Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi im lặng nhìn em mệt mỏi gục mình trên bàn tay của cô, Joohyun thở gấp, hôm nay em không được khỏe. 

-Joohyun, em làm sao vậy? 

Seulgi lo lắng hỏi, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn vào em, không gian bên ngoài cô không buồn để ý, nhìn em cả người lả đi vì mệt cô biết mình sai rồi.

.

FLASHBACK

Joohyun vui vẻ thụt ló cái đầu nâu vàng của mình bên trong túi áo của Seulgi, em một mình nhìn cảnh chợ sớm bao la rộng lớn như thế này vô cùng thích thú. Người người chen lấn ban đầu làm em hơi sợ, em sợ sẽ bị phát hiện, nhưng rồi một lúc sau, Seulgi trấn an em bằng cách thì thầm nhỏ nhẹ cho mỗi mình em nghe mà thôi. Cô bảo em yên tâm, nơi đông đúc thế này ai ai cũng chỉ chú tâm lo việc của họ, em và cô là hạt cát nhỏ ai buồn mà để ý đến. Giọng nói của Seulgi nhỏ nhẹ vô cùng, em chẳng hiểu sao bên ngoài đầy rẫy những âm thanh tạp nham vậy mà em chỉ nghe thấy mỗi âm thầm phát ra từ cổ họng của Seulgi lúc này mà thôi. 

Seulgi dừng lại ở quầy cà rốt, vì em nói em thích ăn cà rốt, tuy nhỏ người nhưng sở thích của em cũng không khác người bình thường là mấy, cô cuối xuống dùng tay đặt phớt lên một củ cà rốt ý muốn em chọn xem củ nào mới làm em vừa ý. Joohyun cất giọng, từ trong lớp vải mỏng của cái túi áo, em dễ dàng nhìn ra bên ngoài, từ trái qua phải từ trên xuống dưới, người bán hàng nhìn Seulgi với ánh mắt kì lạ, được một lát, cô nghe em búng một cái tách liền nhấc củ cà rốt đó lên, vui vẻ đưa người bán hàng gói lại. Cứ như thế, thức ăn trong giỏ này đều là do em chọn cả.

7h30, giờ cao điểm đã đến, cô lách người chen qua đám đông, khổ khăn thoát ra khỏi vòng vây của hàng trăm con người đang chen chúc trước mắt. Em bên trong túi áo khổ sở ôm lấy đầu của mình. 

Một lát sau khi cô đã thoát ra khỏi chợ thành công, sờ thử túi của mình thì em đã biến mất tiêu, Seulgi hoảng sợ, cô điên cuồng đi tìm em, lật tung những ngóc ngách của khu chợ để tìm cho bằng được em. Seulgi va vào người này, đụng trúng người kia, mỗi lần như thế cô đều ngã mình xin lỗi rồi lại vội vã chạy đi. Mồ hôi đổ đầy trên vầng trán của Seulgi, cô mang theo lo lắng lẫn sợ hãi mà đi tìm em. 

.

Joohyun bị rơi xuống đường, đứng giữa hàng trăm con người khổng lồ, em như con chuột nhỏ bé vậy. Những bàn chân to lớn có thể nghiền chết em bất cứ lúc nào. Em hoảng loạn luồng lách chạy thoát khỏi những đôi bàn chân khổng lồ, ra tới đường lớn, Joohyun choáng váng ngước nhìn khung trời bao la, xe cộ nối đuôi nhau mà chạy, cả người em mệt lã, vừa đi lạc vừa đuối sức em thở gấp tựa người lên chân của cái ghế đá mà ngồi nghỉ. 

Tâm can em không ngừng cầu cứu Seulgi, em một giây cũng không dám quên cô, nhất định cô phải đến đây mang em về, nếu không em chỉ còn đường bỏ mạng mà thôi. 

.

Seulgi chìm trong dòng người đông đúc, người ta lo tất bật chuyện của người ta, còn cô tuyệt vọng cúi mặt xuống đường bất động giữa hàng trăm con người đang chuyển động. 

-Anh có nhìn thấy con bé cao chừng này, chừng này...hay không... 

Họ nhìn cô, ánh mắt khinh bỉ hiện lên, đồ điên như cô chả ai thèm quan tâm đến đâu, cũng có người họ mắng vào mặt cô vì đã làm mất thời gian của họ. Seulgi lại đi tìm em, tìm từ khi mặt trời còn chói chang mãi cho đến khi mặt trời hạ mình trên vách núi. Hoàng hôn nhấn chìm thân hình nhỏ bé tuyệt vọng của Seulgi, ánh nắng chiều rọi vào lưng áo ướt đẫm mồ hôi, đèn đường cũng đã bật sáng mà em vẫn chưa có tung tích gì. Nếu em có mệnh hệ gì Seulgi sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất thôi. 

.

Wendy vui vẻ huýt sáo trên đường đi tập thể dục về nhà, cô trên tay cầm theo cái dây xích cho, con chó Nhật tên Windy của cô mới nuôi được 3 4 tháng trước bây giờ cho nó ra đường hưởng gió cùng cô. Đi ngang qua hàng ghế đá của công viên, Windy bỗng dưng sủa inh ỏi, nó nhảy dựng lên vắt giò mà chạy, kéo theo Wendy phía sau đang lơ mơ không hiểu chuyện gì. 

.

Joohyun ngồi đó, hàng mi ủy khuất che đi đôi mắt ướt đẫm nước mắt của em, đang chập chờn thì em nghe bên tai tiếng chó sủa, giật mình nhìn sang bên cạnh, con chó to hơn em gấp mười lần hung hăng chuẩn bị gặm lấy em đến nơi rồi, Joohyun hoảng sợ co chân lên mà chạy, chạy đến hụt cả hơi mà con chó chết tiệt vẫn chưa chịu tha, nó dí em chạy đến một căn nhà nhỏ. 

.

-Winwin, mày muốn đến nhà Seulgi sao? Con chó khốn khiếp, muốn gì cũng phải từ từ chứ!

.

Seulgi đi bộ về nhà, toàn thân cô rã tan trí óc quay cuồng không thể suy nghĩ được gì nữa. Coi như bên trong đã chết chỉ còn mỗi hơi thở là dồn dập. Cô trở về nhà, ánh đèn đường rọi theo từng bước chân chậm chạp của Seulgi, vừa về đến đã nhìn thấy Wendy đứng đó. 

-Cậu đến đây làm gì? Hôm nay, tớ thật sự không có tâm trạng tiếp cậu đâu - Seulgi mệt mỏi trả lời, lướt qua Wendy rồi bước vào nhà. 

-Cậu có chuyện gì? Ủ rũ như vậy không phải Kang Seulgi!

-Cậu im lặng đi, để tôi nghe xem...em có đang gọi tôi hay không... - Seulgi ngồi xuống sofa, ngoáy đầu chăm chăm nhìn vào ngôi nhà nhỏ của em, vừa nhìn thấy đã không kềm nổi nước mắt. 

-Joohyun của cậu ở đây nè, nhưng...nó ngất mất tiêu rồi!!!

END FLASHBACK

-Joohyun...nói gì đi em... - Seulgi khẩn thiết gọi, giọng điệu cầu xin em.

Nhưng em trong bàn tay của cô vẫn im lặng đến đáng sợ, không một âm thanh nào phát ra từ em kể cả một tiếng thở nhỏ, có phải em chết rồi không? Nghĩ đến đó thôi Seulgi đã không thể thở nổi, cô điên cuồng sóc toàn thân em lên, liên tục lay lay cơ thể bé nhỏ của em để mong nhận được sự hồi âm. 

-Cậu làm thế nó chết càng mau đấy, bỏ xuống mau lên! - Wendy tức giận quát, giật Joohyun ra khỏi bàn tay của Seulgi rồi nhẹ nhàng đặt em vào chiếc hộp nhỏ. 

-Nếu...nếu chết thật...thì sao...cậu phải để tôi giữ lại cho Joohyun một tí hơi ấm chứ - Seulgi điên lên, cô trợn mắt phản bác Wendy, đôi mắt đỏ ngầu ứa nước làm Wendy sợ hãi. 

-Giữ cái gì, cậu giữ lại hơi ấm hay là cậu giết chết nó! Seulgi cậu điên rồi, tại sao cậu lại khóc, vì một đứa tí hon này sao? Ban đầu tớ đã nói cậu rồi, giữ nó trong nhà chẳng khác gì cậu nuôi thú cưng vậy, nó không thể sống mãi với cậu được đâu! Đồ ngốc. - Wendy gắt lên, cô bấu chặt lấy đôi vai của Seulgi, lớn tiếng. 

-Nhưng..... 

Seulgi im lặng, cô biết bây giờ có cãi cũng vô ích, Seulgi không cần Wendy hiểu mình, thứ cô cần bây giờ là sự sống của em, là sự sống của Joohyun chứ không phải bất kì thứ gì trên đời này cả. Seulgi đến gần em, nhìn em phả ra từng hơi thở nặng nề khiến tim cô thắt lại, cổ họng khô rát. 

-Wendy, mang đèn cầy đến đây cho tớ đi! - Seulgi gọi nhỏ. 

Một lát sau, khi đèn trong nhà đã được tắt hết, Seulgi mang nến đến thắp sáng xung quanh giường nằm của Joohyun, hơi ấm từ những ngọn nến xung quanh tỏa ra khiến toàn thân lạnh cóng của em cảm thấy dễ chịu hơn, em nằm đó, khó khăn chống chọi lại từng nhịp đập đứt quãng của trái tim, em biết mình sẽ chết đi trong vài phút nữa thôi, em cần nói với Seulgi của em điều gì đó, điều mà em đã nghĩ đến là phải nói từ lâu lắm rồi, nhưng em không hề nghĩ hoàn cảnh trớ trêu đến mức không cho em đủ sức lực cuối cùng để nói với Seulgi rằng....

.

-Joohyun, sao tôi nuôi em mãi mà em chẳng lớn lên được chút nào vậy, tốn cơm của tôi quá!

-Em thích thế này hơn, em lớn lên rồi làm sao chui vào túi áo mà ngủ được chứ

-Em thì thích rồi, còn tôi thì sao?

.....

-Joohyun, em mau lớn lên đi...

-Để làm gì chứ? 

-Không có chiếc áo cưới nào vừa người với em đâu!

.....

-Joohyun em xem có đẹp không?

-Seulgi, eo em nhỏ lắm rồi, em không lắc vòng đâu!

-Đây không phải vòng để em lắc đâu, đây là nhẫn đó, tôi cũng có một cái, hiện tại em đeo không vừa, nên bây giờ cứ tròng nó ngang bụng thế này đi!

-.....?

.

------

END

Mình để kết thúc như thế, nên các cậu hãy tự nghĩ ra cái kết các cậu muốn đi. :v

Nhưng theo ý mình thì Sad Ending đấy :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net