Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế kỉ 22 ngành khoa học thế giới đạt đến một trình độ vượt bậc, hàng ngàn máy móc tiên tiến được ra đời nhằm giúp cho hoạt động sinh hoạt và lao động của con người. Họ chế tạo ra được một loại súng có khả năng biến các loài vật thành con người. Dùng nó để thay cho con người gánh vác những món hàng nặng trăm tấn. Nhưng kể từ khi người máy được tạo ra, con người đã không dùng đến loại súng này nữa, họ lãng quên nó và tận dụng người máy cho tất cả mọi công việc từ bé đến lớn.


==


Hôm nay là ngày Seulgi nhận công việc mới tại sở Cảnh Sát Nhân Dân Seoul. Cô trở về nhà sau 8h tối và nhìn thấy Wendy đang đứng chờ trước cửa.


-Cảnh sát ngủ gật về rồi sao - Wendy tinh nghịch nhìn cô, Wendy là bạn thân của Seulgi họ đã học tập và làm việc chung với nhau suốt hai mươi năm trời cho đến khi cả hai bị chia cắt bởi những ước mơ riêng cho tương lai của bản thân.


Hôm nay Seulgi đã hẹn Wendy đến và bữa tiệc tân gia bắt đầu vào 8h15 tối.


-Công việc mới tốt chứ? - Wendy hỏi, những món ăn hôm nay đều là do cô ấy làm cả


-Ổn tất, hy hữu là tớ đã không ngủ gật trong phòng làm việc - Seulgi đưa miếng thịt bò lên miệng và bắt đầu nghiền nhuyễn nó ra.


-Cảm ơn tớ đi vì tớ đã gọi và nhắc nhở cậu rằng nên đi ngủ sớm !!!


-Để sau!!!


Thỉnh thoảng mới gặp nhau một lần nên cả hai đã có rất nhiều chuyện để nói với nhau, sau khi chén xong hết tất cả, họ để đống chén bát bẩn vào bồn rửa và di chuyển ra ghế sofa nơi đặt những lon bia và những dĩa đồ ăn lặt vặt.


-Mai tớ sẽ phải đi làm sớm nên cậu phải thật vinh dự vì tớ đang ngồi đây và uống với cậu, Seungwan ah


-Quí hóa quá nhỉ!!!


-Quà tân gia đâu, à không...bạn bè nên tớ cũng không nề hà chuyện quà cáp, cậu đến chia vui rồi đưa phong bì cũng được. - Seulgi xòe tay ra trước mặt Wendy, trắng trợn đòi.


-Đừng mơ, thời buổi này, cậu cũng như tớ tớ cũng như cậu, đều nghèo nàn như nhau cả...


-Đừng than vãn nữa, tử tế lắm cũng phải có quà chứ, tân gia của cậu tháng rồi tôi đã tặng cậu 10 ổ bánh mì rồi còn gì - Seulgi đanh mặt lại chuẩn bị bóp cổ Wendy đến nơi.


-Nhờ cậu nên tôi phải ăn bánh mì trừ cơm suốt 1 tuần liền, tôi phải tử tế lắm nên bây giờ tặng cậu một hộp trứng gà, coi như đáp trả. Nghỉ nợ nhé!!! - Wendy quay lưng, từ đằng sau mang ra một hộp trứng gà gồm 6 cái


Seulgi đần mặt ra có chút không vừa lòng nhưng vẫn nhận lấy nó


-Đừng có đực mặt ra như vậy, một quả trứng cậu có thể ăn với 2 ổ bánh mì đấy Seulgi - Wendy mỉa mai, nhưng vì bản thân cô cũng là sinh viên vừa mới ra trường việc làm không ổn định nhà cửa lại không có, tân gia nói cũng chỉ cho ngoa nhưng thật ra chỉ là ngôi nhà cô thuê tạm gần nơi lại việc để tiện mà đi lại. Seulgi cũng vậy.


==


Tối hôm sau, Seulgi lại trở về nhà đúng vào 8h, cô đói bụng muốn điên lên nên đã mò đường xuống bếp tìm thứ gì đó để ăn. Nhưng nhà vừa mới thuê đồ đạc lại chưa mua kịp, Seulgi liếc mắt nhìn mọi ngóc ngách của cái tủ lạnh rốt cục cũng nhìn thấy hộp trứng ngày hôm qua của Wendy, bắt lấy nó và tiến về phía bếp.


-Cũng tiện phết!!! - Seulgi lầm bầm rồi lấy ra một quả trứng, cô chuẩn bị một cái chảo nhỏ chuẩn bị chiên nó lên. Seulgi đặt chảo lên bếp làm nóng nó trước khi cho trứng vào, nhưng cũng vì cái bụng chết tiệt đã khiến Seulgi mất hết kiên nhẫn, ngay khi mặt chảo chỉ vừa ấm lên một chút, Seulgi đã vội vã đập trứng bỏ vào.


Quả trứng bị đập vỏ trứng vỡ tung ra, lòng đỏ tròn xoe rơi vào bên trong chảo, lòng trắng cũng ôm lấy tròng đỏ rơi lên mặt chảo.


-Á Á Á Á Á


Seulgi giật mình bởi tiếng hét từ đâu phát ra, cô thả chiếc thìa vừa mới tìm được xuống lật đật chạy đến chảo trứng xem xét. Cô trợn mắt nhìn thấy một vật thể nhỏ bé ôm lấy lòng đỏ trứng gà nằm lăn lộn trên mặt chảo nóng. Tiếng xì xèo phát ra, vật thể lạ vì bỏng là giãy giụa không ngừng. Seulgi lập tức nhấc chảo ra khỏi bếp dùng tay không bóc vật thể lạ ra khỏi chảo nhẹ nhàng đặt nó lên khăn tay bằng bông rồi mang ra phòng khách.


-Nằm yên đi!!!


Seulgi cáu lên cô nheo mắt dùng tăm bông chạm nhẹ vào những vết bỏng trên vùng bụng của vật thể lạ. Nó có hình dáng y hệt con người, lại là một cô gái với mái tóc vàng hoe khuôn mặt nhỏ cỡ đốt ngón tay. Cao khoảng 10cm nhưng vóc dáng lại như một thiếu nữ tưởng thành với tất cả những đường cong quyến rũ và làn da trắng muốt trên cơ thể.


Sau khi sát trùng bằng những loại thuốc có sẵn, Seulgi tạm thời băng bó vùng bụng của nó lại bằng một miếng urgo, chỉ một miếng urgo thôi đã đủ băng kín vùng bụng của nó rồi. Sau khi băng xong, cô phải đảm bảo rằng vết thương hoàn toàn không có gì đáng ngại thì mới cho nó quấn chiếc khăn tay vào người.


Cô kề sát mặt của mình vào vật thể lạ, cả cơ thể bé nhỏ của nó chỉ bằng 2/5 khuôn mặt của cô mà thôi nên bây giờ nó đang vô cùng hoảng sợ, cô xém chút nữa đã nấu chín nó lên lại bóc nó ra bắt nó nằm sấp rồi chọc tâm bông vào người, giờ lại hướng chóp mũi vào người nó. Nó hoảng sợ, quấn chiếc khăn nhỏ vào người run rẩy chui tọt vào bên trong.


-Này ra đây đi chứ!!!


Seulgi thò ngón tay vào chọt nhẹ vài cái vào chiếc khăn


-Em phải ra ngoài thì tôi mới biết em là ai, nếu không tôi lại mang em đi rán chín như lúc nãy đấy, tôi đang đói gần chết đây!!!


Seulgi nhẹ nhàng nói, trong giọng điệu có chút bắt buộc.


Vật thể lạ từ trong "chăn bông" chui ra, tựa cả người vào chiếc ly phía sau run rẩy cất giọng


-Tôi....tôi..là...


-Hóa ra biết nói à? Đừng lo, tôi không có giết chết em đâu, em nhìn xem, người em chỉ cao hơn ngón tay của tôi một chút nếu muốn giết chết em tôi đã bóp nát em ra ngay từ đầu rồi, việc gì tôi phải chữa bỏng cho em chứ? - Seulgi mỉm cười, kề sát khuôn mặt của mình vào em để có thể nhìn em rõ hơn


Vật thể lạ rõ ràng là rất hiểu tiếng người, Seulgi vui mừng nhìn nó chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu, trên khuôn mặt có một hai vết xước nhẹ.


Tự nhiên lại lòi ra một cô nàng tí hon ở trong nhà cô, Seulgi cảm thấy nó dễ thương không tả nổi, ngũ quan của nó thập phần đều đáng yêu xinh đẹp mê hoặc, Seulgi ban đầu có chút lo sợ nhưng bây giờ lại hết lòng hào hứng. Đêm ngủ cũng đặt nó bên cạnh, đi ra đường thì nhét nó vào túi, 8h tiếng ở công ty lại nhớ nó không chịu nổi, làm nhanh làm gọn để về nhà chơi với vật thể nhỏ bé.


Tối hôm đó.


-Nhóc con, tôi định sẽ đặt cho em một cái tên....


-Tên gì cơ? - Vật thể nhỏ bé chui ra từ chiếc hộp nhỏ, ngước cổ lên nhìn Seulgi, chiếc áo đầm màu hồng phấn được Seulgi may cho sau khi sửa đi sửa lại thì hôm nay mặc trông rất vừa vặn.


-Yah~ Em mặc nó nhìn dễ thương quá đi!!! - Seulgi nhe răng ra cười, đưa bàn tay của mình xuống xuống ngụ ý muốn em nhảy lên. Vật thể nhỏ dùng hết sức trèo lên, vừa lên tới mép bàn tay đã mệt mỏi gục đầu xuống thở, Seulgi liền đưa ngón tay ra, từ từ đẩy em vào ngồi gọn trong lòng bàn tay.


-Seulgi định đặt tên gì cho em cơ? - Em ngước cổ lên nhìn cô, thực tình nhiều lần em mỏi cổ đến rã rời nhưng Seulgi trước mắt em lại khổng lồ quá nên mới phải ngước lên cao thì mới tận mắt nhìn thấy cô được.


-Suy nghĩ mãi đấy!!! Tôi đặt em là Joohyun nhé!!! - Seulgi mỉm cười, trong lòng có chút hồi hộp sợ em không thích cái tên này, trong lúc chờ đợi em suy nghĩ cô chọc ngón tay vào cái má trắng trẻo bầu bĩnh của em ngoáy ngoáy vài cái cho sướng tay.


-Joohyun sao? Hay quá, vậy từ nay tên em là Joohyun, em rốt cục cũng có tên rồi - Em mừng rỡ đứng lên, miệng luyến thoắng cái tên mà cô đặt cho, mái tóc vàng óng hất tung theo từng bước nhảy của em.


==


Để lại comt và vote cho mình nhé :))

Mình sẽ không để các cậu đọc chùa đâu :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net