[THREESHOT] You're My Butterfly... [Chap 03 | End], TaeNy | Update 05.03.2012

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Fishball_Nhym_Taengoo 

Rating: K 

Pairing: TaeNy

Note: Fic nằm trong Project mừng sinh nhật Tae Yeon do __The27th__ tổ chức. Mọi thông tin chi tiết có tại Profile của __The27th__

You're my butterfly...

Chap 1 : The Moth

Theme Song

Nó, đứa con thứ hai của một gia đình thuần nông khốn khó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chật vật quanh năm vẫn hoàn đói nghèo.

Nó, tám tuổi đã rời quê hương lên Seoul lăn lê vào đời, bươn trải kiếm kế mưu sinh trong cái xã hội nghiệt ngã đầy dãy bất công này.

Nó, một đứa nhóc lang thang đầu đường xó chợ, bị người ta đánh đập, hành hạ, nhưng vẫn cố gắng bám trụ lại thành phố này, học đủ mọi ngón nghề, ai thuê gì làm nấy, sống chui lủi trong xóm liều ven ngoại ô giữa dòng đời điên đảo.

Sao nó phải khổ sở như thế?!

Điều ấy đã trở thành tiềm thức trong tâm hồn non nớt của nó.

Như tảng đá lớn đè nặng lên tấm thân một đứa trẻ chưa đầy mười năm cuộc đời.

Nó làm thế vì cái gì?!

Là vì tiền, vì tiền, tất cả đều là vì tiền!!

Phải, nó cần tiền, rất cần tiền !!

Làm gì ư?!

Vì nó sợ...

Nó sợ hàng tối nhìn thấy bố say khướt rồi điên cuồng đánh đập mẹ con nó.

Nó sợ anh nó phải nhịn đói đi học trên tỉnh cách nhà hơn mười cây số bằng xe đạp cà tàng rồi lại thòm thèm món cơm nắm của chúng bạn.

Nó sợ mỗi đêm, nằm trong màn nghe tiếng em gái nó khóc thảm thiết vì khát sữa mẹ.

Ai oán làm sao...

Đau lòng làm sao...

Mẹ ốm yếu, lại phải làm việc cực nhọc cả ngày dài, làm sao đủ sức nuôi cả nó chứ?!

Những mảng kí ức đau buồn ấy như cứ vỡ vụn ra theo từng nhịp lớn lên của đứa trẻ ấy, đến khi chúng trở thành những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn rồi chĩa thẳng vào trái tim nhỏ bé đang tổn thương của nó, và ngấm dần, ngấm dần

Từng cơn đau nhói lên theo thời gian khiến nó chỉ muốn đập tan tất cả. 

Mọi thứ !!!

Lý trí nó đã dẫn nó đến đây.

Chỉ để có tiền.

Dù có khó khăn gì đi nữa, nó cũng sẽ vượt qua. 

Vì thế, nó đi, phải đi thật xa khỏi quê hương, một mình lên thành phố kiếm từng cắc bạc để gửi về nuôi người mẹ mắt đỏ hoe thương nhớ nó...

Rồi sẽ có một ngày...

Nó trở về...

Người có cuộc sống vật chất tinh thần đầy đủ làm sao hiểu được những người như nó cơ chứ?! 

Thật tâm...

Nó....

Nó...

Nó cũng nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ anh em nhiều lắm chứ.

Có những đêm nó thao thức không ngủ vì bị đánh chửi cay nghiệt, lúc ấy, nó chỉ ước có mẹ ở bên ôm ấp vỗ về thôi.

Nhưng tưởng chừng như ước mơ đơn giản ấy ai cũng có thể nhận lấy được.

Không !!

Với nó

Đó là ước mơ xa vời nhất.

Thói đời hiểm độc lắm, có ai chiều lòng người bao giờ đâu?!

Nó chỉ biết khóc, cắn răng thật chặt mà sống, mà tồn tại trên cõi này vì những người nó yêu thương.

Mỗi đêm, khi nhắm mắt lại, hình ảnh anh nó bị bạn bè bắt nạt, bị người đời lăng mạ lại hiện lên, tiếng em nó khóc khát sữa hoà cùng tiếng thổn thức của mẹ nghe đến xé lòng.

Cảm giác sần sùi trong lòng bàn tay khi xoa thuốc cho mẹ sau mỗi lần bị bố hành hạ làm nó kinh hãi.

Điều ám ảnh ấy hiện lên sống động đến mức làm đầu nó buốt nhói, trái tim thuần khiết ấy không ngừng rỉ máu.

Nhưng

Nhắm mắt lại luôn khiến người ta dễ chịu hơn.

Mọi thứ điều mình mong muốn đều xuất hiện.

Nhưng khi mở mắt ra.

Cảm giác cô độc bao trùm khiến vết thương lòng càng thêm quặn đau.

Anh nó từng tự gọi mình và nó là những chú bướm đêm trong một lần hai anh em đi học về

Những chú bướm không có vẻ bề ngoài lộng lẫy

Thậm chí còn quá xấu xí với một màu nâu đất

Loài bướm ấy

Chỉ hoạt động về đêm

Chúng sợ ánh sáng

Chỉ mang đến nỗi xui xẻo cho loài người

Báo hiệu cho điều không may sẽ tới

Nó thấy cũng đúng đấy chứ

Nó chỉ đi làm khi trời đã tờ mờ tối

Và chỉ về nhà khi trời sắp rạng đông

Nó nghèo khổ

Túng quẫn

Chỉ mang đến tai hoạ cho gia đình của mình

Nó đi làm từ dạo ấy

Năm lên tám

Gắn liền với bướm đêm

Cuộc sống lao động qua loa tạm bợ của nó chỉ kết thúc khi đến một ngày, công an giải toả khu xóm liều.

Năm ấy nó mười hai tuổi.

Người lớn vào đồn ngồi, trẻ con bị bắt nhốt vào cái chuồng gọi là "Trại Trẻ Mồ côi".

Nó đâu có mồ côi.

Nó có bố, có mẹ, có anh trai Jiwoong và có cô em gái Hayeon đấy chứ.

Mặc kệ những lời thanh minh đầy oan trái của nó, người ta vẫn dửng dưng, lạnh lùng, hiểm độc gán cái "mĩ danh" "Thiếu niên hư hỏng" rồi tống vào khu cải tạo của trại.

Mấy người nghĩ ở đây là có cơm ăn áo mặc sướng hơn cuộc sống tự do ngoài kia ư?!

Nhầm, nhầm hết rồi!!

Nơi đây là địa ngục trần gian!!!

Hàng ngày, nó phải gánh nước tưới rau, chăn gà, đi học văn hoá bổ túc. Những việc đó nó không bao giờ ngại.

Ở quê nó vẫn làm đầy ra đấy.

Chỉ có điều, nó luôn phải nơm nớp lo sợ lũ cùng trại sẽ ập tới đánh úp mình lúc nào không biết.

Nhớ cái hồi mới tới, nó bị nhốt suốt một tuần trời.

Đó là luật của bọn đại ca ở đây.

Nó đập cửa, la hét khản tiếng trong căn hầm biệt giam bé tí ẩm thấp chừng 3m vuông mà không ai đoái hoài tới

-...

Quản giáo nghĩ nó là đứa khó bảo, cứng đầu.

Bọn cùng trại nghĩ nó "quái dị" nên liên tục lôi ra làm trò đùa, đánh đập mỗi khi chúng muốn và cướp mọi đồ đạc của nó.

Chúng cướp đi Đậu Đậu - thứ đồ chơi mà nó trân trọng nhất.

Nó chỉ biết giãy lên quằn quại dưới những bàn tay rắn chắc đang giữ chặt cơ thể 

mình trên sàn đá cứng lạnh và nhìn trân trối vào viễn cảnh trước mắt, để mặc những dòng lệ tự tuôn rơi.

Đó là món quà sinh nhật đầu tiên và có lẽ là cuối cùng nó nhận được.

Vào ngày sinh nhật lần thứ bảy, anh Jiwoong đã tặng con thú bông đáng yêu ấy cho nó.

Anh ấy đã phải đi đánh giày và câu cá bán cả ba tháng hè và nhịn ăn sáng suốt một thời gian dài dù rằng việc học không hề rảnh rỗi.

Chỉ vì một câu nói bông đùa của nó khi xem Toys Story 3 ở Tivi nhà bác Woo Suk đầu làng "Con đậu biết nói kia đáng yêu thật" mà lỡ lòng nào...

Nó đã ôm anh suốt cả đêm, nước mắt thấm đẫm chiếc áo sermi mỏng manh giữa tiết trời giao mùa.

Anh hôn cái chóc lên trán nó và nở một nụ cười hạnh phúc.

Đối với anh, mang đến niềm vui cho người thân mình đã là một điều tuyệt vời rồi.

Vậy mà bấy giờ nó không thể bảo vệ được kỉ vật của anh trai, nó thật đáng chết mà!!

Suốt cả những năm sau này, cho tới khi ông trời ban cho nó một ân huệ, nó đã không phản kháng, không kêu khóc, vì theo nó, chẳng ai trên đời tốt đẹp cả, chẳng ai có thể cho nó hai chữ "hạnh phúc" được nữa.

Niềm tin của đứa trẻ ấy về một gia đình đúng nghĩa đã vụt tan như ngôi sao băng lướt nhanh trên bầu trời đêm

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net