Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lão. Bất quá vì sao không cho biết luôn công thức luyện đơn đó mà phải đợi đến lúc đó?"
"Ta không muốn ngươi chết uổng." Lục bào lão đầu cười lạnh, "xem dáng vẻ ngươi, nếu hôm nay ta cho ngươi biết, chưa biết chừng mai là ngươi sẽ đến đó xem sao. Đơn dược đó phải đợi đến khi ngươi tu luyện đạt mức Thần hải cảnh tứ trọng mới hữu dụng, còn nơi ta nói đến thì ít nhất tu vi đó mới đủ cho ngươi giữ được cái mạng."
"Được thôi, ta còn một câu hỏi..."
"Sao mà ngươi lắm lời thế nhỉ?"
"Câu sau cùng của ngày hôm nay." Ngụy Tác vò đầu, "Lão đầu, lần trước ngươi thò ra là đòi uống máu Hỏa hạt, nói là máu Hỏa hạt có thể tưới nhuần cho nguyên khí của ngươi nhưng thật ra là uống bằng cách nào?"
Đến lượt lục bào lão đầu hơi ngẩn người, nhìn Ngụy Tác rồi chỉ vào một điểm của Dưỡng quỷ quán, "Ngươi nhỏ máu Hỏa hạt vào đó là được."
"Thật hả?"
Ngụy Tác trống vào chỗ lục bào lão đầu điểm chỉ, cẩn thận nhỏ máu Hỏa hạt trong một cái xương vào, nơi đó rực lục quang, thoáng có quang phù lưu động, giọt máu Hỏa hạt tựu như tan trong lục quang. Nhỏ một giọt máu Hỏa hạt vào xong, khí sắc lục bào lão đầu khá hơn rõ rệt. 

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.


Ngụy Tác liếc lão, lại nhỏ thêm máu trong một cọng xương, lúc gã định nhỏ thêm một cọng Hỏa hạt cốt vào thì lục bào lão đầu lắc đầu: "Được rồi, đủ rồi."
"Đủ rồi?"
"Với mức độ phá tổn của pháp trận trong Dưỡng quỷ quán, trong ba ngày chỉ hút được bằng đó máu Hỏa hạt, thêm nữa chỉ tổ lãng phí."
"Vậy thì ta mặc ngươi." Tuy gã lấy được nhiều Hỏa hạt cốt như thế, không cho lục bào lão đầu một chút thì không ổn, nhưng một cọng Hỏa hạt cốt tương đương một viên hạ phẩm linh thạch thì Ngụy Tác kỳ thực cũng xót ruột, nghe lục bào lão đầu chủ động bảo đủ rồi, gã hưng phấn hẳn lên, thu máy trong một trăm linh bốn cọng Hỏa hạt cốt lý vào mấy cái bình lưu ly, đậy điệm cẩn thận xong, thì lập tức luyện chế phù chỉ.
Luyện chế một mạch mười sáu tấm phù chỉ phẩm chất mãn ý xong, gã lấy phù bút ra. Theo kinh nghiệm lần trước, mỗi lần luyện chế chừng mười bốn tấm Hỏa cầu phù, thể lực và tinh thần gã gần như tới cực hạn.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Trong tiểu thạch ốc lý liên tục rực lên hồng quang.
"Luyện phù đúng là việc không phải của con người." Mấy canh giờ sau, Ngụy Tác lại mệt mỏi nằm bất động trên giường. Trên bàn đá cạnh đó, chín tấm Hỏa cầu phù mới luyện xong đang lấp lánh quang hoa.
Lần này Ngụy Tác kiên trì luyện mười sáu tấm Hỏa cầu phù, thành công chín tấm, tỷ lệ đã quá một nửa.

CHƯƠNG 13: KÊU GIẢ QUÁ MỨC.

"Oa ha ha ha! Lại thêm một tấm!"
Trong tiểu thạch ốc lý vang lên tiếng cười như của khách lão làng thấy hồng bài tiểu thư của kỹ viện cởi sạch y phục.
Sáu ngày tiếp đó, Ngụy Tác chìm trong trạng thái cuồng nhiệt, mỗi lần luyện được hai tấm Hỏa cầu phù tương đương đút túi một viên hạ phẩm linh thạch, khác nào vô tình rơi vào một linh thạch khoáng mạch, móc lên là có linh thạch, đối với người thiếu thốn linh thạch nhiều năm như gã thì đương nhiên làm quên ngày quên đêm.
Đối với lục bào lão đầu thì là nhặt được bảo vật, đúng như lão phán đoán, Ngụy Tác đích xác có thiên phú không tệ về luyện phù. Hiện tại gã luyện chế mười sáu tấm Hỏa cầu phù, đại khái luyện thành mười hai tấm, tỷ lệ thành công cao hơn bảy phần mười, đấy là gã chỉ sử dụng phổ thông phù bút, đổi lại là một cây phù bút hảo hạng thì tỷ lệ thành công sẽ trực tiếp cao hơn tám phần. Trong số các chủ nhân của lục bào lão đầu, chưa có ai luyện Hỏa cầu phù thành công với tỷ lệ cao như thế.
Ngụy Tác đã có kinh nghiệm luyện phù, mỗi khi luyện phù mệt mỏi là dừng lại để chế tác phù chỉ, công việc này không tiêu hao tinh lực gì hết, đợi khi tinh thần khôi phục là lại tiếp tục luyện phù. Từ chỗ mỗi ngày gã chỉ luyện tối đa được mười tấm Hỏa cầu phù, thì ở ngày thứ ta, Ngụy Tác đã luyện chế được hơn ba mươi tấm.
"Tiểu tử này lại là thiên tài luyện phù, đúng là gặp quỷ." Hiện tại thấy Ngụy Tác nắm tấm Hỏa cầu phù mới luyện xong, đắc ý cười ha hả là lục bào lão đầu lại lắc đầu. Nếu không tận mắt thấy, lão không đời nào liên hệ được tiểu tử nhăn nhở đó với một thiên tài luyện phù với nhau.
"Ngươi định làm gì?" Lắc đầu xong, lục bào lão đầu lại trợn trừng mắt. 

Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com


Mỗi ngày Ngụy Tác đều đếm kỹ số Hỏa cầu phù luyện chế được đế mấy lần, mỗi lần đếm là mắt sáng như ông sao, lần này đếm xong gã trải Hỏa cầu phù lên giường, nghe lục bào lão đầu hỏi thì cười hắc hắc nằm luôn xuống ngủ trên đồng phù.
"... " Lục bào lão đầu hoàn toàn tắt tiếng. Lúc này mới hiểu vì sao tiểu tử này chế phù với tỷ lệ thành công cao như thế, gã là kẻ mê tiền chính tông, một viên hạ phẩm linh thạch khiến gã mắt sáng lên, một tấm Hỏa cầu phù là nửa viên, gã luyện chế đương nhiên cẩn thận hơn ai hết.
"Ha ha!" Nằm trên đống Hỏa cầu phù, Ngụy Tác sảng khoái khôn tả. Bảy hôm nay luyện chế được bao nhiêu Hỏa cầu phù thì gã đã đếm vô số lần, tổng cộng một trăm bốn mươi tấm. Một trăm bốn mươi tấm Hỏa cầu phù, chẵn bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch!
Nằm một lúc, Ngụy Tác bò dậy, gom hết cho vào một cái túi da.
"Ngươi định làm gì?" Thấy gã định ra ngoài, lục bào lão đầu lên tiếng.
"Đi bán phủ, lúc này đại đa số các tiệm còn mở cửa." Ngụy Tác đáp, "mỗi ngày ta luyện ba chục tấm Hỏa cầu phù đã mệt chết rồi, chi bằng đổi chút linh thạch về, sau này luyện phù mệt thì thừa cơ tu luyện, ta luyện phù cũng chỉ để đổi linh thạch về tu luyện mà, như thế sẽ không ảnh hưởng đến cả hai."
"Suy nghĩ không tệ." Lục bào lão đầu cười lạnh, "Bất quá ngươi nghênh ngang đi bán số Hỏa cầu phù này xong, không đầy hai ngày là Thiên Nhất môn gì đó trong Linh Nhạc thành sẽ tìm đến nơi, lúc đó ngươi chỉ còn nước ngoan ngoãn luyện phù cho chúng. Cả đời ta cũng đừng mong ngưng hình nữa."
"Ngươi có ý gì?" Ngụy Tác vò đầu bứt tai không hiểu.
Lục bào lão đầu hỏi ngược: "Linh Nhạc thành có bao nhiêu luyện phù sư, luyện đơn sư?"
Ngụy Tác ngẫm nghĩ đáp, "Chừng mười mấy hai mươi chăng?"
Lục bào lão đầu trợn tròng trắng lên, "đã hiểu chưa?"
Ngụy Tác lắc đầu, "Không."
"Ngươi đúng là con lợn ngu xuẩn." Lục bào lão đầu buột miệng mắng, "Luyện phù sư có tỷ lệ thành công nhất định vốn hiếm lắm, nhất là người biết công thức mới như ngươi chính là con gà đẻ trứng vàng, môn phái nào cũng rình tóm ngươi về, lúc đó ngươi luyện được mười tấm thì là của ngươi chắc? Một tấm giữ riêng cũng là tốt lắm rồi. Khí linh như ta thì người khác ít nhất cũng có mười mấy phương pháp thu lấy những thứ trong óc ta, thế đã đành, có khi vì sợ công thức lưu truyền ra để môn phái khác biết, chưa biết chừng chúng sẽ giết ta diệt khẩu. Tên khốn ngươi bị bắt đi làm khổ sai đã đành, nhưng còn liên lụy đến ta."
"Đích xác là vấn đề khó đây." Ngụy Tác đảo mắt một vòng, đột nhiên cười hắc hắc, "Lão đầu, yên tâm đi, bán mớ Hỏa cầu phù này, ta đảm bảo không có vấn đề gì."
"Không có vấn đề gì?" Lục bào lão đầu tỏ vẻ không tin.
"Tối rồi, không thể rời Linh Nhạc thành quá xa, có nhiều hỏa phù trên mình chắc không vấn đề gì, thuận tiện đưa ngươi đi xem một phen." Ngụy Tác cười hắc hắc nhẹt cái lọ đen ngòm vào ngực, rồi đóng cửa, lao đi như làn khói.
...
Tối đến, ba tu sĩ đeo ba cái túi đang đi về Linh Nhạc thành.
Cả ba đều là tu sĩ cấp thấp đi hái hai ba loại dược thảo cho cửa tiệm, tu sĩ như họ căn bản không dám qua đêm ở ngoài thành.
Đi qua Hắc Bào đàm, ba tu sĩ thấy một thanh niên đầu tóc rối bù như bị lửa đốt đang lần mò trong đầm.
"Tiểu tử này khẳng định không trả nổi là tiền thuê phòng, tối thế này còn ở lại đây thử vận khí." Hắc Thủy đàm này cách phía nam thành không đầy trăm dặm, là đầm lầy mênh mông liên tục nổi lên bong bóng lớn cỡ nắm tay, bình thường không có yêu thú qua lại, bất quá nghe nói mấy nghìn năm trước nhiều tu sĩ đã đại chiến ở đây, cùng với bong bóng nổi lên thì có cả những thứ như mảnh vỡ pháp bảo lẫn trong bùn đất, cũng có tu đạo giả lần mò trong đầm xem có kiếm chác được gì không.
Ba tu sĩ cho rằng tối thế này mà kẻ kia còn lần mò ở đây thì khẳng định mạt rệp cực độ, không còn cách nào mới đến đây thử vận khí.
So với người ta, cả ba tức thì thấy đời sống còn khá chán, không khỏi cười trên đau khổ của người khác, một người thậm chí còn cười hắc hắc lớn tiếng nói với thanh niên đó, "Huynh đệ, vất vả quá, kiếm được gì không?"
"Còn chưa... ồ, cái gì đây?" Xoạt một tiếng, cả ba kinh ngạc nhận ra thanh niên móc được một cái rương sắt nhỏ đã hoen rỉ từ dưới bùn lên, xem ra cái rương rất cổ.
"Hỏa phù! Nhiều hỏa phù thế nhỉ?"
"Thật sự kiếm được?!" Ba tu sĩ trợn trừng mắt không dám tin nhìn vào thanh niên, nhưng thật sự là họ thấy thanh niên mở cái rương sắt hoen rỉ ra, trong đó chất hàng chồng phù lục đỏ rực, lấp lánh hồng quang nhàn nhạt.
"Hôm nay vận khí tốt quá! Dù thế nào cũng tặng các vị một tấm." Thanh niên rút một tấm nhét vào tay một trong ba tu sĩ còn đang há hốc miệng, nhét hết phù lục còn lại vào ngực áo rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
"Thật sự là hỏa phù? Y thật sự mò được nhiều hỏa phù như thế?"
Tu sĩ mặt vuông trong ba người, còn nắm hỏa phù trong tay, cùng hai đồng bạn ngẩn ngơ nhìn hồng sắc phù lục một lúc rồi nghiến răng dồn chân nguyên vào.
Ầm một tiếng, một quả hỏa cầu như cái bánh xe từ tay tu sĩ mặt vuông bắn ra nổ tung trên đầm lầy, hỏa quang chiếu sáng mấy trăm trượng.
"Nhất giai Hỏa cầu phù! Đúng là nhất giai Hỏa cầu phù! Vận khí tiểu tử đó may thật, nhặt được ngần ấy nhất giai Hỏa cầu phù!"
"Mớ Hỏa cầu phù ban nãy chí ít cũng mấy trăm tấm!"
Ba tu sĩ mất hết tâm tình vui vẻ trước đau khổ của người khác, ai nấy đều đấm ngực than thở.
...
"Thế nào? Lão đầu, chiêu này tuyệt chứ?" Quay về thạch ốc, Ngụy Tác móc Dưỡng quỷ quán ra, nhẫn đắc ý hỏi lục bào lão đầu.
"Tuyệt cái gì mà tuyệt, hỏa phù! Ngần này hỏa phù cơ á! Lúc ngươi kêu hai câu này sao nghe giả thế?"
"Ha ha, vậy hả? Ta thấy được đấy. Ngày mai trong Linh Nhạc thành khẳng định đều biết có người ăn may vớ được một mớ Hỏa cầu phù, ta đi bán sẽ không vấn đề gì nữa nhỉ?" Ngụy Tác cười ha ha, cởi y phục toàn bùn đất xuống, nhảy vào một cái thùng gỗ đầy nước, vui vẻ tắm táp.

CHƯƠNG 14: LẦN ĐẦU TIÊN CỦA HÀN VI VI.

"Mau đến Hắc Bào đàm đi! Nghe nói có người nhặt được ở đó hai trăm tấm Hỏa cầu phù!"
"Cái gì?! Có người nhặt được một nghìn tấm Hỏa cầu phù tại Hắc Bào đàm!"
...
Đúng như Ngụy Tác dự liệu, ba tu sĩ vốn vui vẻ với tình trạng của gã sau đó ghen tị đến phát cuồng, hận sao mình không mờ được cái rương sắt nhanh chóng lan tin đồn đi. Sự thực Ngụy Tác đợi ba kẻ đó lâu lắm rồi, vì ít nhất cũng phải là tu sĩ cấp thấp như gã, Ngụy Tác mới nắm chắc không bị giết người cướp của khi thấy ngần ấy Hỏa cầu phù. Ngụy Tác giả bộ gần hai canh giờ gần Hắc Bào đàm mới đợi được ba kẻ thích hợp.
Chỉ là gã cũng không ngờ việc này đồn đại sai sự thật đến thế, hiện tại không chỉ số lượng phù lục bị đến mức gần như thần kỳ, từ một trăm tấm ban đầu trở thành nghìn tấm rồi mấy vạn tấm, mà mọi lời đồn kỳ lạ cũng lan ra, có người nhìn thấy Ngụy Tác tại Hắc Bào đàm tìm được một món pháp bảo hoàn chỉnh lợi hại, có người bao gã tìm được viên thất giai yêu đơn.
"Không phải chứ?"
Tác giả lời đồn là Ngụy Tác, trong lúc bán Hỏa cầu phù tại thành bắc nghe người qua đương trò chuyện đã xém chút đập đầu xuống đất.
Vì mấy người này nói là có ai đó nhìn thấy gã tìm được áo lót của Bạch Linh tiên tử, nữ tu đẹp nhất Thiên Huyền đại lục mấy nghìn năm trước... Quá mức rồi nhỉ?
Hiện tại lúc nào cũng có mấy trăm người tụ tập ở Hắc Bào đàm, nghe nói có hai thế lực không nhỏ vì tranh đoạt quyền ưu tiên tìm kiếm một khoảng đầm mà giao chiến với nhau, Ngụy Tác nghe tin này xong rất muốn đến xem nhiệt náo, bất quá để an toàn, gã vẫn nhanh chóng đi vào một điện vũ kim bích huy hoàng có treo tấm biển khắc hai chữ Thiên Nhất toàn bằng vàng ở canh thành đông.
Trong lúc gã vào đó, Hàn Vi Vi đang đi quanh tự do tập thị ở ngoài thành.
Đối với một nữ hài tử, lần đầu tiên nào cũng phi thường trọng yếu, Hàn Vi Vi lần đầu tiên hạ được yêu thú kỳ thực là hai con Thạch vĩ bích tích, nàng ta vốn không ngốc như Ngụy Tác tưởng tượng, lần đầu lén trốn đi một mình săn yêu thú, được như thế đã không tệ rồi. Nhưng hai con Thạch vĩ bích tích nàng ta vất vả lắm mới săn được lại bị Ngụy Tác cướp mất, hơn nữa gã không hề quang minh chính đại lấy từ tay cô mà giả bộ cởi quần rồi xách hai con Thạch vĩ bích tích chạy mất. Hàn Vi Vi thật sự có ấn tượng khó quên với Ngụy Tác. Mấy hôm nay nàng ta thường đến thị trường tự do, vốn cho rằng tán tu cấp thấp như gã rất có thể giao dịch ở đây, nhưng không ngờ mấy hôm nay gã ở tiệt trong nhà luyện phù.
Tuy hiện tại đầu tóc Ngụy Tác rối bù, hơn nữa Hàn Vi Vi chỉ nhìn thấy từ xa dáng nghiêng của gã tại tự do thị trường, nhưng nàng ta lập tức nhận ra tên vô sỉ đã cướp đồ của mình.
Cứ nghĩ đến hôm đó tặc tử này chạy, nàng ta không đuổi được, gã lại còn vẫy tay gọi mỹ nữ, say này gặp nhau cùng đi uống trà, Hàn Vi Vi lập tức nghiến răng đuổi theo Ngụy Tác. 

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.


Công trình treo tấm biển có hai chữ Thiên Nhất lớn bằng vàng ròng là một trong những truyền tống pháp trận được Thiên Nhất môn bố trí. Trong phạm vi vài nghìn dặm quanh Linh Nhạc thành, Thiên Nhất môn dựng lên không ít truyền tống pháp trận, Linh Nhạc thành nằm ở rìa Thiên Huyền đại lục nên có những truyền tống pháp trận thậm chí bố trí ra ngoài Thiên khung, chỉ cần giao nạp đủ linh thạch, tu sĩ trong thành thậm chí có thể trực tiếp đích xuất hiện tại bên ngoài Thiên khung cách mấy nghìn dặm.
Tòa điện kim bích huy hoàng của Thiên Nhất môn là một đại điện trống trải khí thế phi phàm, mười sau cây bàn long đại trụ vàng chóe quấn lấy toàn đại điện, chính giữa có ba truyền tống pháp trận khảm tinh thạch các màu cùng phù văn huyền ảo.
"Đồ vô sỉ!"
Hàn Vi Vi vừa xông vào đại điện, thấy bóng Ngụy Tác vừa tan biến trong bạch quang một truyền tống pháp trận.
"Mau khởi động pháp trận!"
Một đệ tử Thiên Nhất môn đứng trước truyền tống pháp trận chưa kịp lên tiếng, Hàn Vi Vi đã ném ba viên hạ phẩm linh thạch cho y, đồng thời đứng ngay ở pháp trận Ngụy Tác vừa biến mất.
"Tên đầu tóc như bị thiêu vừa truyền tống đi đâu?"
Hàn Vi Vi vừa ra khỏi truyền tống pháp trận thấy mình đang ở trong một sơn cốc trọc lốc, động tác của đệ tử Thiên Nhất môn không chậm nhưng chỉ tích tắc sau, nàng ta đến sơn cốc này thì đã không còn tung tích Ngụy Tác, nàng ta không hỏi đây là đây mà trực tiếp hỏi luôn một đệ tử Thiên Nhất môn trẻ tuổi đứng coi truyền tống pháp trận ở đây .
"Gã lại dùng pháp trận này truyền tống về Linh Nhạc thành rồi." Đệ tử đó chỉ cho Hàn Vi Vi thấy một truyền tống pháp trận khác gần đó.
"Cái gì? Gã mới từ Linh Nhạc thành truyền tống đến đây, lại truyền tống về Linh Nhạc thành rồi?" Hàn Vi Vi kinh ngạc trợn trừng mắt.
"Tại hạ cũng không hiểu, y mới đến đây lại truyền tống về thành làm gì." Đệ tử Thiên Nhất môn cười khổ.
"..." Hàn Vi Vi cũng tắt tiếng, mỗi lần sử dụng truyền tống pháp trận cần hai viên hạ phẩm linh thạch, Thiên Nhất môn tuy là môn phái có thế lực lớn nhất Linh Nhạc thành nhưng đệ tử như ở đây dù trông coi pháp trận cả ngày cũng tối đa được phát ba viên hạ phẩm linh thạch, đệ tử Thiên Nhất môn ban nãy trông có vẻ ngơ ngẩn là vì không hiểu sao một tán tu cấp thấp chỉ có tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng lại tiêu hao tới bốn viên hạ phẩm linh thạch chỉ để truyền tống chơi bời.
Trong lúc Hàn Vi Vi ngẩn người, có hai tu sĩ từ Linh Nhạc thành trung truyền tống đến đây, cả hai cùng mặc hôi sắc pháp y, tu vi đều là Chu thiên cảnh nhất trọng, có điều Ngụy Tác hoàn toàn không biết gì. Sơn cốc có tên Long Nguyên cốc, Long Nguyên cốc cách phía đông nam Linh Nhạc thành chừng ba trăm dặm, từ đây có thể đi vào Hắc Phong lĩnh, trong dãy núi kéo dài mấy trăm dặm đó có nhiều nơi có hắc sắc chướng khí đặc biệt, những nơi này có nhị giai yêu thú như Ngũ sắc độc thù. Tu đạo giả qua lại khá đông, còn tiểu hình truyền tống pháp trận kiều này mỗi lần chỉ có thể truyền tống bốn người nên Thiên Nhất môn kiến hai truyền tống pháp trận liền, một tiểu hình pháp trận khác nối với truyền tống pháp trận ở Linh Nhạc thành tây.
Về Linh Nhạc thành, Ngụy Tác dùng tốc độ nhanh nhất rời truyền tống pháp trận, vòng vào một con ngõ nhỏ gần đó, lấy từ cái bao sau lưng ra một tấm hắc bào trùm kín cả đầu đoạn theo lối khác, vòng vèo qua mấy con ngõ vắng người rồi mới về tiểu thạch ốc.
Thấy một viên hạ phẩm linh thạch là hai mắt sáng rỡ, gã đương nhiên không đời nào vô cớ phí mất bốn viên hạ phẩm linh thạch truyền tống đi chơi, gã tự nhận nếu bị nhắm vào thì tu sĩ cấp thấp như mình không thể cắt đuôi được, phương pháp gã nghĩ ra lúc đó là lợi dụng truyền tống pháp trận để thoát khỏi kẻ truy tung. Truyền tống pháp trận lần truyền tống cách nhau ít nhất mười mấy giây, hai lần liên tục như thế ít nhất mang lại cho gã hai mươi giây, ngần ấy thời gian đủ cho gã vốn qua quen thuộc ngõ ngách ở thành tây an toàn về đến nhà.
"Ha ha, lục lục đại thuận, cái tên này cũng lành!" Căn bản không biết mình vừa thoát khỏi Hàn Vi Vi, Ngụy Tác rải toàn bộ hạ phẩm linh thạch đảo lên giường.
Tổng cộng bảy mươi viên hạ phẩm linh thạch, dùng mất bốn, còn sáu mươi sau viên lỡn cỡ trứng chim câu lấp lánh lục quang trên giường gã.

CHƯƠNG 15: THẦN HẢI CẢNH TAM TRỌNG.

"Không dễ chịu như nằm trên phù lục."
Ngụy Tác xưa nay chưa từng kiếm được ngần này linh thạch, trải ra giường khiến mắt gã cơ hồ hoa lên, bất quá nằm xuống thì linh thạch lại cứng đơ đơ, không dễ chịu tí nào. "Lão đầu, lão đầu?" Gọi liền hai câu mà lục bào lão đầu không phản ứng, Ngụy Tác biết lúc này chắc lão đang dưỡng nguyên khí, gã cũng ngồi dậy, chụp một viên linh thạch, nhắm mắt tu luyện.
Chỉ sau tích tắc, hơi thở, nhịp tim và mạch đập của gã đều chìm trong tiết tấu đặc biệt, linh thạch trong tay cũng phát ra thanh sắc khí lưu nhàn nhạt thấm vào da tay.
Ngụy Tác vẫn bất động, càng lúc càng có nhiều thanh sắc khí lưu từ linh thạch chảy ra thấm vào thể nội, da gã cũng ánh lên ôn nhuận, viên hạ phẩm linh thạch lấp lánh lục quang ngày càng nhạt màu.
Chừng nửa cảnh giờ sau, viên hạ phẩm linh thạch trong tay gã tan nốt tia màu lục sau cùng, biến thành trong suốt, bên trong còn mấy vệt ố, tựa hồ là tạp chất, linh thạch cũng vỡ vụn trong tay gã.
Phù một tiếng, Ngụy Tác thổ ra ngụm trọc khí ánh tím, mở mắt nhìn linh thạch đã vỡ làm bảy tám mảnh với vẻ đầy dư vị.
"Con bà nó chứ, xem ra phải cố gắng kiếm linh thạch, mua một bản cao giai chân nguyên quyết mới được."
Tuy cảm giác hút một viên hạ phẩm linh thạch cực kỳ thần thanh khí sảng, ném mấy mảnh vỡ đi xong, Ngụy Tác vẫn lắc đầu.
Theo lời lục bào lão đầu, hai ba vạn năm nay, tu sĩ chia công pháp theo mức độ, phân thành thiên, địa, huyền, hoàng tứ giai. Thiên giai công pháp tối cao nhất, hoàng giai công pháp tệ nhất.
Tử Huyền chân quyết Ngụy Tác tu luyện hiện tại tuy là huyền giai tâm pháp nhưng thấp nhất trong huyền giai.
Theo cách toàn tu đạo giới phân chia tu vi chân nguyên, gọi cảnh giới đầu tiên của tu sĩ là Thần hải cảnh vì chi khi tu luyện đến mức hút được linh khí trong linh thạch hoặc luyện hóa đơn dược để chuyển hóa thành chân nguyên, thể nội lại mở được ít nhất một khiếu vị trữ tồn chân nguyên mới được coi là tu sĩ nhập môn. Tên Thần hải cảnh vì khi chân nguyên tại thể nội lưu động có thể phát ra tiếng ầm ầm như nước sông nước biển.
Nhưng hiện tại Ngụy Tác đã mở được khiếu vị thứ hai tại thể, tu luyện đến Thần hải cảnh đệ nhị trọng, nhưng khi thể nội chân nguyên lưu động có nghe thấy tiếng ầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net