Chương 1: Mê tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn nhớ rõ ngày tôi gặp người đó là đêm trăng rằm mười tám, khi ấy trăng tròn vành vạnh, ánh sáng bàn bạc dịu nhẹ rọi xuống ôm lấy từng kẽ lá. Tôi vì khó ngủ mà dạo ngự hoa viên, vì đi ngang ngự hoa viên nên mới gặp nàng, nàng một thân bạch y, mái tóc vàng xõa dài, dáng người mảnh khảnh ngồi trên xích đu bên hồ sen thổi tiêu, trong đêm tịch mịch âm thanh tuyệt dịu của người đó như lay động thần hồn, khuấy động cả một nữ nhân tưởng chừng như vô âu vô lo không màng đến tình ái như tôi. Phút chốc chợt nhận ra rằng, cả đời này sẽ chỉ dành yêu đủ một người. trong đêm tối, lại nhìn từ xa nên nhầm lẫn người đó là một nam nhân thư sinh tuấn tú, càng lại gần mới phát hiện hóa ra là một nữ nhân.

"Ngươi là ai? Dám làm ồn ngự hoa viên của ta?"

Vì quá thích nên mới muốn tìm cớ để được đến gần người, không ngờ được lại dùng sai cách, khiến người ngay lần gặp đầu tiên đã không mấy được ấn tượng tốt đẹp.

"Ngươi là khinh thường ta phỏng?"

Thấy nàng ấy không nói lời nào mà xoay lưng bỏ đi, khó chịu cùng cực, tôi nắm lấy tay nàng, không ngờ tới nàng ta sẽ hừ lạnh đẩy mình ra. Trong một phút chới với không giữ được thăng bằng đã khiến đầu óc tôi nhanh chóng bị ngộp nước, lúc đó chỉ cảm nhận được bàn tay mềm mại của ai đó quấn quanh hông, giúp mình bơi vào bờ. Không lâu sau thị vệ lẫn cung nữ đi tuần đêm bị kinh động, rất nhanh đã vây quanh cả hai, tôi ngẩng mặt, bắt gặp gương mặt đẹp tựa tranh họa nhưng khí sắc lạnh lùng, cả y phục người đó ướt sũng, hóa ra nàng đã cứu tôi, dáng đứng cao cao tại thượng ấy khiến trái tim tôi thổn thức không thôi. Không ngờ bản thân lại thực sự yêu thích nữ nhân lạ mặt ấy, vừa lạnh lùng, lại không hiểu phong tình.

"Thần không biết người là Công chúa nên đã lỡ thất lễ."

Đám cung nhân chạy đến thấy tôi bị ướt thì hoảng sợ, một tiếng "Công chúa", hai tiếng "Công chúa", ba tiếng "Tam Công chúa". Tôi e sợ nếu người đó biết thân phận cao quý của tôi sau này sẽ trở nên xa cách nên lấm lét nhìn nàng ta, không ngờ nàng ta vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, chắp tay thỉnh tội.

"Ngươi cứu bổn Công chúa, xem như đã lấy công chuộc tội."

Tôi và người đó sau đó không nói thêm gì nữa, nàng ta yêu cầu lui xuống tôi liền chấp thuận. Nữ nhân tóc vàng đó lập tức phất áo ly khai khỏi nơi ồn ào này, tôi bĩu môi, thật quá cao ngạo!

Cùng lắm sau khi nhờ người tìm hiểu mới biết được người con gái tóc vàng đó là Sứ thần của nước lân cận. Lạp Lệ Sa Mã Nặc Ba, cái tên mới đẹp làm sao, Lệ Sa cùng Thái tử sang đây để cầu thân. Phụ hoàng tổng cộng có tận hai mươi tám người con, nhưng trong đó chỉ có vỏn vẹn năm Công chúa, đại tỷ và nhị tỷ đã có Phò mã, tứ muội và ngũ muội tuy đã mười một, mười lăm nhưng xem ra vẫn còn nhỏ, không hợp để rời bỏ Hoàng cung đến nơi xa xôi, chỉ có tôi năm nay vừa tròn mười bảy là thích hợp nhất. Bỗng chốc có chút chấn động, vừa vui vừa buồn.

Tự biết hôn sự này không đến lượt mình quyết định, nếu thực sự gả đi vậy không phải tôi và Lệ Sa sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều lắm sao? Nhưng tôi lại là nữ nhân của chủ nhân người. Không nghĩ cũng biết chẳng mấy suôn sẻ, chưa kể nếu Lệ Sa biết có tôi là nữ nhân lại đi thích một nữ nhân khác là nàng thì liệu nàng có kinh sợ tôi không?

Giờ mới biết, có những mối tình, ngay từ vạch xuất phát đã có sẵn kết quả.

Không kìm được buông một tiếng thở dài.

Kim Trí Tú, ngươi không phải đáng thương lắm sao?

***

Không ngoài dự đoán, vài ngày sau trong buổi yến tiệc tiếp đãi Sứ thần các nước bọn họ thực sự ngỏ lời với Phụ hoàng có ý muốn cầu thân để tăng thêm giao hảo giữa hai nước. Thực sự mà nói, hôn nhân này đối với cả hai nước đều lợi bất cập hại, cả triều đình không có ai phản đối nên Phụ hoàng không cần hỏi qua ý người được cầu thân là Trí Tú tôi đã liền gật đầu.

Một tháng sau bọn họ đúng hẹn đem lễ vật đến, kiệu hoa long trọng, tùy tùng có đủ, trên đường về nước khua chiêng gõ trống gây không biết bao sự chú ý. Qua chiếc màn đỏ phấp phới, dung nhan người đó lấp ló bên tay phải, khuôn mặt trắng hồng cùng ngũ quan thanh tú, đôi mắt người sâu tựa như không thấy đáy, nhìn mãi vẫn không thể thấu nổi tâm tư, đôi môi đỏ hồng đầy đặn khiến người ta thực sự muốn nếm thử vị của nó, hình ảnh người đang cưỡi Hắc Mã phút chốc trở nên tiêu sái lạ thường, mái tóc vàng khẽ lay động do cơn gió khẽ vô tình ghé ngang làm phiền khiến Lệ Sa đưa tay dụi mắt, tôi có chút ngây ngẩn, bỗng thấy nữ nhân lạnh lùng này cũng có hình ảnh đáng yêu như vậy. Khuôn mặt ấy khiến tôi mê luyến không thôi, thật sự rất thích nàng, giá như hiện tại y phục nàng đang mặc không phải bạch y mà là hỉ phục thì tốt biết mấy.

Nhưng dù có yêu thương Lệ Sa cách mấy vẫn không thể ngăn được chuyện tôi trở thành nữ nhân của kẻ khác, mà Lệ Sa, đối với việc này không một may để tâm. Dù đêm qua tôi như bị dày vò dưới bàn tay thô ráp của tên nam nhân mà cả cuộc đời về sau phải gọi hắn một tiếng "phu quân".

Mà hắn, đâu yêu thương gì tôi, sau đêm động phòng hắn liền bỏ mặc tôi toàn thân dưới đau rát. Nỗi tủi nhục dằn vặt tâm can tôi, vì thứ quý giá nhất không thể dành cho người mình yêu thương nhất. Bỗng chốc lại nhớ đến gương mặt xinh đẹp ấy, dù rất mệt nhưng tôi vẫn gượng dậy, cho người dọn dẹp đống hổ đốn đêm qua, cả tấm chăn có vết đỏ đào kia nữa. Sau khi thay y phục, tự mình trang điểm, tôi cùng một cung nữ đi dạo quanh nơi ở mới, lòng chỉ chung thủy mong gặp được nữ nhân khiến tôi ngày nhớ đêm mong.

"Tham kiến Thái tử phi, mời người ngồi."

Bắt gặp Lệ Sa ngồi đọc sách ngay mái đình nhỏ bên hồ nước gần Ngự hoa viên. Người đó sau khi nhìn thấy tôi liền vội vã chạy đến hành lễ, dù dáng điệu cởi mở hơn hẳn lần đầu tiên gặp tôi nhưng vẫn có sự khách sáo lẫn xa cách. Có lẽ vì bây giờ tôi là phi tử của chủ nhân nàng, nên nàng mới để tâm đến tôi hơn một chút.

"Ngươi biết đàn à?"

Nhìn chiếc đàn tranh để trên bàn, vui vẻ hỏi.

"Thần bất tài, chỉ biết vài bản nhạc đơn giản."

"Tốt quá, cũng lâu lắm bổn cung chưa nghe người khác đàn. Ngươi làm vài điệu cho ta nghe đi."

Lệ Sa chần chừ một lúc, vẫn quyết định mỉm cười tặng tôi một khúc nhạc nho nhỏ. Bàn tay ấy nhẹ nhàng lướt qua từng dây đàn, có nhanh có chậm, có rung có ngân, một khúc nhạc ngắn mà hội tụ đủ mọi sắc thái hỉ nộ ái ố. Thế mới biết người trước mặt mình thật tài hoa biết bao, người đó xem ra chỉ trạc tuổi tôi, còn trẻ vậy đã được làm Sứ thần, biết cả cầm, kì, thi, họa. Còn là trung thần luôn đi theo bảo vệ Thái tử điện hạ, nhất định võ công cao cường, thảo nào vừa gặp đã khiến người khác cảm thấy nàng rất kiêu ngạo. Đem nàng so với tôi thật đáng xấu hổ.

Người đàn tôi nghe một khúc, tôi liền biết ngay tài nghệ không tệ, nhưng tôi lại cảm thấy khúc nhạc đó tuy hay nhưng lại không chứa đựng chút cảm xúc gì.

Có lẽ, vì nàng không để tâm đến tôi, nên người không gửi gắm tình cảm gì cho tôi.

Những ngày sau, tôi cho người dò la tin tức về Lệ Sa mọi lúc mọi nơi. Thời gian rãnh Lệ Sa thường nhốt mình trong thư phòng, nghĩ những lúc đó nàng muốn yên tĩnh, tốt nhất không nên đến làm phiền. Chỉ có những giờ phút hiếm hoi tôi mới dám vờ như đi ngang qua mái đình hôm nọ, cùng nàng chơi cờ, nói chuyện. Thời gian như tên, mới đó mà đã ba năm, dần dần tình yêu năm xưa của thiếu nữ ngày càng lớn, mà tôi lại không thể che giấu được nữa, lỡ miệng:

"Ngươi nghĩ sao nếu người ta yêu thương không phải phu quân của ta hiện tại mà là một người khác?"

Ánh mắt ấy từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo, không biết gọi nó là gì, nhưng tôi cảm thấy dường như đôi mắt Lệ Sa muốn che giấu điều gì đó, vì con ngươi nàng khẽ lay động, mà tôi thì quá ngu ngốc để thấu hiểu tâm tư của nàng.

"Tại sao người lại nói việc này với thần? Người không sợ thần sẽ nói với Thái tử sao?"

"Vì ta tin tưởng ngươi."

Lệ Sa quay mặt đi, tôi vội vã nắm chặt lấy tay nàng. Có phải là đang chán ghét tôi không? Cho rằng tôi lẳng lơ không chung thủy? Điều đó không đúng, Thái tử ngoài tôi ra suốt ba năm qua cưới rất nhiều thê thiếp, mà tôi, từ đầu đến cuối chỉ si mê một mình Lạp Lệ Sa nàng! Nếu nàng vì lý do đó mà chán ghét, tôi thực sự sẽ dở khóc dở cười.

Lệ Sa chỉ im lặng, vì khó xử? Tôi không biết, chỉ biết người đang cố tình lơ tôi đi, không quan tâm đến tôi nữa, phút chốc cảm thấy rất tủi thân, ba năm qua đủ để tôi trở thành một người phụ nữ trưởng thành, vậy mà chỉ vì một cái im lặng của nữ nhân tóc vàng này lại khiến bản thân bật khóc hệt như hài tử mới lên ba.

Lệ Sa thấy tôi khóc, hết sức kinh ngạc, cuối cùng cũng chịu đếm xỉa tới tôi.

"Thần biết Thái tử phi rất buồn nhưng thần không biết phải làm gì cho người cả."

Lệ Sa vỗ vai tôi, nhẹ giọng. Đồ chết dẫm! Chính ngươi khiến ta say mê ngươi vậy mà giờ nói không biết là không biết sao? Càng khóc to hơn khiến Lệ Sa bối rối, bỗng nàng ôm tôi vào lòng, dỗ dành. Tôi tựa lên bờ vai nhỏ nhắn mà vững chắc ấy, cảm thấy bình yên đến lạ lùng, mùi hương tỏa ra từ người Lệ Sa cứ vấn vít bên mũi tôi, dịu nhẹ mà phát ra từ tận xương tủy, khiến con người ta yêu thích không thôi.

"Ta yêu ngươi, Lạp Lệ Sa."

Khẽ hôn vào cánh anh đào mà tôi ngày đêm luôn khao khát được chạm đến. Lệ Sa vì lẽ đó mà cả kinh, gạt người tôi sang một bên, dùng đôi mắt sợ hãi nhìn tôi, tôi mới chợt nhận ra mình vừa làm hành động ghê sợ thế nào. Nhìn dáng lưng Lệ Sa đang dần khuất trong tầm mắt, con tim tôi nhức nhối tựa như bị bóp nghẹn, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Vùi mặt vào đôi bàn tay, để mặc nước mắt rơi không có điểm dừng!

Những ngày sau không còn thấy nàng ngồi ở chỗ cũ nữa, mỗi lần vô tình gặp tôi Lệ Sa liền vội tìm cớ lẩn tránh đi. Tôi ngày ngày không khắc nào quên đi được cảnh tượng hôm đó. Ngày ngày đều sống trong nỗi nhớ nhung người. Không gặp người, tôi dần mất đi thú vui, ăn gì cũng trở nên nhạt miệng, mỗi đêm đều trăn trở không ngủ được. Chẳng mấy chốc cơ thể đã trở nên xanh xao hốc hác, cuối cùng bị nhiễm phong hàn, Thái tử vì lẽ đó mà lo lắng, nhưng vì bận chuyện học hành nên không thể đến thăm, tôi từ lúc gả cho hắn lại luôn lạnh nhạt, nên đối với tôi hắn chỉ có nghĩa vụ chứ không có tình cảm, nhưng vì tôi từng là Công chúa của một nước lớn, hắn nể nang tôi đôi phần, sai người thân cận nhất chăm sóc cho tôi. Người đó, là người mà tôi muốn gặp nhất, cũng là người không muốn gặp tôi nhất.

"Lệ Sa, lấy ta tách trà nóng đi."

"Lệ Sa, đọc quyển sách này cho ta nghe đi."

"Lệ Sa, cùng ta ăn chút bánh đi."

"Phải rồi, Lệ Sa, ta nhớ ngươi biết thổi tiêu, có thể thổi cho ta một bản không?"

Tôi nói gì, người đó liền làm theo, như một khúc gỗ. Lần này cũng chiều theo yêu cầu của tôi, tôi nghĩ, tôi vì tiếng tiêu đêm đó mà đắm say trong một mối tình không có kết quả. Nếu đã vì nó mà bắt đầu, thì cũng nên vì nó mà kết thúc, lời nói có thể giả, cơ thể có thể làm những chuyện mà nó không muốn, nhưng tình cảm của một con người muốn gửi gắm qua âm điệu không thể ngụy tạo, nếu tiếng tiêu của người vẫn lạnh lùng như tiếng đàn lần đầu tiên thì chứng tỏ trải qua thời gian dài như vậy người vẫn không có tình cảm với tôi. Đã vậy, tôi sẽ không làm phiền người nữa.

Ngày ngày đều trăn trở

Nỗi đau ấy ngấm sâu vào giấc mơ không yên bình

Mong chờ sẽ chạm tới nhiều thế nào?

Có lẽ, giây phút tôi quyết định sẽ từ bỏ, trong phút chốc chính con người đó đã thay đổi tất cả. Tôi bật khóc, chạy đến ôm Lệ Sa vào lòng, bất ngờ nàng đáp trả lại cái ôm của tôi. Tôi đặt tay lên gương mặt đẹp đẽ ấy, lau đi nước mắt đang chảy dài trên má.

"Lệ Sa? Ngươi yêu ta phải không? Nếu không tại sao tiêu của ngươi lại buồn đến vậy?"

Đôi môi của người thương, cầu xin đừng nói lời từ chối.

"Đôi mắt không biết nói dối, ta biết cách ngươi nhìn ta mà. Lệ Sa, nói đi, nói rằng ngươi yêu ta."

Môi bỗng chốc bị lấp đầy, tôi kinh ngạc nhìn Lệ Sa, không ngờ tới sự việc này sẽ bộc phát mạnh mẽ thế này. Bất quá vì vị của Lệ Sa quá ngọt ngào đi, khiến đầu óc tôi trở nên mụ mẩm. Khẽ hé môi, lại đúng lúc Lệ Sa chủ động dứt khỏi nụ hôn hôn này, một chút mất mát, không khỏi hụt hẫng.

"Mới một tháng mà Tú nhi gầy đi nhiều."

Bàn tay mềm mại ấy ôm trọn lấy gương mặt gầy gò của tôi, giọng nói phát ra hai từ "Tú nhi" nghe ấm áp đến lạ thường, khiến tôi không tránh khỏi rộ nắng trong tâm. Cười khúc khích, tôi tinh nghịch chọt tay vào một bên má người đối diện:

"Má bánh bao của ngươi cũng biến mất rồi."

"Đâu bằng nàng."

"Do ngươi cả, bắt đền đấy."

"..."

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc ấy, tôi bật cười, véo cái mũi đáng ghét ấy một cái, quát:

"Ngốc thế, chỉ cần ngươi thương yêu ta nhiều một chút, ta tự khắc sẽ mập lên thôi."

Sau lần đó, tôi mới biết hóa ra Lệ Sa cũng yêu tôi, còn là yêu thầm, nhưng vì thân phận cách biệt nên mới không dám lộ liễu thể hiện, lại còn ngại thân phận tôi là thê tử của chủ nhân nên mới càng không dám mơ mộng đến. Nhưng sau khi tôi nói với Lệ Sa chuyện Thái tử hờ hững với tôi ra sao, chuyện hắn dày vò thân thể tôi, tuy có thêm thắt một chút nhưng tất cả đều là sự thật, Lệ Sa vì lẽ đó ngày càng yêu thương tôi nhiều hơn, căm ghét Thái tử nhiều hơn, vì tôi mà ban đêm sẽ cắm cúi làm việc, để sáng có thể được cùng tôi hàn huyên, cùng uống trà chiều.

Hôm nay tôi và Lệ Sa có hẹn ở mái đình, tôi là có chuyện vui muốn khoe nha.

"Đây là cái gì?

Nàng ta vừa hỏi, tôi liền cốc đầu, tại sao con người này càng xinh đẹp, giỏi giang bao nhiêu lại càng không biết lãng mạn bấy nhiêu vậy?

"Ngươi nhìn còn không biết? Là hỉ phục tự tay ta vẽ đó."

Tôi say mê nói, có thể Lệ Sa khi nghe xong sẽ cảm thấy rất đơn giản, nhưng từng nét bút trong tờ giấy này đều là dụng tâm của tôi, tôi vẽ rồi lại xóa, cứ thế không ngơi nghỉ suốt ba đêm chỉ để mong hỉ phục này có thể được hoàn hảo nhất.

Gương mặt Lệ Sa thoáng nét cười, nhẹ nhàng mà không gượng ép, mân mê từng ngón tay thanh mảnh lên bộ hỉ phục mà tôi đã vẽ. Bỗng Lệ Sa nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt lóe lên vẻ cương quyết:

"Trí Tú, hay chúng ta bỏ trốn đi?"

Nếu tôi và Lệ Sa thực sự có thể, tôi không cần người là nam nhân hay quân vương, cũng không cần tiền của hay quyền thế, càng không nhất thiết phải con đàn cháu đống. Kim Trí Tú tôi chỉ đơn giản là có thể mỗi ngày đều được ở bên cạnh người tôi yêu, sống cùng nhau đến bách niên giai lão, vậy là đủ!

"Ngươi là cận thần của Thái Tử, nếu ngươi bỏ trốn hắn nhất định sẽ truy lùng ta và ngươi, đến lúc đó ta và ngươi chỉ có con đường chết."

Tuy điều mà Lệ Sa là mong ước của tôi, nhưng an toàn của Lệ Sa là thứ tôi trân quý nhất, bởi dù cho tôi có bị thất sủng, ai nấy đều không coi trọng tôi nữa, nhưng chỉ cần bên cạnh tôi vẫn còn Lạp Lệ Sa thì mọi thứ khác đều trở nên bớt quan trọng.

Lệ Sa nghe tôi nói vậy có vẻ không được vui nhưng vẫn cố cùng tôi trò chuyện đến cuối ngày.

P/s: Lần đầu thử sức ở thể loại cổ trang mong m.n góp ý ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net