Lớp Học Hai Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trong Ngôi Trường Nhỏ mái ngả màu, có hai học sinh cùng chung một trường, cùng chung một lớp. Dù hai huyết thống khác nhau, dù tuổi còn quá nhỏ để hiểu biết được tình yêu là gì, nhưng vẫn có những món quà nho nhỏ cho nhau. Ngôi Trường Nhỏ ơi, xin đừng đóng ngăn ký ức, xin đừng khép lại những trang giấy trắng cuối cấp 2, xin đừng làm cho tình bạn này bay mất, xin đừng làm cho tình yêu thầm lặng này ngưng phát triển, cảm ơn Ngôi Trường Nhỏ, cảm ơn vì tuổi thơ này..."

OoO___________________________________________OoO

Chậm rãi trên con đường nhỏ, từng bên chân bước đi, Vương Nguyên đi chậm như muốn đếm từng hạt cát dưới con đường mòn. Đi cạnh cậu là một chú mèo nhỏ, cậu dắt nó theo đi học, như là một món đồ giúp cậu có bè có bạn. Vương Nguyên nhấn mạnh từng bàn chân xuống nền đất cứng. Miệng liên tục lẩm bẩm câu nói: "Nếu như ở đó tất cả xa lánh mình, mình sẽ làm gì? Lạnh lùng chăng? Hay giảm nói? Hay là...? Có thể...? Làm cái này thì...

Chú mèo bỗng kêu lên làm Vương Nguyên khựng lại, đã tới trường rồi à? Cậu bước vào cổng trường nhỏ ngả màu xanh nước thành màu trắng ngà gỉ sắt. Trong trường không có ai, chỉ có tiếng Piano từ trong phòng nhạc. Vương Nguyên khựng lại giữa sân trường để nghe ngóng âm thanh ấy.

-Bài này là...

Vương Nguyên chớp mắt suy nghĩ.

-Một bản Melody.

Sau cậu, một giọng nói vang lên. Tuy chưa biết gì về nhau nhưng Vương Nguyên rút ra trong túi áo một hộp quà nhỏ thắt nơ trắng và có hình mấy bông bồ công anh đưa cho...cậu ấy. Vương Nguyên nghĩ như vậy sẽ giúp cậu thân thiện hơn với cậu bạn mới này.

-Cảm ơn cậu. Cậu tên là gì?

Đón lấy hộp quà, cậu ấy hỏi. Vương Nguyên  lúng túng, nhưng cậu nhanh chóng định thần và trả lời một cách dõng dạc:

-Tôi là Vương Nguyên . Còn cậu?

-Tôi là Thiên Tỉ . Mà cậu không nhất thiết phải giả lạnh lùng khi học với tôi đâu, cứ bình thường đi.

Thiên Tỉ trả lời kèm theo một câu không nên có. Vương Nguyên nhìn lại Thiên Tỉ: 

-Sao cậu biết là tôi giả vờ? 

 - Tôi hiểu rõ cậu hơn ai hết đấy. Thậm chí là rõ hơn cả người đã bỏ cậu lại ở cổng trường.

Thiên Tỉ bình thản trả lời, đây là câu nói mà Vương Nguyên mong đợi từ biết bao nhiêu người. Cậu học giỏi, không lợi dụng người khác và sẵn sàng chia sẻ, nhưng chưa từng hòa đồng được với ai cả, trừ Thiên Tỉ ra.

-Thiên Tỉ, cậu học lớp nào?

Vương Nguyên đưa tay ra sau lưng. Thiên Tỉ trả lời lại bằng một câu hỏi khác:

-9A4, cậu cũng vậy, đúng không?

-Ukm. Lên lớp đi. Tôi quen ngồi trong lớp rồi, với cả...ngoài này nắng lắm!

Vương Nguyên trả lời rồi kéo tay Thiên Tỉ lên lầu. Vương Nguyên đang rất mừng khi đã có một người bạn. Có thể cậu sẽ là người bạn duy nhất của mình. Thiên Tỉ khựng lại:

-Lên tới lớp rồi đó.

-Sao giờ này mới chỉ có cậu và tôi thôi vậy?

Vương Nguyên nhìn xung quanh căn phòng trắng ngả ít rêu xanh, trên tường là một chiếc bảng đen lớn, nhưng đã cũ, chừng như lâu lắm rồi không có ai dùng tới. Rồi lại nhìn vào Thiên Tỉ :

- Thiên Tỉ, lâu lắm rồi chưa có ai học lớp này sao?

-Tôi không biết. Chắc vậy.

Thiên Tỉ trả lời. Vương Nguyên ngạc nhiên trước câu trả lời vô vô cùng nghịch lý kia:

-Tôi tưởng mấy năm trước cậu cũng học ở đây chứ?

-Đúng vậy. Nhưng... nhiều chuyện xảy ra lắm, Vương Nguyên cậu đừng hỏi về mấy cái đó nữa,...rồi cậu cũng sẽ biết thôi.

Thiên Tỉ cầm lấy chiếc khăn lau bảng và lau lên mặt đen của tấm bảng một cách tự nhiên, giọng nói nghe có vẻ đe dọa Vương Nguyên. Và dĩ nhiên, Vương Nguyên sẽ chờ tới thời cơ đó rồi. Nhưng tại sao? Tại sao Ngôi trường vẫn còn im lặng khi đã 7h 45p? Điều gì ẩn giấu sau khuôn mặt kia? Điều gì thực sự mà Thiên Tỉ muốn che đậy và không muốn nhắc tới?

-Lớp học 2 người à? Vui đấy!

Vương Nguyên cười thầm sau những câu hỏi của trí óc, cậu thấy cái tên "Lớp học 2 người" sẽ rất hợp với ngôi trường này, chính xác hơn là cái lớp này chứ. Vương Nguyên cứ đứng cười một mình vì Thiên Tỉ vẫn lúi húi lau bảng. Nhưng Thiên Tỉ đâu chỉ là một học sinh bình thường, cậu đoán được, biết được và chắc chắn rằng Vương Nguyên đang suy nghĩ về cái gì. Nhưng Vương Nguyên lại nghĩ mình đang bị điên, khi mà đang nghĩ tới "Mistery" của ngôi trường và Thiên Tỉ thì lại nghĩ tới cái tên của lớp học...Chẳng liên quan gì cả. Đúng thế...

- Thiên Tỉ, sao ở đây vắng ngắt vậy?

Vương Nguyên bước lại gần cậu nhóc đang lau bảng.

-Tôi không rõ, nhưng nếu vậy thì...chắc đây sẽ là Lớp Học 2 Người!

Thiên Tỉ trả lời.

-Thật thế thì sướng quá!

Vương Nguyên cười. Thiên Tỉ bỏ chiếc khăn lau bảng xuống:

-Các thầy cô giáo cũng không có. Chúng ta sẽ học bài nhưng kèm theo đó là sẽ được nói chuyện. Giờ cậu về đi, mai tới lớp tôi sẽ chỉ cho cậu học, tôi đã học trước tất cả từ đầu đến cuối sách ở nhà rồi.

-Ukm!

Vương Nguyên xách cặp chạy ra ngoài và dắt chú mèo nhỏ đi về. Cậu vừa nghĩ ra cái tên cho nó, Milly, cậu sẽ gọi nó là Milly. Vương Nguyên bước chậm rãi trên con đường về nhà. Cậu tình cờ tìm được đường về nhà cũ của cha mẹ mình trước đây, cả hai người họ đều đã chuyển đi và cậu tương thân ở đó.

- Thiên Tỉ thật tuyệt. Ước gì mình mãi được học với cậu ấy nhỉ?

Cậu ngồi vào chiếc bàn học bụi bặm và ngồi suy nghĩ về Thiên Tỉ. Đầu óc cứ mơ màng về Thiên Tỉ. Lúc đó thì có một tiếng chuông reo. Vương Nguyên mở điện thoại lên, một số điện thoại lạ lùng hiện trên màn hình, đó là một "Message". Cậu mở cái "Message" đó lên, một cái bảng kẻ rõ ràng và kèm theo đó là một dòng chữ ngắn, thời khóa biểu. Do không biết là ai nên Vương Nguyên đã vội xóa cái Message đi, nhưng đã lưu lại số điện thoại đó.

OoO__________________________________OoO

Thứ 3...

-Thiên Tỉ!

Vương Nguyên chạy vào lớp học, Thiên Tỉ đúng là đã ngồi sẵn trong lớp, trên bảng là một cái Thời Khóa Biểu đã ghi sẵn.

-Cậu...ghi cái đó à?

Cậu ngồi vào bàn cuối cùng, ngay cạnh Thiên Tỉ.

-Ukm. Phải có thời khóa biểu chứ, không thì lỡ cậu không soạn rồi mang cái cặp rỗng lên lớp thì sao?

Thiên Tỉ cầm cục phấn chỉ lên bảng:

-Thôi, chép vào vở đi.

-Ukm!

Vương Nguyên lúi húi ghi vào vở, bỗng dưng cậu ngẩng cái đầu lên:

-Thiên Tỉ nè, thời khóa biểu cậu tự soạn à?

-Ukm!

Thiên Tỉ trả lời, cậu cũng chép vào vở y như Vương Nguyên.

-Chữ cậu đẹp quá!

Vương Nguyên liếc sang quyển vở của Thiên Tỉ. Chữ cậu đẹp thật, giống như kiểu chữ Vivaldi {Microsoft Word 2013} hoặc là giống kiểu chữ Vladimir Script {Cũng là Word 2013} và cũng giống kiểu chữ Kunstle Script {Cũng là Word 2013}.

-Cậu đang suy tưởng tôi viết giống máy tính?

Thiên Tỉ lên tiếng làm Vương Nguyên giật mình.

-Nhưng chữ cậu rất giống.

Cậu cười. Thiên Tỉ gấp quyển vở lại:

-Tôi đâu có nói gì! Tôi chỉ hỏi thôi mà!

-Thiên Tỉ nè, số điện thoại của...

Cậu  cắn bút. Thiên Tì giựt lấy cây bút của cậu:

-Là cái số hôm qua cậu lưu lại đó!

-Oh, thế à? Tôi không biết đấy!

Vương Nguyên ngây thơ.

-Này chúng ta cũng khoan hãy học. Tôi biết hôm nay cặp của cậu trống rỗng.

Thiên Tỉ cất bút và sách vào trong cặp:

-Mai nhớ soạn sách vở cho đúng nhé! Và đi về cẩn thận!

-Ukm!

Cậu cười. Thiên Tỉ đã rời khỏi căn phòng trước cậu và bước một bước dài để về nhà . Còn nhiệm vụ của cậu là soạn sách vở, thế thôi! Chắc chắn, không phải là có lẽ, chắc chắn cậu đã thích Thiên Tỉ!

"Cảm ơn ông trời, cảm ơn vì đã cho tôi được gặp một người như Thiên Tỉ..."

OoO______________________________________OoO



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net