
"Chết mất! Lợi hại quá!"
Ngụy Tác tức thì trợn tròn mắt. Chỉ riêng công thức đơn dược đã đủ khiến gã hưng phấn, gã không phải đồ ngốc, thấy thần sắc lục bào lão đầu là biết công thức đó cũng cực kỳ hữu dụng với gã như Hỏa cầu phù. Nhưng trừ thứ đó ra lại còn cả động phủ! Động phủ là gì? Là hành cung quan trọng nhất với tán tu toàn tu đạo giới, về cơ bản sẽ đặt mọi thứ tốt đẹp nhất trong động phủ, mấy năm nay Thiên Huyền đại lục thỉnh thoảng vẫn phát hiện di tích của một môn phái thượng cổ cùng động phủ bị tàn phá, đều khiến vô số môn phái tranh đoạt, nếu gã phát hiện được một hai động thủ còn nguyên của tán tu lợi hại tọa hóa rồi để lại thì sẽ triệt để phát tài. Tán tu cỡ đó dù gì cũng sẽ để lại một vài món pháp bảo lợi hại.
Trừ ra, bên ngoài Thiên khung, yêu thú hoang nguyên rộng mênh mông, ngay cả thế lực đứng đầu Linh Nhạc thành Thiên Nhất môn, cùng chỉ quen thuộc với một bộ phận nhỏ của hoang nguyên gần với ngôi thành. Yêu thú hoang nguyên không chỉ có nhiều yêu mà số lượng cao giai yêu thú cũng khó tưởng tượng, dù tu sĩ Kim đơn kỳ cũng có khả năng mất mạng, nên địa đồ của các khu vực có thể thăm dò ở đây có giá cực cao, lão đầu này qua hơn năm mươi đời chủ nhân, có mấy vạn năm kinh nghiệm, xem dáng vẻ lão thì đừng nói vài ba đại lục, mà nhiều nơi ở ngoài Thiên khung cũng đã đặt chân tới.
Tu đạo giới coi trọng cái gì nhất? Là kinh nghiệm!
Chưa nghĩ thì chưa hiểu, hiện tại Ngụy Tác nghĩ lại, lập tức hiểu ngày lục bào lão đầu này giá trị thế nào. "Lão đầu, xem ra kiếp nào ta có chạm được vào Thủy Linh Nhi hay không toàn nhờ vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net