THPD tt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đó, sống sung sướng suốt cả cuộc đời." Lưu Chấn Hám tiếp tục nói.

Tiếng khóc càng cất cao hơn.

"Nhưng Lý Sát ta nam nhân bảy thước, làm cái gì ta đều nhận hết, nhưng nếu các nàng bảo ta dùng tính mệnh để tạ tội, thì lại không thể nào! Chuyện này không phải lỗi của chúng ta, không phải lỗi của các nàng, cũng không phải của ta. Đó là lòng tham đã mang đến vận rũi của mỗi chúng ta. Nếu như hải tộc của Ngải Vi Nhi nàng biết khoan dung một chút, không phát sinh xung đột với người trên thuyền này, nói không chừng sẽ không có việc xảy ra hôm nay. Đó chính là số mệnh!" Lưu Chấn Hám cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.

Tiếng khóc càng lớn hơn nữa.

" Còn có một chuyện mà ta phải cho các nàng biết..." Lưu Chấn Hám cắn răng, bắt đầu kể lại câu chuyện trước đây của chính mình tại Nam cương, sau đó không biết vì sao lại đến thế giới này. Hắn chậm rãi kể, hồn nhiên nói, không biết đã trải qua bao nhiêu lâu.

Cảnh chiến đấu vô cùng thê thảm từ miệng Lưu Chấn Hám kể ra giống như chuyện xảy ra đối với bản thân người nghe vậy. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại kể cho những cô gái mới quen biết được có hai ngày này nghe, chỉ đơn thuần mà kể thế thôi.

Tiếng khóc đã dừng lại.

Lưu Chấn Hám kể đến tình cảnh khi bản thân lần cuối cùng nhìn thấy ca ca, kể đến lúc trong Miêu Nhĩ động cùng nhau gảy đàn cùng hát bài "Miêu Nhĩ động". Khóe mắt hắn đã ướt rượt, bên trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ, một thứ lệ nóng trong vắt chỉ có nam nhân chân chính mới có được.

Loại nước mắt này trân quý và động lòng người hơn nhiều so với trân châu.

Hai cô gái bị câu chuyện hấp dẫn, thậm chí quên cả khóc. Hai nàng không nghĩ được là một Thất cách tộc thú nhân đơn giản thế này lại có một quá khứ phức tạp như vậy.

Lưu Chấn Hám lại đem chuyện xảy ra giữa mình và tiểu hồ ly trên đảo Nịt ngựckể lại từng tý từng tý một. Câu chuyện khô khan là vầy, mà qua cái miệng du dương của hắn lại bao hàm biết bao dạng thâm tình.

Một đôi tay nhỏ bé từ sau lưng vòng qua ôm lấy Lưu Chấn Hám, mùi hương quen thuộc tràn vào mũi hắn.

"Vô luận là chàng đến từ đâu, chàng vĩnh viễn là Lý Sát của ta." Hải Luân từ phía sau nhẹ nhàng hôn lên vành tai hắn.

"Nàng tỉnh rồi à?" Lưu Chấn Hám lau nước mắt của mình, mừng rỡ hỏi.

"Kỳ thực ta cứ nhất mực mơ mơ hồ hồ, nhưng nghe được câu chuyện của chàng, ta đã tỉnh lại hoàn toàn." Mái tóc đỏ của Hải Luân khẽ cuốn trên vai của Lưu Chấn Hám.

Chương 40: Song tu lĩnh vực kết giới

"Hải Luân! Kỳ thật việc này ta vẫn luôn muốn nói với nàng, chỉ là làm thế nào cũng không tìm được cơ hội để mở miệng." Lưu Chấn Hám hé miệng thì thào, nhẹ nhàng kề sát khuôn mặt kiều mỵ của nàng.

"Thiếp từ trước đến nay đều không hề nghĩ xem chàng là ai, chàng có thể lĩnh ngộ được chiến ca của Bỉ mông, chàng chính là Bỉ mông, chàng là một người mà chiến thần ân tứ cho thiếp." Hải Luân chạm vào trán Lưu Chấn Hám, đầy thâm tình tường tận nhìn khuôn mặt to lớn của hắn: "Trong mắt người khác, chàng có lẽ không anh tuấn, nhưng ở trong mắt thiếp, sự kiên nghị của chàng, thần sắc vĩnh viễn không sờn lòng của chàng mãi mãi là ánh cầu vồng đẹp nhất trong lòng thiếp. Tại sao không nói cho các nàng ấy về khoảng thời gian chàng phiêu lưu trên biển, chàng đã lưu lại quả dưa ngon ngọt nhất cho thiếp, còn chính mình lại đi ăn vỏ dưa? Tại sao không nói với họ, lúc thiếp ngã bệnh gần chết đi, chàng dùng chiến ca "Tâm Linh Tỏa Liên" đột nhiên lĩnh ngộ để cứu vãn tính mạng của thiếp? Tại sao không nói chó thiếp biết chàng khi đó vì thống khổ mà tâm tình tuyệt vọng? Chàng biết không, Lý Sát, lần cuối cùng ấy, chứng kiến vẻ mặt thê lương của chàng, thiếp đã thề với chiến thần, nếu như có kiếp sau, duy nhất với thiếp vẫn sẽ là chàng ......"

"Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải ngươi chỉ là một người đến từ dị giới, đột nhiên biến thành Thất Cách đó sao......ma thú dị giới cũng thường xuyên đi đến không gian của chúng ta mà......" Ngải Vi Nhi quay đầu, không nhìn Lưu Chấn Hám nữa. Có lẽ, chính vì nghe được những lời nồng nàn ấy, mà nàng chợt cảm thấy xấu hổ, hai chân không ngừng kéo qua kéo lại trên đất.

"Ta không muốn nói nhiều những chuyện khác nữa. Những chuyện đã xảy ra ta đều nhận hết trách nhiệm. Là thân nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, suốt cuộc đời này, ngoại trừ kẻ mà ta chán ghét, còn thì ta quyết không bức bách người khác làm việc mình không muốn làm. Đợi đến khi trở lại Đa Não đại hoang nguyên, chỉ cần ta thông qua xét duyệt của thần miếu, làm Bỉ Mông tế tự, có đất đai và tiền bạc, các nàng muốn đi chỗ nào, ta để tùy ý các nàng. Nếu các nàng không muốn ly khai, ta sẽ lấy các nàng làm vợ." Lưu Chấn Hám nói: "Ta sẽ không thề thốt đâu, lúc ta phát thệ, đại đa số đều là gạt người."

"Ngươi còn chưa là Bỉ Mông tế tự chính thức?" Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi đều há miệng kinh ngạc.

"Lý Sát là linh hồn ca giả trời sinh, mặc dù còn chưa là tế tự chính thức, nhưng đã có chiến ca thực lực của quyền trượng tế tự!" Hải Luân lồng tay vào cánh tay của Lưu Chấn Hám, bộ ngực đầy đặn vươn cao, vẻ mặt tuy có ghen tuông, nhưng không che dấu được niềm kiêu hãnh.

"Ta làm sao bây giờ?" Ngải Vi Nhi nhìn đôi đùi ngọc bóng loáng trắng như tuyết của mình, ngơ ngác một hồi.

"Ca ca nàng sẽ tới đón nàng, chỉ cần quay về lục địa, ta sẽ giao nàng cho hắn." Lưu Chấn Hám thất vọng nói, không biết tại sao, trong lòng hắn đối với vị công chúa điêu ngoa, khó giảng đạo lý này lại dâng lêntrong lòng một thứ tình cảm gì đó rất khó nói. Nó không dễ gì bị cắt đứt. Loại cảm tình này nói không ra lời, lờ mờ không rõ.

Trong hốc mắt của mỹ nhân ngư lại phủ một đám sương mù.

"Ngưng Ngọc, khi trở lại Bỉ Mông vương quốc, ta kiếm chiếc mậu dịch thương thuyền, đưa nàng quay về Triệt Tang đại lục nhé......" Lưu Chấn Hám khẽ thở dài.

Một cánh tay nhỏ bé trắng muốt nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay tráng kiện kia của hắn.

"Vì sao phải ly khai ngươi?" Ngưng Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Ta còn có mặt mũi để trở về sao? Phan Tháp võ sĩ và chiếc thuyền này đều đã làm chi phí đổi cho ngươi, ta sao lại có thể là ngoại lệ? Làm trái lời thề há lại là việc mà huyễn thuật sư tôn quý có thể làm ra sao?"

"A a......" Tiểu hồ ly ở một bên mở lời châm biếm: "Bỉ Mông chúng ta có câu tục ngữ, đó là gả cho người Khế Khắc, thì phải theo phong tục của Khế Khắc nhân, gả cho một Đạo Cách, sẽ theo phong tục của Đạo Cách nhân."

"Hải Luân tiểu thư, nàng bao nhiêu tuổi rồi?" Ngưng Ngọc nhìn Hải Luân.

"Mười tám tuổi rồi......nhưng mà ba năm sau lận......" Hải Luân bị nàng nhìn một hồi đến chột dạ.

"Lý Sát, còn ngươi?" Ngưng Ngọc nhìn Lưu Chấn Hám.

"Mười chín rồi, ta nhìn già trước tuổi, kỳ thật tuổi ta cũng không lớn." Lưu Chấn Hám giữ cằm thấp thấp xuống, mượn cái này che dấu đi bộ râu rậm rạp của mình.

"Tốt lắm, ta lớn tuổi hơn các ngươi! Từ hôm nay trở đi, Lý Sát phải quên tất cả mọi việc đã phát sinh, học tập cho thật tốt như thế nào là một Bỉ Mông tế tự hợp cách. Trượng phu của huyễn thuật sư đều phải là anh hùng và dũng sĩ ưu tú nhất! Từ giờ trở đi, ngươi chỉ được ăn bánh bột không lên men, không cho phép uống đồ uống có cồn, không được thân cận nữ sắc, bởi vì những cái này đều có thể làm đọa lạc linh hồn của ngươi! Ngươi phải dùng ý chí và tinh thần rèn luyện đấu chí, làm cho dũng khí và sự trung thành xuyên suốt linh hồn của ngươi!" Ngưng Ngọc không ngại ngùng chút nào, liên tiếp "không cho phép" làm cho Lưu Chấn Hám thất điên bát đảo.

"Tại sao......" Tiểu hồ ly đỏ mặt, cái đuôi to phất qua phất lại: "Tại sao nhất định phải nghe lời ngươi......hả......"

Thanh âm chưa dứt, tiểu hồ ly phát hiện trong lòng mình có thêm một con chuột vừa xấu xí vừa to lớn, sợ đến nhảy cả vào lòng Lưu Chấn Hám, liều mạng đập đen đét, con chuột di chuyển thoáng cái thành một đạo lam quang, biến mất không thấy đâu nữa.

"Bằng cái này!" Ngưng Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhãn thần trong suốt có thể xuyên qua linh hồn nhìn thẳng vào mắt Lưu Chấn Hám.

Lưu Chấn Hám ngờ nghệch khẽ gật đầu.

"Rất tốt!" Ngưng Ngọc gật gật đầu.

"Nàng véo ta một cái." Lưu Chấn Hám nói với tiểu hồ ly.

"Vì sao?"

"Xem ta có phải đang nằm mơ không!"

"A...." Lưu Chấn Hám la thảm một tiếng.

"Ngải Vi Nhi công chúa điện hạ, còn nàng thì sao?" Ngưng Ngọc nhìn mỹ nhân ngư đang tê liệt ngồi dưới đất.

"Ta làm thế nào có thể ở cùng gã Bỉ Mông xấu xí này chứ! Như thế ta thà rơi vào vực sâu của địa ngục!" Ngải Vi Nhi ráng sức cuộn tròn hai chân của mình, tựa hồ như là muốn biến trở lại thành cái đuôi cá động lòng người.

"Ta ủng hộ ngươi." Hải Luân không có hảo ý cổ vũ mỹ nhân ngư.

Hừ......Ngải Vi Nhi cảm thấy nghẹn họng.

"Lý Sát, cho thiếp thưởng thức kết giới lĩnh vực của chàng đi chứ? Nghe nói rằng sau một đêm điên đảo với mỹ nhân ngư, sẽ có được lời chúc phúc của nữ hải thần An Phỉ Đặc Lý Thắc ôn nhu, không phải sao?" Tiểu hồ ly cố tình làm ác với Ngải Vi Nhi.

"Đừng xem, không có gì đẹp đâu." Lưu Chấn Hám đặc biệt xấu hổ, hắn kỳ thực từ lúc trước tiến vào phòng đàm phán đã có nhìn qua, lúc ấy ở trên boong tàu một đám hùng miêu cười lăn lộn.

"Cùng nhìn chút thôi......" Ngưng Ngọc cũng hờn dỗi, chợt động vào cánh tay của Lưu Chấn Hám. Nhoáng một cái, Lưu Chấn Hám cảm thấy chân mình cũng bị đá nhẹ.

Ngải Vi Nhi cũng đang chằm chằm nhìn hắn, có điểm chờ mong.

Ài......tiểu cô nương đúng là tiểu cô nương......

Lòng hiếu kỳ của Ngải Vi Nhi đủ để có thể hại chết một con miêu, một con hùng miêu!

Lưu Chấn Hám tập trung tinh thần, đỏ mặt, ngưng tụ một chút tâm thần, thuận theo tác động của hắn, một kết giới rực rỡ màu lam lóe lên như mộng ảo tạo thành một đường nửa vòng cung xuất hiện trước người hắn. Thủy nguyên tố dồi dào, vì ở trên biển, nên cảm ứng cũng tăng gấp bội, kết giới chân thật giống như là một mặt gương bảo thạch màu lam.

Một trận ba động ở trên tấm gương kết giới, một mỹ nữ từ bên trong chậm rãi đi ra, xuất hiện trước mặt mọi người, ngư vĩ màu đỏ mê người, mái tóc màu vàng, khuôn mặt phớt hồng tinh xảo, còn có ngọc nhũ cao ngất trắng như tuyết được mái tóc vàng như mây che khuất đi một nữa.

Ngưng Ngọc trợn tròn mắt, Hải Luân trợn tròn mắt, Lưu Chấn Hám bối rối cúi gằm đầu!

Ngải Vi Nhi phát ra một tiếng kêu thảm thiết rát cả họng, sóng âm chói tai tại không gian nhỏ hẹp chấn động khiến mỗi người đều đầu váng mắt hoa.

Mỹ nhân ngư trong kết giới này đi ra không ngờ chính là Ngải Vi Nhi đại tiểu thư, ảo và thật tiếp cận như vậy, cơ hồ không phân biệt ra bên này với bên kia.

Một đạo ánh sáng màu lam truyền qua trên người Ngải Vi Nhi, một hồi chúc phúc ngâm xướng như có như không, ngân nga ở trong phòng, du dương phiêu tán.

"Lĩnh vực kết giới của nàng cũng bắt đầu tới 'giác tỉnh' rồi!" Ngưng Ngọc kéo Lưu Chấn Hám đang dợm đi ra phía trước.

Một đạo kết giới giống như mặt kính xuất hiện trước mặt Ngải Vi Nhi, lam quang như mộng ảo hiện lên, một nhân ảnh to lớn dần dần rõ ràng, trên thân hình tráng kiện, cơ nhục giống như nham thạch, lông ngực rậm rạp, một con huyết sắc cự long lượn quanh như muốn bay ra...

Lưu đại quan nhân Lưu Chấn Hám do thủy nguyên tố bốc hơi lên biến thành, bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người.

Da đầu Lưu Chấn Hám nhăn nhúm run lên như muốn nứt ra ngoài, cả người hoàn toàn đờ đẫn.

Cái vị Lưu đại quan nhân Lưu Chấn Hám do thủy nguyên tố tạo thành kia, toàn thân không một sợi vải, chỗ mặc khố có một cây trường mâu như đầu cá kiếm dựng thẳng lên. Điều khoa trương hơn chính là, Lưu Chấn Hám trong lĩnh vực của mình biến ảo ra nhân ngư, thân thể thấp bé hơn một chút, đang đứng đối diện thẳng với nàng mỹ nhân ngư thủy nguyên tố do Lưu Chấn Hám tạo thành.

Đôi môi đỏ tươi của thủy nguyên tố mỹ nhân ngư sáp đến. Hai thứ ấy trúc trắc đan vào nhau, sung sướng vui đùa, biểu tình của họ rõ ràng là hết sức thâm tình, từng cử động lộ ra vẻ cực kỳ hạnh phúc...

"Cái này......" Lưu Chấn Hám hoàn toàn ngây người, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh như vậy

Chương 41: Ái tình có cánh

Hôm nay ta quên mang kính rồi -Hải thần An Phỉ Đặc Lý Thắc nói.

"Đồ đần!" Ngưng Ngọc hung dữ véo Lưu Chấn Hám một cái: "Cái anh chàng óc heo như ngươi rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây hả? Đây chính là 'Tinh Không Đảo Ảnh' kết giới, là thứ 'Song Tu Kết Giới' rất khó xuất hiện trong cặp vợ chồng mỹ nhân ngư! Ngươi đang nghĩ gì ngoài này thì đối phương trong kết giới sẽ làm theo y như vậy!"

"Hả......" Ngải Vi Nhi hét thảm một tiếng, choáng váng mềm nhũn ngã lăn quay ra đất.

Lưu Chấn Hám trong kết giới cũng đã biến mất, chỉ còn lại một nhân ngư công chúa trong mờ ảo dùng cái miệng nhỏ nhắn vui đùa trong không khí, vẻ mặt kiều diễm hiện đầy vẻ mê ly ướt át.

"Nói là nữ tử hồ tộc chúng ta yêu mị, tộc mỹ nhân ngư cũng đâu có đơn giản gì!" Trong lời nói của Tiểu hồ ly Hải Luân có vị giấm chua đậm đặc không dễ gì phai.

"Còn không hủy bỏ kết giới!" Ngưng Ngọc giận dỗi mắng Lưu Chấn Hám một câu, ngoảnh đầu đi chỗ khác không dám nhìn cái cảnh ướt át động lòng người kia nữa.

Lưu Chấn Hám vội vàng triệt bỏ song tu kết giới, dù hắn da mặt có dày, cũng không khỏi có chút xấu hổ.

"Ngươi xong đời rồi." Ngưng Ngọc nói: "Người khác có lẽ không biết, nhưng Vân Tần lữ nhân chúng ta cực kỳ rành rẽ về Hải tộc, 'Tinh Không Đảo Ảnh' song tu kết giới ở trong tộc nhân ngư này chỉ có giữa cặp vợ chồng yêu nhau sâu sắc. Đây chính là lời chúc phúc tối cao của nữ Hải Thần An Phỉ Đặc Lý Thắc của Hải tộc. Nhưng, nó lại phát sinh trên hai người các ngươi! Thật là trời không có mắt mà!"

"Song tu kết giới thiếp cũng có nghe nói qua." Hải Luân cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

"Ngải Vi Nhi yêu ta?" Lưu Chấn Hám đổ mồ hôi lạnh, cười khổ nói: "Đùa gì mà phóng đại dữ vậy, ta đâu có tự phụ đến cái mức đó đâu."

"Thiếp cũng không tin nàng ta lại yêu chàng." Hải Luân hung hăng lườm Lý Sát một cái.

"Cái lĩnh vực kết giới này còn có chỗ hay mà ngươi không tưởng tượng ra, đó là nhân ngư thủy nguyên tố huyễn hóa ra vốn là một thứ ma pháp thuẫn thiên nhiên, có thể ngăn cản được rất nhiều thương tổn trí mạng. Đối với cái thân thể yếu nhược có tiếng của Bỉ Mông tế tự các ngươi, nó giúp ích lắm đấy." Ngưng Ngọc có chút hâm mộ nhìn Lưu Chấn Hám.

"Ai nói Quả Quả của ta là vận hạn rủi ro chứ? Nó quả thực là hảo vận chi thú (thú mang lại may mắn) ấy chứ!" Lưu Chấn Hám ngẩng đầu cười lớn, không ngờ còn có loại hảo sự này, quả là may mắn từ trên trời rớt xuống mà.

"Ma thú của chúng ta đâu?" Hải Luân nghe hắn nói, mới nhớ tới ma thú ngư ưng của mình.

"Quả Quả đang ở trên boong tàu cưỡi ngư ưng chơi đùa, tiểu súc sinh này thông minh lắm." Lưu Chấn Hám đắc ý: "Mới đây nó còn giúp ta trông nhà đó."

"Vận may không chỉ có một đâu! 'Song Tu Kết Giới' cũng được xưng là 'Tiến Hóa Hình Kết Giới', nó sẽ không ngừng tiến hóa. Nhưng điều kiện tiên quyết để tiến hóa là......" Ngưng Ngọc hồi tưởng lại một màn vừa rồi, cười chảy cả nước mắt, càng nhớ mặt càng đỏ.

"Là cái gì?" Lưu Chấn Hám mơ hồ đoán ra một chút.

"Ta không biết!" Khuôn mặt Ngưng Ngọc đỏ rần.

"Có phải là cần......" Lưu Chấn Hám tròng mắt xoay chuyển, trong lòng đã sáng tỏ: "Cần hai ngươi......làm cái kia......hả?"

"Một ngàn lần...... mới tiến hóa một lần." Ngưng Ngọc cắn cắn môi, khuôn mặt thanh tú nóng bỏng.

"Có thể tiến hóa thành cái gì? Nói nhanh lên!" Lưu Chấn Hám xòe tay lẫm nhẫm đếm, tính toàn tần suất và số ngày để đủ yêu cầu một ngàn lần!

"Ta chỉ biết lần tiến hóa đầu tiên đó là 'Tinh Không Chi Môn'. Tác dụng của nó là sẽ mở ra một đạo không gian nối liền hai người với nhau từ phía sau kết giới. Đạo không gian này cho phép bất kỳ vật gì xuyên qua khoảng ngăn cách không gian đó, xuất hiện tại trước mặt đối phương." Ngưng Ngọc cong cong cái miệng nhỏ nhắn, có chút thẹn thùng nói.

Nàng từ trước đến nay không có cùng một nam tử trao đổi qua về một đề tài lộ liễu như vậy, trái tim đập thình thịch.

"Dùng để chạy trốn khi bại xem ra quá tốt." Lưu Chấn Hám gãi cằm mơ mộng.

"Đắc ý quá hả! Chàng thực vẫn hi vọng người ta và chàng ở chung một chỗ suốt đời đó sao! Nhưng mà ...... cho dù nhân ngư tiểu công chúa này có ly khai chàng, hai người cũng có thể được gặp mặt suốt đời thông qua nó." Trong lời nói của Hải Luân có đố kỵ, cũng có sự hâm mộ sâu sắc.

"Ta thiệt là xui xẻo thì có." Lưu Chấn Hám cảm thấy không biết nói gì. Kỳ thực, trong lòng hắn dù đang nghĩ ngược lại, nhưng biểu tình vẫn kiên cường, khuôn mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, làm ra vẻ đau khổ đến hết muốn sống, chỉ còn thiếu mức kiếm sợi dây thừng tìm cái chết cho xong.

"Hừ......" Ngưng Ngọc liếc mắt nhìn hắn, "Ta biết rõ ngươi trong lòng đang vui mừng hết lớn luôn chứ gì! Nhưng mà, ngươi cũng đừng vội đắc ý, song tu kết giới không phải cái gì cũng tốt hết đâu, nó cũng có điểm xấu đó."

"Lại có chỗ xấu ư? Chẳng lẽ là trớ chú gì gì đó ư?" Lưu Chấn Hám sau khi bị trớ chú xuất hiện di chứng, nghe Ngưng Ngọc nói như vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Thực ra cũng không thể gọi là điểm xấu." Vỏ ngọc trai xinh đẹp ở phía sau Ngưng Ngọc phẩy phẩy: "Vì đặc tính cộng thông kỳ dị của song tu kết giới, tính mạng của hai người các ngươi gắn thành một khối, khi đó một người tử vong, tương tự sẽ làm cho tính mạng người kia tiêu tán."

"Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ!" Lưu Chấn Hám vô cùng phiền muộn, cái kiểu này thật là chẳng khác gì giao nửa sinh mạng mình cho người khác rồi!

"Không việc gì!" Buồn bực thì buồn bực, nhưng Lưu Chấn Hám ngoài miệng vẫn bướng bỉnh: "Ai có thể thương tổn được ta hả! Ta có tứ đại kim nhân đây này!"

"Lý Sát chàng đừng đắc ý vội......" Hải Luân hừ lạnh một tiếng nói: "Mỹ nhân ngư và hải tộc đều giống nhau, không thể tiếp xúc lâu dài với lục địa cùng thổ nguyên tố. Thổ nguyên tố là cơn ác mộng lớn nhất của bọn họ, tiếp xúc một thời gian dài với thổ nguyên tố, nhân ngư không chỉ đơn giản mất đi khả năng nói chuyện, mà cái mạng nhỏ cũng khó mà đảm bảo. Lý Sát chàng dù có diễm phúc này, chỉ sợ là không có duyên hưởng đâu."

"Hồ tộc hay đố kỵ! Lời này cũng thật đúng." Ngưng Ngọc che miệng cười nói: "Phúc Khắc Tư tiểu muội muội, để ngươi thất vọng rồi, cái con rồng Bí Hý của Lý Sát trong vỏ rùa kia, sinh ra có bốn sườn, bên trong có bốn viên trân châu, phân biệt ra là tị thủy, tị hỏa, tị thổ, tị mộc bốn loại thần châu. Nếu tập hợp với thần châu thứ năm tị kim châu, con Bí Hý này có thể trút vỏ hóa rồng. Nếu đồng thời ăn vào năm hạt châu này, có thể có tác dụng trường sinh bất lão. Mặc dù con Bí Hý này không có đạt tới thọ mệnh vạn năm, nhưng tối thiểu cũng tiếp cận bốn hạt châu, trong đó tị thổ châu chỉ cần cấp cho nhân ngư đeo trên người, hoặc là ăn vào, thì có thể ở trên lục địa, từ đó giống với một nhân loại bình thường."

"Bốn khối trân châu này lợi hại như vậy sao?" Lưu Chấn Hám một trận mồ hôi lạnh chảy xuống, mình thiếu chút nữa đem đồ tốt như vậy đưa cho Từ lão đầu rồi, nguy hiểm thật! May mà mình cũng xấu xa, bằng không thì thiệt là tiện nghi cho lão gia hỏa này rồi."

"Bất quá cái con Mô đặc kia thực sự có mai cứng rắn phi thường! Ngay cả đao gió sắc bén của ma lang cũng không dễ làm nó bị thương. Ngươi làm thế nào lại có thể phá vỡ nó?" Hải Luân vẫn bĩu môi không phục.

"Hải Luân, ta là bạng nhân (người ngọc trai)..." Ngưng Ngọc đắc ý cười: "Lý Sát đâu phải là của một mình ngươi, ngươi không thể chiếm hữu mình ênh vậy được."

"Huyễn thuật thì sao?" Hải Luân không chắc huyễn thuật và cái vỏ rùa này có quan hệ gì.

"Huyễn thuật đương nhiên vô dụng, huyễn thuật chỉ là lừa gạt thị giác. Nhưng ta là bạng nhân, phải biết trai, rắn, rùa, rồng có thể dùng thân thể ngưng kết thành trân châu chứ? Bạng nhân chúng ta cũng là trời sinh có tài khai thác châu ngọc, bí pháp 'Tham Ly Đắc Châu' của chúng ta, chính là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#xiii
Ẩn QC