THPD tt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Một lời như mở tấm lòng

Lưu Chấn Hám ngồi trong hộp nước, thân thể cường tráng ướt át, tóc trên đầu ướt nhẹp bết cả lên trán.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng hô hấp trầm thấp và ngọt ngào, ba cô gái sau khi đã trải qua sự phong cuồng cực độ, đều rơi vào giấc mộng sâu lắng, không có trường hợp ngoại lệ nào.

Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi ở trong nước, Hải Luân nằm trên giường.

Lưu Chấn Hám nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình mình dường như bị tình dục thiêu cháy đến mơ hồ.

Hắn chỉ còn có nước quyết định đi tìm Phúc Cách Sâm Từ.

Chuyện này phát sinh ra khiến hắn không kịp trở tay. Hắn đã nghĩ ra hết các thủ đoạn lão Phúc Cách Sâm -Từ này có thể bày ra, nhưng không ngờ lão đầu bề ngoài thanh cao thoát tục này lại sử dụng một chiêu bá đạo như vậy.

Lưu Chấn Hám rất muốn đánh lão một trận, đặc biệt là đập nát cái miệng phơn phớt nam mô một bồ dao găm của lão.

Nhưng tại sao sự hung ác ấy lại chợt dâng lên trong đầu hắn chứ?

Phải chăng nó xuất phát từ cảm giác tội lỗi tràn ngập trong nội tâm? Phải chăng nó đã khiến cho Lưu Chấn Hám dao động, thậm chí che dấu không được sự vui mừng thầm kín?

Bản thân hắn có đức hạnh gì cho cam. Hắn dù sao vẫn biết rõ về mình, có thể trong hoạn nạn mà cùng tiểu hồ ly kết tình nghĩa thâm sâu cơ bản đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn rồi. Hắn thật không ngờ tự nhiên lại có thể có một chuyện cực kỳ hoang đường xuất hiện như thế. Cùng một lúc, hắn được cả ba mĩ nữ cùng lúc yêu thương ôm ấp! Và chuyện ấy vừa mới diễn ra trên người hắn đấy thôi.

Lưu Chấn Hám tự nhủ bản thân không được nghĩ ngợi lung tung nữa, vì càng suy nghĩ hắn càng hồ đồ, không sao lý giải được chuyện gì.

Nhưng, hắn có thể khẳng định một điều: Hắn bắt đầu thật sự kinh tởm cái lão Phúc Cách Sâm-Từ này, kinh tởm và ngấy đến tận cổ!

Vuốt lại y phục, Lưu Chấn Hám mở cửa phòng, nhón gót bước ra ngoài, nhưng lại nhanh chóng lui trở lại.

Hắn bước trở vào trong, không nhịn được lại đến sờ soạng hai ngọc thể hương diễm hoành trần đang nằm trong hộp nước thêm vài cái nữa.

Trong gian phòng tối đen như mực ấy, Lưu Chấn Hám cảm giác thấy khuôn mặt của mình nóng ran, giống y như một tên trộm con đang lén lút chôm đồ .

Hắn biết rõ làm như vậy có phần vô lại, nhưng hắn vẫn không nhịn được, buộc phải làm, một cách vô thức!

Có lẽ hắn sợ, giây phút này qua đi, thì hắn không bao giờ có thể gặp lại giấc mộng ướt át này nữa. Đó vốn là một mong ước rất xa vời. Lưu Chấn Hám một mặt chửi bản thân mình xấu xa bỉ ổi, một mặt vẫn tham lam sờ ngọc mó tình.

Phúc Cách Sâm-Tư dường như đang đặc biệt đợi hắn ở trên boong tàu từ lâu. Bộ dạng của lão vô cùng ung dung tự tin, dường như việc gì cũng nắm chắc trong tay hết rồi.

Vị mặn tanh của gió biển lướt qua mũi thuyền, vải buồm bay phần phật, sắc trời xa xa đã biến thành một màu u ám. Trời kéo đến vài đám mây đen, một màn sương mù nặng nề phủ xuống dày đặc.

"Lý sát đại nhân của ta!" Phúc Cách Sâm-Từ dè dặt cười một tiếng, trong vẻ mặt tươi cười lộ ra nhiều ý không nói ra thành lời.

"Chờ ta rất lâu sao?" Lưu Chấn Hám khoác trên người mình tấm da sói, trên ngực hắn chi chit dấu tích chẳng hiểu là do miệng cắn hay là môi hôn, cực kỳ giống với thân hình của một tội phạm vừa chịu xong cực hình.

"Nỗi khổ tâm của ta, ta vì người mà làm hết thảy, đó cũng là để chứng thực thành ý của ta!" Phúc Cách Sâm-Từ vươn thẳng thân người đang dựa vào mai rùa, dáng vẻ tự nhiên giống như áo bào phất nhẹ không dính tro bụi.

Lưu Chấn Hám trầm mặc.

Hắn định trước hết cho lão đầu vô lại này một cái lỗ mũi ăn trầu và một cái đầu xỉa thuốc, sau đó sẽ tặng thêm một cước thật mạnh vào dưới khố lão. Nhưng, đến lúc này hắn mới phát giác, cho dù mình chán ghét lão như thế nào, vẫn không thể không công nhận là không hề oán hận lão. Thậm chí, điều làm hắn sợ hãi hơn chính là, trong lòng hắn hiện giờ còn có ý nghĩ xuẩn ngốc, muốn đứng dậy bước tới cảm ơn lão.

""Vì sao phải làm như vậy?" Lưu Chấn Hám nheo mắt hỏi.

"Không có ý gì khác, ta thật sự không có bất cứ ác ý gì!" Phúc Cách Sâm-Từ nở một nụ cười tiêu sái nói: "Lý Sát đại nhân, ta và tộc nhân của ta đã truy tìm mộng tưởng hơn một ngàn năm nay. Giờ bỗng nhiên có cơ hội này, khoảng cách thực hiện nó hiện đã đến rất gần và bất ngờ như vậy, ngài có thể hiểu sự kích động của ta không? Ngài lại là một tòa núi cao đang chắn ngang, ngăn trở ta thực hiện giấc mộng .Ta cũng không có khả năng chinh phục ngọn núi to này, chỉ có thể dùng giá trị tương ứng để trao đổi mà thôi. Thịnh yến vừa diễn ra, chỉ là chút biểu hiện thành ý của ta vớ Lý Sát đại nhân ngài, hi vọng ngài có thể thông cảm sự dụng tâm rất khổ sở của ta"

"Ngươi làm như vậy, có chút bất cần cảm nhận của người khác rồi!" Lưu Chấn Hám thở dài nói.

"Ngài yên tâm, chuyện xảy ra sau này toàn bộ giao cho ta giải quyết. Ngưng Ngọc trước khi ra biển cũng đã phát thệ nhất định phải nghe theo sự sai khiến của ta. Thân làm một huyễn thuật sư ,nàng phải gánh vác lên lưng vận mệnh cùng tương lai của tộc nhân. Và ta đã cố gắng hết sức để cho đại nhân ngài có một cô gái ngọc trai xinh đẹp làm thiếp. Còn về phần mĩ nhân ngư kia thì....nàng ta là nô lệ mà Đại nhân ngài bắt được,thân thể và linh hồn của nàng, dựa vào...lệ thường của đại lục, đều là thuộc về ngài." Vừa nói, Phúc Cách Sâm-Từ vừa thầm mắng to trong lòng, tên mặt heo đang đứng trước mặt này chiếm được tiện nghi rồi mà còn làm bộ làm tịch!

"Chuyện này rất phiên phức..." Lưu Chấn hám vừa nghĩ đến tính khí cương ngạnh của Ngưng Ngọc, trong lòng liền bức bối không yên. Lại còn có một mỹ nhân ngư dường như trời sinh ra là chuyên đi đối đầu cùng hắn! Hắn chỉ còn hy vọng Hải Luân sẽ đối xử tốt với mình, lòng càng lúc càng phiền muộn.

"Những nữ nhân này chỉ là phiền phức nhỏ, đại nhân của ta à. Phiền phức thật sự chính là hải tộc đang truy đuổi theo chúng ta kìa. Điều ta lo lắng nhất hiện này chính là cái này. Tuy là nói hiện giờ chúng ta chỉ cách Đa Não đại hoang nguyên của Bỉ Mông đế quốc hai ngày đường, và khả năng ra khỏi nước chiến đấu của hải tộc có thời gian rất ngắn, nhưng ta thực sự rất lo, e rằng chúng ta không thể an toàn bước lên lục địa" Phúc Cách Sâm-Từ nhíu mày nói tiếp: "Ta mặc dù là cấp chỉ huy tối cao trong lần đi biển này, nhưng ta chỉ là một phương sĩ, ta cũng không có tài năng về phương diện mưu lược và chỉ huy quân sự. Thiên hạ đều nói Bỉ Mông là chiến sĩ trời sinh. Lý Sát đại nhân có kĩ thuật chiến đấu cao siêu, ta nghe Cổ Đức đội trưởng của Phan Tháp võ sĩ nói, nói Đại nhân ngươi có thời gian ở trong quân đội của Bỉ Mông rất dài sao?"

"Ta luôn cho rằng ngoại trừ kinh nghiệm chiến đấu, con người của ta có thể nói là cái gì cũng chưa biết" Lưu Chấn Hám mỉm cười đáp.

"Lúc ngài đánh nhau cùng Ban Ni võ sĩ, ta đã hiểu được cái gì là dũng khí và mưu trí siêu tuyệt!" Phúc Cách Sâm-Từ chắp tay cúi người thật sâu mà thi lễ.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên Phúc Cách Sâm-Từ lúc này, lộ rõ lão là kiểu mẫu của người già trung hậu.

"Ngươi vừa mới dùng cái gì mà khiến các nàng biến thành bộ dạng như vậy?" Lưu Chấn Hám thở dài, khóe miệng nhếch nhếch hỏi.

"Đó là bí thuật độc môn của Vân tần phương sĩ chúng tôi, tuyệt đối không thể tiết lộ cách điều chế ra ngoài. Cung đình hoàng thất của Vân tần đế quốc chuyên dùng thôi tình dược 'Hồng Duyên'!" Phúc Cách Sâm-Từ nhìn ngó hai xung quanh, xong hạ giọng nói nhỏ.

"Là xuân dược?" Lưu Chấn Hám cười lạnh nói: "Thật nhìn không ra, một lão gia hỏa đứng đắn như ngươi vậy mà suốt ngày giấu vài cân xuân dược trong ngực áo à?"

"Loại xuân dược này sao có thể tùy tiện mang theo bên người chứ? Ta bây giờ lại không phải là phương sĩ cung đình của quân vương" Phúc Cách Sâm-Từ cười quỷ dị nói: "May mà có một con hải mã lớn thuộc hàng cực phẩm để điều chế làm Thôi tình dược. Ta đã đặc biệt vì đại nhân ngài mà xây lò nấu thuốc, cố gắng nhanh chóng điều chế ra ,vì ngài mà toàn tâm toàn ý phục vụ!"

"Ta đúng là phải cảm ơn ngươi a.."

"Có thể lí giải như thế" Phúc Cách Sâm-Từ rất bình tĩnh nói: "Chỉ có điều loại phúc khí này không phải ai cũng được đụng vào. Ta trực tiếp làm chuyện này, mọi người ở đây nhất định không thể nào cùng ta trở về Triệt Tang đại lục nữa rồi. Ta biết, bọn họ đối với hành vi tự tung tự tác của ta đã dâng trào một sự khinh bỉ thật sâu sắc!"

Lưu Chấn Hám không ngờ lão già này lại thẳng thắn như thế, nên hơi ngơ ngác.

"Ta cam tâm bất chấp mạo hiểm và từ bỏ danh dự, tận tâm phụng sự cho Lý sát đại nhân ngài như thế, thực ra là vì...." Phúc Cách Sâm Từ có cái nhìn lão luyện của một con cáo già, vừa nhìn thấy vẻ mặt thoáng qua của Lưu Chấn Hám, liền cất tiếng ướm lời.

"Muốn ta đem khối thịt rồng giao cho người, đúng ko?" Lưu Chấn Hám nhướn đôi chân mày bén như lưỡi đao tiếp lời.

"Trí tuệ của ngài có thể chiếu sáng cả bầu trời" Phúc Cách Sâm-Từ gật đầu, trên khuôn mặt hiện vẻ tươi cười đắc ý sáng lạn như ánh mặt trời.

"Điều kiện trước đây của ngươi đưa ra không thay đổi chứ?"

"Không thay đổi, bạng nữ, Phan tháp võ sĩ, 300 đồng tử, kể cả chiếc thuyền này, đều để lại cho ngài. Dù sao thì bọn họ cũng không có khả năng cùng ta quay về Triệt Tang đại lục. Vô luận thế nào, ta cũng không thể để bọn họ quay về lại Triệt tang!" Trên khuôn mặt hiền từ của Phúc Cách Sâm-Từ phút chốc hiện ra nét dữ tợn.

" Đất phong của ta ở Bỉ Mông đế quốc chim bay ba ngày cũng không hết, thật ra mà nói, tướng thuộc hạ của ta cũng không thiếu dũng sĩ và nô bộc" Lưu Chấn Hám nhẹ hừ mũi, rất coi thường ý tứ của lão già. "Nếu ngài không cần bọn họ, vậy ta sẽ xử lí hết!" Phúc Cách Sâm Từ trầm mặc một chút rồi nói: "Bọn họ từng dùng tính mạng tuyên thệ trung thành với ta, trung thành, hừ hừ... cái từ ngữ thanh tao cao nhã ấy sao mà ngu ngốc thế, nhưng dù sao nó cũng làm giảm bớt rất nhiều chuyện...chỉ có điều ta còn muốn khuyên đại nhân một câu, bọn họ đều là chiến sẽ tốt nhất trong tộc chúng ta. Nghe nói quý quốc có trường giác đấu và kỹ trại, Phan Tháp võ vĩ này có thể đưa đi làm chiến sĩ giác đấu,cơ thể cùng kĩ xảo chiến đấu của bọn họ đủ để đóng góp cho đại nhân ngươi vô số kim tiền. Những đồng nữ này cũng có thể bán đi vào trong kỹ trại, ta tin rằng có rất nhiều quý tộc sẽ thích lại nhỏ tuổi này..."

"Câm mồm!" Lưu Chấn Hám thít chặt cái cổ áo của lão già ghê tởm này, nhấc lão lên khỏi mặt đất, gân xanh trên trán hắn nổi vồng lên. Hắn cố loại bỏ cái ý nghĩ đang cuồn cuộng dâng lên trong đầu, muốn quẳng phứt lão xuống biển.

Mấy Hùng miêu võ sĩ vội bỏ nhiệm vụ đang làm, chạy đến toàn bộ. Cổ Đức có thân hình cao lớn khỏe mạnh nhất, vung hai tay ra ngăn cản bọn họ.

"Đại nhân!" Cổ Đức cất tiếng: "Từ đại nhân vẫn là thủ lĩnh của chúng tôi, hi vọng ngài vẫn coi trọng người, cũng là tôn trọng Phan Tháp võ sĩ chúng tôi vậy!"

Lưu Chấn Hám thở hổn hển,căm phẫn bỏ tay ra.

"Lý Sát đại nhân, ta chỉ là nói thật mà thôi. Tính mạng nhỏ bé này của ta căn bản không cần phải để cho đại nhân cao quý kích động như vậy. Nhớ khi cưa, khi Vân Tần đế quốc của chúng tôi khởi đầu lập quốc, đã từng giết một lần hơn mấy chục vạn người!" Phúc Cách Sâm-Từ sửa sang lại cổ áo một chút, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

"Vì đại nhân ngài, ta đã đắc tội với hải tộc rồi, muốn dựa vào cái thuyền này quay trở về quê hương dường như đã là không còn khả năng nữa." Phúc Cách Sâm-Từ nói tiếp: "Ta hi vọng đại nhân ngài sau khi quay về Bỉ Mông vương quốc, có thể lấy từ thu nhập của thái ấp cung ứng cho ta ít tiền, để cho ta có thể làm cầu nối mang mậu dịch thương thuyền của Ái Cầm đế quốc trở lại Triệt Tang đế quốc."

"Ta có tiền?Ngươi từ đâu nhìn thấy ta có tiền? Bản thân ta còn đang kiếm tiền không ra đây!" Lưu Chấn Hám liên tục cười lạnh.

"Bỉ Mông tế tự các ngươi đều được Thần miếu phong đất phong hầu, đại bộ phận đều có chức tước quý tộc, mà thực lực chiến ca của đại nhân đúng là trác tuyệt như thế, sao lại không được thần miếu coi trọng? Sao lại không có tiền? Đại nhân! Ta làm cho ngài nhiều việc như vậy, ngài sao lại không thể tỏ ra rộng rãi một chút?" Phúc Cách Sâm-Từ nóng nảy, hé ra gương mặt già nua của một lão già.

Ngươi đừng nói chuyện tiền bạc trước làm gì, nói tiền sẽ khiến mọi chuyện tầm thường đi, mất đi tình cảm giữa chúng ta, có đúng không?" Lưu Chấn Hám nói: "Cái ta bây giờ muốn biết nhất chính là, ngươi đi và giải thích với Ngưng Ngọc chuyện vừa xảy ra như thế nào? Cô gái nhỏ kia mặc dù ta biết nàng trong thời gian chưa lâu, nhưng ta cũng hiểu tính tình của nàng nhất định là ngang ngạnh, nói được thì làm được. Nàng trước kia đã từng nói cho ngươi biết, nàng nói ngươi chỉ cần bắt buộc nàng làm cái chuyện không muốn,vậy nàng thà dùng tính mạng làm cái giá để triệt tiêu lời hứa."

Lưu Chấn Hám trợn mắt, tiếp: "Ta thừa nhận, ta thẳng thắn thừa nhận, ta đối với việc hôm nay kỳ thật trong nội tâm có chút khoái chí dương dương tự đắc, không thể trách cái ý tứ quái quỷ của ngươi. Nhưng ta muốn biết, ngươi đi và giải thích cho Ngưng Ngọc toàn bộ chuyện này như thế nào? Dựa vào sự thông minh của cô gái ngọc trai ấy, nàng ta không khó để đoán ra cái này là do ngươi giở trò quỷ! Sao nàng có thể tin tưởng ngươi được?"

"Nàng ấy nếu như nghĩ không thoáng, muốn dùng tính mệnh đi thực hiện lời thề, thì cứ để cho nàng ta làm. Vì tiên dược, sự trả giá này vẫn còn ở trong phạm vi chấp nhận được!" Trong lời nói của Phúc Cách Sâm-Từ mang theo hơi lạnh thấu xương, giống như ngọn An Đệ Tư Tín (Dãy núi Andes ở châu Âu) vậy.

"Bố nhĩ B! (tiếng chửi thề, chỉ bộ phận sinh dục)" Lưu Chấm Hám giơ ngón tay giữa lên, trên cơ mặt không giấu diếm một sự co rúm thoáng qua.

"Chúng ta xác định như vậy đi?"

" Đừng có nói ngon, nhưng ta không có tiền, ta là một con quỷ nghèo" Lưu Chấn Hám kéo tấm da sói ra: "Cái này là tài sản duy nhất của ta!"

Phúc Cách Sâm -Từ cười lạnh, chỉ vào Ngư Ưng đang bay tớii bay lui trên cánh bườm, quả quyết nói: "Ngài có thể cho một sủng vật đeo dây chuyền đắt tiền làm từ tinh hạch của ma thú bậc trung, sao lại keo kiệt không cho ta một chút phí tổn trở về quê hương? Đại nhân, ngài có thật là một thất cách không vậy? Sao ta cảm thấy mình giống như đang đàm phán với một Phúc Khắn Tư gian thương giảo hoạt thế này!"

Hắc hắc...Lưu Chấn hám cười âm độc hai tiếng, nghĩ: "Mẹ kiếp, cái này là ngươi tự tìm, đừng có trách ta!"

"Được!" Lưu Chấn Hám nói to: "Không phải chỉ là tiền sao, khi đến nơi thì ngươi chỉ cần báo cho ta một tiếng, rồi trực tiếp đi tìm quan viên tài vụ của ta mà lĩnh!"

"Cái này phải cảm tạ ngài trước!" Phúc Cách Sâm Từ cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.

"Đợi một lát, ta muốn có ban chỉ của ngươi." Lưu Chấn Hám nghĩ ra, "Trong điều kiện của ngươi vừa mới nêu ra, ta dường như nghe sót cái này?"

"Không được, ban chỉ không thể cho ngươi!" Phúc Cách Sâm-Từ che ngón tay, từ chối thẳng,

"Thật không được sao?" Lưu Chấn Hám trừng mắt nhìn, hỏi.

"Không được!"

"Cút mẹ kiếp ngươi! Dẹp đi không trao đổi gì hết!" Lưu Chấn Hám trợn đôi mắt trâu, hai tay chống nạnh, "Không có ban chỉ không bàn tiếp nữa!"

"Lý Sát đại nhân!" Phúc Cách Sâm-Từ quýnh lên "Ngài sao có thể làm như vậy? Ta làm cho ngài nhiều chuyện như vậy để chứng tỏ thành ý của ta, ngài sao có thể như vậy được!"

Lưu Chấn Hám nhất thời nghĩ đến diễm ngộ ngọt ngào như mộng ảo vừa mới trải qua kia, miệng bất giác nổi lên nụ cười mỉm.

"Ngẫm lại đi, tế tự đại nhân của ta!" Phúc Cách Sâm-Từ thật không đứng đắn, cất tiếng cản trở sự liên tục của giấc mộng này.

"Vậy cho ta một trăm viên dược hoàn gọi là "hồng duyên" gì đó" Lưu Chấn Hám giương vẻ mặt gian xảo đầy sắc dục nói.

Mĩ nhân kế của Từ lão đầu quả nhiên vẫn còn hiệu lực. Lưu Chấn Hám vừa rồi ăn quen, bây giờ nhịn không quen, đành phải hạ thấp điều kiện của mình.

"Ông trời ơi..." Từ lão đầu đau đớn gào lên, "Một Vân Tần phương sĩ một năm chỉ luyện được vài viên "hồng duyên" a! Cái này còn chưa tính hái thuốc, rồi luyện chế trong bao nhiêu lần thất bại nữa. Ta là nhờ vào con hải mã lớn của công chúa nhân ngư mới luyện ra 3 viên, bình thường kiếm ở đâu ra hải mã to lớn thuộc loại thôi tình chí bảo này. Ngươi mở mồm đã yêu cầu liền một trăm viên. Không có dược liệu, ngươi cho ta mười năm nữa cũng không chắc luyện ra được một viên a!"

"Cái này không được, cái kia không xong, ngươi muốn cầu mong cái gì? Trên tay phải tay trái ngươi mỗi tay đeo một cái ban chỉ, tính ra là bốn kim nhân, chia đều hai kim nhân cho ta không được sao? Nếu còn kỳ kèo, ta lập tức không đổi nữa! Lời này là ta nói lần cuối, ta không cường điệu chút nào, đây là cơ hội cuối cùng! Mẹ kiếp!" Lưu Chấn Hám lộ ra bộ mặt lưu manh, chuẩn bị trở mặt, hắn xoắn tay áo, khóe mắt lóe sáng, tìm kiếm gạch đá xung quanh.

"Không phải không đổi, mà là thật sự không thể đổi a!" Phúc Cách Sâm-Từ trụ trên cánh tay của Lưu Chấn Hám,sợ hắn quăng đi mất: "Kim nhân của chúng ta là ưu thế đối ngoại lớn nhất, không có nó, ta không có đủ tự tin đi đối diện với thế giới."

"Ngươi có phải là đang giởn chơi cù cưa không? Đổi được thịt rồng rồi thì bản thân ngươi ăn một nửaa, sau đó mang một nửa cùng kim nhân trở lại chỗ ở của các ngươi, mang hết tộc nhân còn lại trở về Ti Trù đại lục. Dựa vào những kim nhân vô địch này,tự mình đánh hạ một tòa giang sơn,sau đó tự mình từ từ hưởng thụ, chẳng hay sao?" Lưu Chấn Hám nhìn về Phúc Cách Sâm -Từ nháy mắt mấy cái.

"Ngươi..." Phúc Cách Sâm -Từ lắp bắp cả buổi mà chẳng thốt một câu nào hoàn chỉnh.

"Cái này cũng chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi" Lưu Chấn Hám cười cười.

Chương 37: Đại quân áp sát

Lời hứa cao quý phải xem là hứa với đối tượng nào- Lưu đại quan nhân nói.

"Bỉ Mông tế tự đại nhân! Lời suy đoán vô căn cứ của ngài khiến ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ!" Lão Từ lấy lại bình tĩnh, dùng lời lẽ đanh thép phản kháng lại. Lão bắt đầu đánh giá lại vị Bỉ Mông này, gã Bỉ Mông này bề ngoài vụng về nhưng lại ẩn giấu trong đó đầu óc sắc bén, khiến lão không khỏi sợ rung người.

"Nếu ngươi không hề nghĩ như vậy, ta sẽ cho ngươi là một tên ngốc! Nếu là ta, ta nhất định sẽ làm như vậy! Con người mà, dù sao cũng phải có chút mộng tưởng cần theo đuổi chứ, phải không?" Lưu Chấn Hám vỗ vỗ bả vai Phúc Cách Sâm-Từ, "Nhưng mà...điều kiện của ta vẫn không đổi, ngươi có hai cái giới chỉ, ta chỉ cần một cái trong đó, để lại cho ngươi một cái tranh bá thiên hạ, hẳn là cũng không tệ chứ"

...

"Bị ta nói trúng tâm sự cũng không cần phải im lặng mà chống đối chứ!" Lưu Chấn Hám quẳng đi bộ dạng vụng về, "Sự im lặng của ngươi làm cho sức nhẫn nại kém cỏi của ta chị khiêu chiến đó! Ngươi còn cứ như vậy, ta chỉ có thể đem thịt rồng ném xuống biển sâu thôi!"

"Được!" Phúc Cách Sâm -Từ nghiến răng nói, "Ta đáp ứng ngươi! bất quá ta cũng có điều kiện..."

"Điều kiện gì?"

"Ngươi phải đem cái mai rùa này tặng cho ta." Lão đầu vuốt ve cái mai rùa to lớn, giống như đang vuốt nữ nhân yêu dấu của lão.

"Thì đổi!" Lưu Chấn Hám không chút suy nghĩ đáp ứng luôn. Hài tử, còn nhớ đến bốn viên long châu của mai rùa này sao? Để ông nội dạy ngươi cái gì gọi là hèn hạ. Lưu Chấn Hám trong lòng nói thầm.

"Chúng ta cùng hướng về thần minh của mình tuyên thệ, khế ước bắt đầu có hiệu lực từ giờ phút này. Hai bên không được làm tổn thương tới cơ thể của đối phương, nếu có ai phản bội lời thề, chết không toàn thây!" Phúc Cách Sâm-Từ đề nghị.

"Không thành vấn đề" Lưu Chấn Hám ung dung lặp theo lời tụng khế ước của lão đầu, dùng danh nghĩa của chiến thần Khảm Mạt Tư mà tuyên thệ.

Khảm Mạt Tư? Trong lòng Lưu Chấn Hám cười lạnh, có trời mới biết hắn là ai.

"Bắt đầu từ bây giờ, ngài chính là chủ nhân của thuyền hàng 'Bồng lai hào'" Phúc Cách Sâm Từ trong nụ cười có chút gian giảo, tháo ban chỉ trên ngón tay cái đưa cho Lưu Chấn Hám.

Lưu Chấn Hám thuận tay cầm lấy huyết ngọc ban chỉ, cũng chuyển qua xâu "long nhục" ướp muối đang cầm trong tay kia.

Lưu Chấm Hám cười rất vui vẻ.

"Đưa cái lỗ tai đến sát đây, ta dạy ngươi chú ngữ khởi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#xiii
Ẩn QC