Chương cuối: Trả giá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tinh mơ đầu tiên của mùa đông có chút se se lạnh, tôi bị tiếng ồn ào của đám cung nữ đánh thức. Tuy là bị phá giấc ngủ nhưng một chút tức giận cũng không hề có, nhặt lại y phục dưới đất khoác lên người. Nhớ đến hôm qua tôi và Lệ Sa thân mật bất giác lại đỏ mặt nở nụ cười. Nhưng nhận ra con người ấy lại không nằm ngay cạnh, chỉ có một mảnh giấy nhỏ.

Thái tử sai ta ra thành có chút việc, rất sớm sẽ trở về.

Không hiểu sao tôi nhìn mảnh giấy này lại có chút bất an nhưng nhanh chóng chối bỏ, có lẽ là suy nghĩ quá nhiều. Cả ngày hôm nay đều trôi qua rất nhàm chán. Rất mau lại đến giữa trưa, tôi mệt mỏi nằm dài trên *trường kỷ cạnh cửa sổ, chống tay lên bậu cửa, mơ màng thông qua tấm rèm đỏ bay lất phất thấy bên ngoài cung nhân đặt trước cửa mấy cây hoa lựu trồng trong chậu sứ, hoa nở đỏ rực như màu máu nhưng đã tàn lụi quá nửa, ủ ê xám xịt, nhìn qua đã thấy nản, tôi bắt đầu nhìn xa xăm, xa xa lọt vào tầm mắt tôi là hình ảnh mái đình nhỏ nằm giữa hồ Thái Dịch bên trong Ngự hoa viên, bỗng chốc khóe môi không tự chủ mà mỉm cười, trong tâm ngọt ngào như món kẹo điểm tâm mà cung nữ mang đến, thậm chí có phần ngọt ngào hơn. Nơi đó là lần gặp đầu tiên giúp tôi và Lệ Sa có thể trở nên gần gũi hơn, tôi và nàng thường ngồi đó hàng giờ liền để hàn huyên, là nơi mà Lệ Sa thường thổi tiêu cho tôi nghe. Nghĩ đến bất giác trong đầu lại vang lên tiếng tiêu thân thuộc đó, từng âm điệu đều mang theo tình ý nồng đậm gửi đến đối phương, tâm tình cũng trở nên thư thái hơn, đôi mi nặng trĩu từ từ cụp xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

(*ghế dài.)

Có bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc đen mượt, đầu ngón tay lướt nhẹ nhàng từ đỉnh đầu đến phần tóc dài ngang lưng, cảm giác mềm mại cùng hương thơm bạc hà nhàn nhạt khiến tôi không khỏi hảo thoải mái. Tỉnh giấc, nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ nhân tóc vàng, mỉm cười ôm lấy cổ người đó, chậm rãi ngã vào lòng để nàng ôm lấy thân thể tôi.

"Ngươi xấu xa, sau đêm đó lại bỏ ta, có phải chê ta rất xấu xí không?"

Đêm qua tôi cùng nàng ở cùng một chỗ thân mật, từng tấc thịt mềm mại của cả hai đều được đối phương khám lẫn xâm nhập, sắc xuân đậm đà, tôi và nàng như hòa làm một, nhìn giọt máu đào của Lệ Sa nuốt lấy ngón tay tôi khiến tâm không khỏi vui sướng lẫn thương yêu. Còn nhớ bản thân tôi đêm qua hư hỏng dưới thân nàng mà phát ra những thanh âm không đứng đắn, phút chốc đỏ mặt.

"Không có, là do Thái tử sai ta làm chút việc."

Nghe đến hai từ "Thái tử" tôi bỗng chùn lại, nét cười mau chóng trở nên nhàn nhạt.

"Là việc gì? Là việc gì khiến ngươi từ sớm đã bỏ rơi ta?"

Lệ Sa nhìn tôi mỉm cười, trong nét cười có ý trào phúng, tôi quay mặt bỏ đi, lại bị nàng ta nâng cằm đối diện nhau, chúng tôi nhanh chóng trao nhau một nụ hôn. Người đó mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ tư vị bên trong, mạnh mẽ lùng sục, hai quái vật nhỏ mạnh mẽ cuốn quýt, tôi rất mau đã quên đi giận dỗi, cùng Lệ Sa triền miên dây dưa.

"Xin lỗi."

Giữa nụ hôn Lệ Sa thì thầm rất nhỏ, bỗng ngực trái trở nên đau nhói, tôi run rẩy nhìn thanh *đoạn chủy thủ cắm trên ngực mình, lại ai oán nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của nàng, vừa hận vừa thương. Tôi nắm chặt vạt áo nàng, bất giác rơi lệ, thì ra đây là việc mà nàng nói! Thì ra giữa tôi và chủ tử, nàng nguyện hy sinh tôi. Bây giờ cả ngàn vạn từ cũng không diễn tả được nỗi đau của tôi, chỉ biết thống khổ:

"Aaaaaaa!!!"

(*con dao nhỏ)

"Thái tử phi, người không sao chứ?"

Tôi giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng, đặt tay lên lồng ngực trái vẫn có thể cảm nhận được trái tim đập gấp gáp vội vã, còn có một chút nhói. Tiểu Nhi giúp tôi dùng khăn tay lau mấy vệt mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi:

"Người cứ liên tục hô ta hận ngươi, ta hận ngươi. Thái tử phi, rốt cuộc người đã mơ thấy cái gì?"

"Ta..."

Nhớ đến giấc mơ khiến tâm tư một lần nữa chấn động kinh hãi. Vốn đang yên lành làm sao có thể mơ thấy điều kì quái như thế? Không lẽ có điềm báo sao? Tôi ngẫm nghĩ một hồi cũng không tài nào ngẫm ra được, đành hỏi Tiểu Nhi:

"Thái tử hiện giờ ở đâu?"

"Ở Kinh thư đọc sách ạ."

"Được rồi, ngươi lui ra đi."

"Dạ."

"Khoan đã."

"Dạ?"

"Hầm một ít canh sâm mang đến cho Thái tử, tiện thể nói ta rất nhớ người."

Trên mặt Tiểu Nhi lộ vẻ ngạc nhiên, có lẽ vì bao lâu thấy tôi lạnh nhạt với Thái tử nay bỗng dưng lại đặc biệt quan tâm nên không tránh khỏi bất ngờ, không lâu đã vui mừng vâng vâng dạ dạ rồi vội vã làm theo lời tôi. Tôi nhìn theo bóng lưng Tiểu Nhi dần khuất xa khẽ thở dài, bước đến bàn trang điểm, chải chuốc lại một chút, tiện tay cài lên đầu mình cây trâm đồi mồi nhưng tuyệt đối không trang điểm. Vì mẫu hậu từng nói, nữ nhi trang điểm là để cho phu quân ngắm, trong lòng tôi hiện giờ chỉ có mỗi Lạp Lệ Sa, ngoại trừ ở bên cạnh nàng tôi đặc biệt rực rỡ còn những người khác đều rất qua loa, kể cả Thái tử.

Bao lâu nay tuy không thể hiện ngoài mặt nhưng hẳn trong lòng Thái tử nửa nghi nửa ngờ tôi chán ghét hắn, nên khi nghe Tiểu Nhi tôi cho người hầm canh nhất định kinh ngạc. Không ngoài phán đoán của tôi, hắn sau khi học hành xong là đến nửa đêm, nơi hắn đặt chân tới không phải là Đông cung mà là chỗ ở của tôi. Hắn mở cửa, ung dung bước vào, hai tay chắp sau lưng, thân phận cao quý lại thêm dung mạo tuấn tú khiến hắn trong mắt cung nữ chính là rất tiêu sái, vào mắt tôi lại trở nên vô cùng tầm thường, một chút cũng không thể đem so với Lệ Sa.

"Nàng nay không cảm thấy mệt trong người nữa sao?"

"Nhờ phúc của Thái tử mà ta ngày càng khỏe hơn."

Hắn ngồi đối diện tôi, các cung nhân bên trong đều bị tôi phất tay đuổi đi hết. Nghe hắn nói, tôi mỉm cười nhàn nhạt rót rượu đã chuẩn bị sẵn cho tôi và hắn, ngón tay cái khẽ chạm vào viên châu nhỏ của tay cầm bình rượu.

"Gió đêm thổi làm bổn Thái tử hơi lạnh, nàng đóng cửa lại đi."

Tôi "dạ" một tiếng, mau chóng đến bên cửa sổ lấy gậy chống xuống, khi tôi quay lại đã thấy hắn nốc cạn chung rượu lúc nãy.

"Mỹ tửu cùng mỹ thê, hảo! Nàng cũng cạn chung đi."

Hắn nhìn tôi cạn chung, mỉm cười bí hiểm, tôi nhìn thấy cũng không quá bận tâm.

"Hôm nay chàng sai Lệ Sa làm việc gì vậy?"

"Nàng xem chừng là rất quan tâm?"

"Là ân nhân cứu mạng, đương nhiên có chút để tâm." - Tôi mỉm cười nhàn nhạt nói.

"Sao ta lại không biết?" - Hắn nheo mắt, ra vẻ thăm dò.

"Chuyện cách đây đã lâu, cũng không có gì to tát nên ta quên mất phải kể cho chàng nghe."

Hắn gật gật đầu, cảm thán:

"Chả trách hai nàng rất thân thiết, thân đến nỗi tắm chung với nhau một đêm."

Tôi bị lời nói này làm cho choáng voáng, chuyện này ngoài tôi chỉ có Lệ Sa biết, ngay cả Tiểu Nhi là tì nữ thân cận nhất cũng không biết thì làm sao hắn lại...

"Ta ngu muội, không hiểu điều chàng nói."

Tôi cố giữ giọng mình không run rẩy, né tránh ánh mắt hắn. Hắn nghe xong liền tức giận hất mọi thứ trên bàn xuống, tiếng loảng xoảng đổ vỡ vang lên rất chói tai. Hắn xô tôi ngã xuống đất, dùng hai bàn tay cứng cáp bóp lấy cổ tôi, trong mắt hằn lên tơ máu, khuôn mặt dữ tợn áp sát tầm nhìn tôi, gằn giọng:

"Tiện nhân! Ngươi và ả lén lút tư tình, một là thê tử ta, một là kẻ được ta cứu mạng thì không nói, bây giờ ả tiện nhân ngươi còn muốn hạ độc bổn Thái tử. Ngươi đừng nói với ta tất cả điều này ngươi cũng không hiểu."

Tôi một cỗ chấn động vẫn cố dùng chút sức lực yếu ớt gỡ tay hắn ra khỏi người mình, cả người đều khó chịu, hô hấp khó khăn, tự hỏi trong đây ồn ào mà đám cung nhân không ai chạy vào?

"Ngươi đừng hòng mong ai cứu, ta đã đuổi đám cung nhân đi cả, bây giờ chỉ có ta và ngươi, nhất định phải nói chuyện rõ ràng." - Hắn cười như điên như dại, lực ngày càng mạnh hơn, hắn với tay nhặt lấy bình rượu bị chính hắn làm ngã xuống đất giơ lên cố ý cho tôi xem, lớn giọng - "Bình rượu này, viên châu này, chỉ cần chạm vào sẽ chia một bên có độc, một bên không độc, hahaha mấy trò vặt vãnh trong cung lẽ nào ta lại không biết?"

Đồng tử dãn hết cỡ, không ngờ được Thái tử hắn có thể gian xảo đến thế, là tôi coi thường hắn, lại quá chủ quan, không để ý lúc tôi đóng cửa sổ đã bị hắn tráo đổi rượu, hắn bây giờ với tôi không khác gì kẻ thù truyền kiếp.

"Ngươi nghĩ giết ta Hoàng thượng sẽ để yên cho ngươi sao? Ngươi giết ta, đừng nói đến ngôi vị Thái tử, e là đến mạng cũng không giữ được."

"Hahahahahahahahaha."

Hắn ngẩng mặt lên trời cười một tràn dài, giọng cười như mãnh thú tru tréo, hắn rút trong người thanh *đoạn chủy thủ, dùng nó tự rạch tay, vai mình, Hoàng bào nay đã thấm màu đỏ tươi, tôi kinh ngạc nhìn hắn điên cuồng tự làm bản thân mình bị thương, không ngờ Thái tử khi tức giận sẽ chẳng khác nào con chó điên biết mình sắp bị lấy mạng.

(*con dao nhỏ.)

"Ta sẽ nói với Hoàng thượng ngươi mưu sát ta bất thành, sợ tội mà uống rượu độc tự vẫn. Đến lúc đó Hoàng thượng sẽ không trách tội ta, nhất định không trách tội ta. Tiện nhân ngươi thì khác, ta sẽ cho ngươi chết một cách đau đớn đến không thể nhắm mắt, ngươi muốn biết ta đã làm gì Lệ Sa yêu dấu của ngươi sao? Được, bổn Thái tử nói cho ngươi biết, ta sai ả đến Giang Tô, trên đường đi đã phái một đám thích khách chặn đường, nhất định phải khiến ả chết không toàn thây, khi chết tứ chi không được ở cùng một chỗ!!!"

Hắn đích thị là một con quỷ, một con quỷ giết người không ghê tay. Hắn nói về cách hắn làm hại Lệ Sa - người đã trung thành đi theo bảo vệ hắn suốt mười mấy năm bằng vẻ mặt vui sướng. Nhắm chặt mắt vì không muốn nhìn gương mặt bệnh hoạn ấy thêm một giây phút nào nữa, từng lời nói của hắn như dày vò tâm can tôi, còn đau đớn hơn khi bị cả nghìn mũi dao nhọn đâm vào, hắn là kẻ gian xảo, tôi tuyệt đối không tin những lời xằng bậy ấy. Nhưng thật sự là rất đau, cảm giác như chỉ cần vài lời nói hắn đã hút đi toàn bộ sức lực của tôi, tôi buông lỏng người, không còn vùng vẫy nữa, cũng không còn sức để mà vùng vẫy. Phải, tôi hận hắn, nhưng tôi căm hận bản thân nhiều hơn, nếu tôi không yêu thích Lệ Sa, không suốt ngày lảng vảng xung quanh bắt buộc khiến Lệ Sa yêu thích tôi thì nàng ta đã không phải chết thảm như vậy. Vậy mà tôi không thể giết tên cẩu trước mặt để trả thù, còn bị hắn hại ngược lại, tôi vô dụng, tôi là kẻ vô dụng!

"Thật sao?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, cảm nhận thân hình nặng nề của nam nhân thô kệch đè lên người tôi đã biến mất, thay vào đó là bàn tay mềm mại quen thuộc vuốt ve gương mặt tôi. Xuất hiện trước mắt là hình ảnh người con gái tóc vàng mà tôi yêu thương nhất, khắp người đều là máu, vết thương chồng lên vết thương, người đó một tay cầm chủy thủ, sau lưng là hình ảnh nam nhân mang Hoàng bào ngã gục dưới nền nhà, vết chém dài nơi yết hầu máu không ngừng tuôn.

"Sa nhi! Nói với ta ngươi còn sống đi!"

Tôi bật khóc ôm chầm lấy thân người yêu dấu, ôm chặt như muốn để tôi và Lệ Sa làm thành một, mãi mãi không ai có thể chia lìa chúng tôi. Người đó ôm trả lại, bàn tay luồn vào mái tóc tôi, không ngừng vuốt ve đôi vai đang run lên, tôi càng khóc to hơn, ôm chặt nàng hơn, sợ đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần buông tay thì Lệ Sa sẽ bỏ tôi mà đi.

"Sa nhi của nàng còn sống, ngoan, đừng khóc nữa, nhìn Tú nhi khóc ta thật rất đau lòng."

Lệ Sa dùng hai bàn tay ôm trọn lấy mặt tôi, giúp tôi lau nước mắt. Nhìn đôi mắt to tròn vui vẻ ngày nào nay đã đỏ hoe sưng tấy, đau lòng hôn lên mắt tôi, xuống cánh mũi và dừng lại ở môi. Vì hành động này mà nơi sâu thẳm nhất trong lòng tôi lập tức trở nên mềm nhũn, cảm giác hạnh phúc len lỏi đến từng tế bào, không còn sợ hãi nữa. Bỗng bên ngoài có tiếng thị vệ kinh hô, Lệ Sa mới giật mình, nàng ta nắm tay tôi, gấp gáp:

"Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta mau chạy thôi."

Lệ Sa nắm tay tôi cùng chạy, dùng khinh công kéo cả hai băng qua bức tường thành cao ngất của Hoàng cung, chỉ với chủy thủ trên tay Lệ Sa không biết đã đánh gục biết bao nhiêu lính gác. Chúng tôi chạy đến khu rừng nhỏ, trong lúc chạy lồng ngực tôi nhói lên từng hồi, tôi ôm ngực mím môi cố không phát ra những thanh âm đau đớn, phía sau binh lính đuổi theo ngày càng nhiều. Đau đớn nhìn Lệ Sa vì một kẻ sắp chết mà bất lực trốn chạy, nhìn bàn tay nàng nắm chặt cảm thấy rất ngọt ngào, trước kia từng ước có người cùng nắm tay mình chạy đến chân trời góc bể, bây giờ thì không cần nữa, chỉ mong người không buông tay ta trong lúc hiểm nguy.

Nhưng nàng nhất định phải buông!

"Sa nhi, ngươi chạy đi, mặc ta."

Ngực càng lúc càng nhói, chân đã tê rần, cả người thực sự không còn chút sức lực nào nữa, tôi thất vọng quỳ xuống đất, không ngờ độc dược phát tán nhanh quá.

"Không được, có đi thì cùng đi, nàng chạy không nổi nữa, ta cõng nàng chạy."

Lệ Sa kiên quyết, quỳ một gối đưa lưng trước mặt tôi, tự động lấy hai tay tôi quấn quanh cổ nàng. Nhưng tôi một mực từ chối, một người sắp chết như tôi, đi theo chỉ làm vướn chân.

"Ngươi mặc kệ ta đi, ta là người sắp chết, ngươi cứu ta cũng bằng thừa, chi bằng tự mình cao bay xa chạy, vui vẻ sống nốt quãng đời còn lại."

Là tôi lừa người lừa mình, tôi và Lệ Sa từng thề nguyện sống vui vẻ bên nhau, tôi chỉ muốn Lệ Sa chỉ vì mình tôi mà nở nụ cười. Nói ra những lời này thật sự rất đau. Tôi biết Lệ Sa cũng rất đau nhưng sớm đã không còn đường lui nữa rồi.

"Ta uống rượu có độc, dược tính phát tán rồi."

Lệ rơi từng hàng, tôi hôn vào cánh môi đầy đặn ấy lần sau cuối, gắng gượng lê từng bước ngược về phía quan binh đang đuổi theo sau. Người bọn họ muốn bắt là tôi, chỉ cần tôi nhận hết tội trạng, bọn họ nhất định tha cho Lệ Sa. Nhưng Lệ Sa lại không cho tôi rời đi, tự ý vác tôi trên lưng tiếp tục đoạn đường còn dang dở. Nhìn nàng ta cố chấp, bản thân rất tức giận, nhưng thương tâm nhiều hơn. Tại sao chứ? Sao lại không thể buông bỏ?

Cơn đau lại trỗi dậy, thấm vào từng tấc da thịt trong cơ thể, tôi mệt mỏi gục trên vai Lệ Sa, trước đó vẫn cảm nhận được giọt nóng hổi trên má cùng tiếng nấc của người mà tôi thương yêu nhất.

Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên tay Lệ Sa, nàng ta ôm chặt tôi, đôi mắt đỏ hoe đục ngầu, không còn trong trẻo như ngày thường nữa. Tôi mệt mỏi nhìn xung quanh, phát hiện hóa ra đã đến vách đá, không còn đường đi nữa. Lệ Sa âu yếm nhìn tôi, giọng nói trầm khàn thủ thỉ:

"Có chết thì cùng chết đi."

Níu lấy vạt áo Lệ Sa như cố níu lấy chút hơi ấm còn sót lại.

"Ngươi sẽ không hối hận chứ?"

"Sẽ không."

Tôi mỉm cười, dù yếu ớt nhưng chứa biết bao niềm hạnh phúc. Sau cùng, tôi muốn nói với nàng:

"Ta yêu ngươi."

"Sa nhi cũng yêu ngươi, Tú nhi, đời đời kiếp kiếp yêu ngươi."

Chưa bao giờ tôi thấy nàng khóc, dù bị thương đến suýt mất mạng cũng không hề rơi lệ, vậy mà khi nhìn tôi đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết nàng lại khóc, nàng chính là vì tôi mà rơi lệ. Bản thân tôi trước kia cũng chưa từng khóc, nhưng khi bị Lệ Sa đối xử hờ hững, bản thân khi đó tủi thân mới biết hóa ra mình cũng có khả năng vì người khác mà rơi lệ.

"Kiếp sau ta và nàng lại cùng làm nữ tử, không quyền cao chức trọng, an yên làm một người bình thường."

Nàng nhét chủy thủ mang theo bên mình vào tay tôi, nắm chặt tay tôi, hướng thẳng ngực mình mà đâm tới, máu rỉ từng dòng, nhuộm đỏ cả bàn tay trắng trẻo. Sa nhi trước khi gục xuống vẫn ôm chặt lấy tôi. Đám quan binh đã tới, chỉ còn vài bước nữa là có thể đặt chân đến chỗ chúng tôi. Tôi dùng toàn bộ hơi thở còn sót lại, kéo Sa nhi cùng mình ngã xuống vách núi. Thân thể hai nữ nhân hòa vào làn nước lạnh lẽo, máu nhuộm đỏ cả một mảng nước, đôi bàn tay hai nữ nhân vẫn đan chặt lấy nhau, trên môi mỗi người đều nở nụ cười, mặc kệ tất thảy mọi thứ sau lưng, chỉ cần biết bây giờ ta và ngươi cuối cùng cũng có thể yên bình ở bên nhau.

Kiếp sau nguyện như cây liền cành, chim liền cánh, mãi mãi không chia lìa.

~Hoàn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net